Bí mật thiên địa

Chương 28 : đàm phán

Một dặm? Mí mắt Tô Thống Lĩnh nhảy lên. - Vâng, ra khỏi cánh rừng này liền có thể thấy được. Tiểu binh liền cung kính nói. - Tiếp tục dò xét! Tô Thống Lĩnh trầm giọng nói. - Vâng! Tiểu binh rất nhanh liền rút đi. - Xuất Phát! Lúc này Tô Thống Lĩnh lập tức hạ lệnh. Chúng tướng sĩ liền chỉnh đốn tinh thần rồi tiếp tục tiến về phía trước. Đi qua rừng rậm là một khe núi vô cùng rộng rãi và to lớn.- Dừng! Chỉnh quân! Tô Thống Lĩnh hét lớn một tiếng. - Ken két ken két! Chúng tướng sĩ liền rất nhanh dàn ra tư thế quân trận. Thống soái với Bốn Thống Lĩnh thì đứng ở đầu đại quân giáp Trắng và cùng nhìn về quân địch ở phía xa xa. Xa xa, quân giáp tím cũng đã dàn ra quân trận, trống trận vang lên liên tục. - Đông! Đông! Đông! Trống trận vang lên để cho chúng tướng sĩ đều nhiệt huyết dâng trào, khí thế ngút trời. Binh sĩ bắn cung đứng ở phía trước, chỉ cần quân giáp trắng vừa vào tầm bắn của cung nỏ thì nhất định là vạn tên cùng bắn. Hai quân đều đừng ở vị trí an toàn của riêng mình. Bên nào lao ra trước thì bên đó sẽ bị đối phương vạn tên cùng bắn. Hai mắt Tô Thống Lĩnh nhíu lại. - Thống Soái, vị thần Gấu này của ngài là đao thương bất nhập không biết có thể xông đến làm loạn quân trận của đối phương không? Rồi sau đó quân ta sẽ toàn lực xuất kích? Tô Thống Lĩnh nhìn về Thống Soái mong chớ nói. Ánh mắt Thống Soái cổ quái nhìn về Tô Thống Lĩnh sau đó hắn hiện lên một nụ cười khinh thường mà nói: - Đại hắc của ta là đao thương bất nhập đấy. Nhưng mà hành quân đánh trận là việc của ngươi, chính ngươi vô năng lại muốn để cho đại hắc đi làm quân tiên phong cho ngươi? Hắc! Ngươi thật là có dũng khí, chính ngươi đi nói với đại hắc đi! Khuôn mặt Tô Thống Lĩnh lập tức cứng đờ. Chính mình đi nói với đại hắc? Nói đùa a? Nếu như đại hắc giận dữ mà ăn ta thì làm sao đây? Tô Thống Lĩnh chỉ có thể phiền muộn mà tiếp nhận sự thật này. Hắn quay đầu mang theo một cỗ khó chịu mà nhìn về xa xa phía trước. Lúc này từ bên trong quân địch ở phía xa đột nhiên chạy ra một tiểu bịnh giáp tím rồi hướng về bên này đi tới. Tiểu binh không hề có binh khí mà tay không đi tới. - Hả? Sứ giả tới? Tô Thống Lĩnh liền hiện ra một tia hiếu kỳ. Hắn cũng không cho chặn đường mà để cho tiểu binh tùy ý đến phụ cận. - Nhật quốc Thống Soái, Nhất Tự Tịnh Kiên Vương của Đại Việt quốc ta mời Thống Soái đi đến trung tâm của hai quân để đàm phán về ân oán giữa hai quân! Tiểu binh giáp bạc trịnh trọng nói. - Trung tâm hai quân? Thống Soái có chút ngoài ý muốn. Đúng lúc này phía xa đi ra mấy tên quân sĩ giáp tím, bọn hắn mang theo một cái bàn lớn và mấy cái ghế lớn đặt tại trung tâm của hai quân. Trên bàn đặt một cái lư hương, một bình trà. Lư hương được đốt, khói xanh bốc lên. Bàn được đặt tại nơi ngoài tầm bắn của cung nỏ hai quân. Nếu như có dị động thì có thể nhanh chóng lui về trân doanh của mình. - Chính là ở chỗ đó! Tiểu binh giáp bạc nói. Thống Soái nhìn vào chỗ kia rồi lông mày hơi cau lên và nói: - Tiêu Phong và Phong Đằng cùng đi tới thì ta cũng tới! - Tại ha chắc chắn sẽ truyền đạt lời nói của ngài đến Vương gia! Tiểu binh giáp bạc cười nói. Sau đó hắn rất nhanh liền lui về trong quân trận của quân mình. Rất nhanh phía xa liền đi ra ba bóng người. Một thiếu niên mặc Vương bào rất hoa lệ, chính là Tiêu Phong! Một thái giám tay cầm phất trần, chính là Triệu Đống! Người cuối cùng chính là Phong Đằng . Ba người chậm rãi đi về phía cái bàn ở trung tâm. Về phần nhưng quân sĩ di chuyển bàn ghế đến thì đã sớm lui trở về. Sắc mặt Thống Soái rất cổ quái nhìn về phía trước, cuối cùng con mắt hắn trở nên lạnh lẽo.