Bí mật thiên địa
Chương 19 : tắc họng
Cách đó không xa, trong hồ nhỏ trên đỉnh Long mạch sơn khẩu.
Thiếu nữ đã tắm xong, nàng đã mặc lên người một bộ xiêm y màu trắng. Trên người thiếu nữ lại càng hiện ra một cỗ mỹ cảm vô cùng kiều diễm.
- Ríu Ríu
Chu Tước ở một bên kêu lên.
- Tước Nhi!! Lại sảy ra chuyện gì mà khiến ngươi kích động vậy ?
Thiếu nữ tỏ vẻ Quan tâm nói.
- Ríu Ríu
Chu Tước rối rít kêu lên.
- Được rồi chúng ta đi xem!
Thiếu nữ cười nói. Rồi nhẹ bước lên lưng Chu Tước.
- Ríu
Chu Tước kêu dài một tiếng rồi mang theo thiếu nữ bay lên trời cao. Nháy mắt đã bay vào tầng mây.
Ở trên tầng mây thiếu nữ nhìn xuống phía dưới liền thấy được sự giằng co của hai phe ở trong khe núi.
- Ồ? Lực cảnh tầng một đối chiến với Tinh cảnh Đỉnh phong? Ách, ta không có nhìn lầm chứ, điều này sao có thể a? Tiểu tử có Lực cảnh tầng một kia có phải đầu bạn óc có chút vấn đề rồi không?
Thiếu nữ lập tức hiện ra vẻ ngạc nhiên. Ánh mắt tập trung trên người thiếu niên lực cảnh tầng một , mặc dù ở giữa đám đông, khuân mặt nhìn có Vẻ còn rất về trẻ nhưng lại toát ra một khí thế vương giả không gì sánh được, hắn mặc một bộ y phục hoa lệ, khuân mặt đẹp đẽ như điêu khắc, mỗi đường nét đều thể hiện sự tao nhã và tôn quý, cặp mắt sâu thẳng sắc bén, tà mị mê hoặc, phảng phất giống như có một loại uy áp khiến người nhìn vào dễ không lạnh mà run. Cả người hắn toả ra khí chất nguy hiểm kì lạ. Trong lúc thiếu nữ ngạc nhiên đánh giá Tiêu Phong thì tranh phong của hai người ở phía dưới cũng đã bắt đầu.
- Tiêu Phong! ngươi chuẩn bị xong chưa? Nếu ngươi quỳ xuống xin ta nương tay. Ta có thể không xuất toàn lực đấy.
Chu Thừa Vận cười tà nói.
Tiêu Phong nhếch đôi môi vốn lạnh lẽo của hắn nở một nụ cười nhàn nhạt :
- Ta không nghe được tiếng chó !!
Rống!
Chu Thừa Vận lại một lần nữa há miệng rống to. Một đạo sóng âm còn hung hãn hơn nhiều so với trước kia xông thẳng về phía Tiêu Phong. Tuy nhiên hắn vẫn công nhé chút e dè lời cảnh báo của bạn Gia Gia nên chỉ dùng bảy thành công lực . Trong thâm tâm hắn nghĩ đã vượt sức chịu đựng của đám người Tiêu Phong rồi . Dù sao chỉ làn muống cho Tiêu Phong một bài học . Chứ không đến mức đuổi tận giết tuyệt .
- Cuồng long nhất thiên khiếu ? Xem ra đám người kia đều là người của Đại Thiên Tông!
Thiếu nữ trên không trung như có điều suy nghĩ mà nói.
Sóng âm mạnh mẽ lại lần nữa phóng đến Tiêu Phong, từng làn từng làn sóng thậm chí còn bốc cả những tảng đất lên. Đám binh sĩ cùng bọn Phong Đằng , Triệu Đống lần này không chống đỡ nổi . Lập tức ngã lăn lóc rất chật vật.
Nhưng ngạc nhiên là Tiêu Phong mặt không hề biến sắc. Chỉ có Quần áo của Hắn là lay động mãnh liệt. Từng đợt sóng trùng kích vào người giống như sóng biển to lớn phủ lấy thân thể của hắn. Dưới chân Tiêu Phong dùng lực giẫm sâu xuống mặt đất sâu hai tấc. Mặc dù thân hình rung động mãnh liệt trong sóng âm nhưng dưới chân lại như là mọc rễ kiên cố không hề có dấu hiệu bị sẽ đổ ngã chút nào!
- Bát bộ thần quyết ? Ha ha, quả nhiên là có chút thú vị? Nhưng mà đối phương lại dùng Cuồng long nhất thiên khiếu . Lực cảnh tầng một ? Thua cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi!
Thiếu nữ khẽ lắc đầu thở dài.
- Chó rống, cuối cùng vẫn còn kém xa!
Tiêu Phong khinh thường nói.
Chu Thừa Vận trong lúc đang vận khí rống to nghe được lời nói của Tiêu Phong thì liền tức giận đến sắc mặt biến đổi. Lần này Hắn vừa mãnh liệt hấp không khí vào vừa oán độc nhìn về phía Tiêu Phong đã sử dụng đến bảy thành công lực mà Tiêu Phong không hề hấn gì. Đợt phản kích này hắn sẽ sử dụng hết mười thành công lực để xem Tên hỗn đản trước mắt còn dám nghênh ngang hay không .
Mà ở bên này khi thấy Chu Thừa Vận bắt đầu hấp khí tăng phản công đột nhiên Tiêu Phong liền triển khai một động tác cực kỳ quỷ dị.
Bất ngờ một trái nhỏ màu hồng ở đầu ngón tay giữa chẳng Tiêu Phong đột nhiên bắn ra.
Bật luận là người của Đại Thiên tông hay là đám tướng sĩ, thậm chí cả thiếu nữ trên bầu trời cũng đều cực kỳ quái dị.
Quả ? Dùng quả để bắn ?
Vũ khí bắn cao thủ cấp Tinh cảnh? Nói đùa gì chứ? Tiêu Phong đầu óc thật sự có vấn đề rồi sao?
- Phốc....
Một tiếng trầm đục vang lên. Rồi một màn xuất hiện để cho tất cả mọi người đều khó có thể giải thích được. Một màn này thậm chí còn để cho mọi người nhớ kỹ cả đời.
Quả nhỏ màu hồng kia không lệc không nghiêng mà vừa vặn bắn thẳng vào miệng của Chu thừa Vận. Thậm chí đúng vào lúc Chu Thừa Vận đang mãnh liệt hấp không khí vào liền hút nó vào trong miệng.
- A! A! A!...
Chu Thừa Vận lập tức cuống cuồng lấy tay ôm cổ họng, con mắt thì trừng lên rồi hoảng sợ nhìn về Tiêu Phong.
- A! A!....
Trong miệng hắn phát những tiếng thở dốc yếu ớt, bộ mặt thì bắt đầu đỏ lên. Không chỉ như vậy mà toàn thân hắn còn xuất ra mồ hôi, con mắt thì càng ngày càng trợn lớn ra. Vẻ mặt thống khổ mà không lời nào có thể diễn tả được.
Hơn nữa, theo thời gian trôi qua thì đôi môi của Hắn càng ngày càng tím hơn.
- A! A!....
Hắn thống khổ mà kêu thảm thiết rồi lập tức mềm nhũn ra. Thậm chỉ cả người đều ngã ngồi ở trên mặt đất.
- Tiểu nhân ...
- Tiêu Phong khốn khiếp ...
- Sư huynh, ngươi không sao chứ?
Rất nhanh một đám sư huynh đệ liền xông tới. Nhưng mà quả nhỏ kia lại kẹt ở khí quản. Đặc biệt đó lại chính là Tuý Hồng Thuỷ trái cây khiến cao thủ thần cảnh cũng mất hết sức, huống chi chỉ là một tinh cảnh a... để cho Chu Thế Vận làm thế nào cũng không thể nói ra lời. Hắn ôm lấy cổ họng mà run rẫy một cách rất thống khổ.
Đám người Phong Đằng, Triệu Đống trong lòng đột nhiên cứng đờ, nhất thời ngẩn cả người. Dường như hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Vừa mới rồi còn diễu võ dương oai, vừa mới rồi còn khoe khoang mình là Tinh cảnh cao thủ. Vậy mà lại bị một quả nhỏ trên tay của Vương gia đánh bại? Việc này, việc này là sự thật hay sao?
Trên bầu trời.
- Lạc lạc, thật thú vị .Ta vừa rồi còn suy nghĩ rằng tiểu tử kia có phải bị điên hay không? Đối chiến với Tinh cảnh cao thủ lại định dùng một trái cây bé xíu làm vũ khí? Thật sự không thể tưởng tượng được, một quả nhớ nhỏ này lại lợi hại hơn so với bất kỳ vũ khí nào? Quả nhỏ? Một quả nhỏ đánh bại một Tinh cảnh cao thủ? Thật thú vị, lạc lạc!
Thiếu nữ hưng phấn nói.
- Ríu Ríu
Chu Tước cũng là một hồi hưng phấn.
Phía dưới, chúng đệ tử của Đại Thiên tông lập tức trở lên bối rồi :
- Sư Huynh ...
- Ngươi là làm sao rồi ????
- Cứu, cứu...!
Chu Thừa Vận thống khổ không ra hơi muốn gào khóc cũng không nổi, lời nói của hắn căn bản không thể nghe được đầy đủ.
Chỉ một chút thời gian thì trên mặt Chu Thừa Vận đã biến thành tím bầm, nước mắt cứ không ngừng mà ứa ra, toàn thân tràn đầy mồ hôi như vừa mới ở trong nước ra. Lực lượng mà hắn vẫn luôn tự hào thì giờ phút này căn bản không thể xuất ra, toàn thân đều run rẩy.
Khí quản bị tắc? Toàn thân mất hết nội lực . Một cao thủ lập tức không biết nên làm thế nào.
- Ặc ặc ặc!
Trong miệng Chu Thừa Vận sủi bọt mét ra, mắt mở lớn, dường như sắp không xong.
- làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ a?
Cả Bọn huynh đệ đi cùng Chu Thừa Vận đều cả kinh mà kêu lên. Giờ phút này sắc mặt ai lấy đều cũng khó coi đến cực điểm. Thanh niên áo xanh vội kêu lên
- Khí quản bị tắc, ta nếu như dùng lực thì sẽ chấn vỡ khí quản của hắn, như vậy thì càng hỏng bét!
- Nhưng mà Chu sư huynh thật sự sắp không xong rồi a!
Một tiểu cô nương áo màu lam lo lắng nói. Đây chính là cháu của tông chủ a, nếu như ngang nhiên cứ thế mà chết đi..., mọi người đều không dám nghĩ đến.
Truyện khác cùng thể loại
460 chương
143 chương
84 chương
99 chương
50 chương
1027 chương