Người này toàn bộ đích thị đều là trà xanh.
Bên ngoài nhìn mềm yếu động lòng người, thực tế thì.
.
Trong lòng An Mộc ríu rít hai tiếng.
Cô tiếp tục cuối đầu, và từ khóe mắt cô nhìn thấy những người khác đang nhìn về phía mình, và một tia ranh mãnh trong mắt cô ta.
Cô cố ý nhỏ âm thanh như con muỗi kêu ong ong mà nói: "Tôi không biết".
Tính tình của Bạch Ngọc Khiết liền không giữ được bình tĩnh phát cáu, khẳng định đã bị mắc lừa.
Bạch Ngọc Khiết quả nhiên sốt ruột: "Cô không biết? Cô có thể biết được cái gì hả? Cả một vết sưng của cây du! Cô nhìn xem cách ăn mặc, khuôn mặt của cô xem! Bộ dạng khó coi còn chưa tính, trang điểm cái quái gì? Cô coi chừng sẽ không có khả năng nắm giữ lấy anh Khiêm, giữ lấy trái tim của anh ấy?".
Ta cũng không biết cây du là cây gì<img src="https://forums.brbrvoz.brbrvn/images/smilies/Off/surrender.brbrgif" class=mceSmilie alt="*vno 77*" title="Vno 77 *vno 77*" data-pagespeed-url-hash=1438428297 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">
Giữ lấy trái tim của anh ấy? Không bằng một đao xuống phía dưới làm sạch sẽ hắn!
Như vậy toàn bộ thế giới sẽ được thanh tịnh, còn có thể vì xã hội diệt trừ một tai họa.
Hơn nữa.
.
Bạch Ngọc Khiết này đến tột cùng có thân phận gì mà ở đây giáo huấn mình?
Nếu có thể giữ được trái tim của Phong Tử Khiêm, cô ta Bạch Ngọc Khiết còn có chuyện gì?
Nói như vậy, nghe đích thực sẽ làm cho người ta cảm thấy buồn cười!
Mỗi khi Bạch Ngọc Khiết nói một câu, đầu An mộc cuối xuống một chút, đến cuối cùng, đầu An Mộc hầu như dán sát trên người.
An Mộc thích điều này, làm cho Bạch Ngọc Khiết càng trở nên tức giận.
Thật vất vả mới dấn thân vào ôm ấp được phú nhị đại Phong Tử Khiêm, có thể tưởng tượng Bạch Ngọc Khiết vững vàng ôm lấy đùi hắn, mục tiêu của cô ta, chính là tiến vào giàu sang quyền thế.
Bạch Ngọc Khiết đang muốn tiếp tục châm chọc An Mộc, nhưng bỗng dưng muốn vứt ly rượu vang đỏ trong tay đi, nhất thời an tĩnh lại, thiếu chút nữa phá hủy đại sự.
Thật là yên tĩnh, Bạch Ngọc Khiết rốt cuộc phát hiện, người xung quanh đang nhìn nơi đây.
Lại nhìn An Mộc, là người ăn hiếp cô ta.
Bạch Ngọc Khiết hung dữ trừng mắt nhìn An Mộc liếc mắt một cái, có một cảm giác sợ hãi.
Hình tượng hiền lành, phóng khoáng được thành lập vài năm trở lại đây, thiếu chút nữa bị phá hủy.
An Mộc xem xét, khuôn mặt nhỏ nhắn chán chường đều thu cùng một chỗ.
Gần như một lần nữa!
Tâm tư Bạch Ngọc Khiết âm u, tiến dần từng bước không biết xấu hổ, lấy lòng mẹ Phong Tử Khiêm, với tinh thần này sẽ có một ngày tiến vào Phong gia, cùng Phong Tử Khiêm sống phóng đãng.
Hơn nữa cô không chế giễu bộ dạng xấu của chính mình, không xứng với Phong Tử Khiêm.
Luôn miệng nói rằng là yêu Phong Tử Khiêm, để An Mộc thành toàn cho hai người bọn họ.
Nhưng cố tình, trước mặt người ngoài, cô ta rất hiền lành.
Vậy không.
.
Người xung quanh nhìn qua, cô ta liền thu lại bộ dạng cay nghiệt khinh người kia, đưa ly rượu vang đỏ trong tay cho An Mộc: "An Mộc, hôm nay là một ngày tốt của cô cùng Tử Khiêm, chúc cô cùng Tử Khiêm trăm năm hòa hợp, hy vộng cô hảo hảo chiếu cố Tử Khiêm".
Nói xong, ngửa đầu uống ly rượu trong tay, bộ dạng khóc lóc đi ra, cứ như thể An Mộc đột ngột chia lìa hai người yêu nhau.
Đáy lòng An Mộc khinh thường, đưa tay tiếp nhận ly rượu, uống một ngụm.
Nhặt quả hồng mềm, có bản lĩnh ngươi tìm Phong Tử Khiêm khóc đi chớ?
Nghĩ muốn tính kế An Mộc ta, hả!
Thanh âm An Mộc rất nhỏ, nhưng cũng đủ làm cho những người xung quanh nghe thấy: "Cảm ơn, Bạch tiểu thư, cô cùng anh trai Tử Khiêm rất quen thuộc, cô có biết hắn đang cùng chị gái nào đó cùng một chỗ không?".
Vẻ mặt cùng bộ dạng nhìn ngây thơ vô tội, trong lời nói, lại nói ra ý tứ của một người, Bạch Ngọc Khiết cô bất quá chỉ là một trong những tình nhân của Phong Tử Khiêm!
Trái tim của Bạch Ngọc Khiết bị chặn lại, mặt tái xanh, dường như thấy được những người xung quanh đang cười nhạo.
Cô hít sâu một hơi, híp mắt nhìn An Mộc, thay đổi chủ đề đột ngột: "An Mộc, bác gái Phong nói muốn đổi lại lễ phục cho cô".
Đổi lễ phục?
An Mộc nghi hoặc, bình thường nhà họ Phong chính là mong sao chính mình ngày càng rơi xuống vực thẳm càng tốt.
Cô liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Khiết sợ hãi, lời nói khách sáo: "Bạch tiểu thư, tôi mặc.
. không được sao?".
Trên mặt Bạch Ngọc Khiết vẫn điềm đạm như cũ, trong ánh mắt lại lộ ra vẻ mặt khinh thường: "Phong phu nhân nói, hôm nay có một nhân vật nổi tiếng đến, đừng để Phong gia phải xấu hổ!".
.
Truyện khác cùng thể loại
512 chương
67 chương
93 chương
31 chương
61 chương
10 chương