Bí mật mảnh ghép tình yêu

Chương 8 : Oan gia!...đi đâu cũng gặp!

Hôm nay là khai giảng năm hai của Nhi tại học viện Aristocrasy. Quả thật một năm vừa qua đối với cô nàng chỉ có học và học. Cô đã trở thành công chúa hoàn mỹ trước mắt mọi người theo mong muốn ban đầu. Nhưng Nhi luôn cảm thấy có gì đó trống vắng trong tâm hồn mình. Cô muốn một lần được thay đổi. Được sao? Không thể! Cái vỏ bọc này cô đã núp bao nhiêu năm làm sao nói muốn bỏ là chui ra được. Nắng ban mai chiếu xuống làn tóc xoã dài của Nhi, rọi xuống khuôn mặt thanh thoát của vị thiếu nữ tuổi hoa khiến Nhi nổi bật giữa đám người. Cô không quan tâm hay chú ý đến những ánh mắt xung quanh, bởi lẽ nó đã trở lên quen thuộc với người tài sắc vẹn toàn như cô. Nhi ngồi xuống chờ xe bus, đeo bông tai, nghe giai điệu bản nhạc Sonata moonlight của Beethoven – một khúc nhạc mà cô khá ưa thích. Nhi nhìn làn đường người qua kẻ lại mà thấy thèm muốn một cuộc sống như bao học sinh bình thường. Cuộc sống ấy không có sự gò bó mà luôn nhẹ nhàng, thoải mái. Mọi khi Nhi thường được người đưa đón nhưng hôm nay thì khác. Nguyên do là vì nàng tiểu thư Hiểu Trang đòi được thử cảm giác đi một chuyến xe bus. Cảm hứng ấy được Trang bộc phát thông qua một bộ phim truyền hình. Nhưng...30p’ trôi qua mà vẫn chưa thấy bóng dáng của cô bạn ấy cả. Phải chăng Trang đã gặp phải chuyện gì? Nhi đứng ngồi không yên, lấy di động định gọi cho cô nàng thì tiếng nhạc đã vang lên. Là số của Hiểu Trang. “Alo...Nhi à...Trang đây.” – giọng nói bên kia có chút ồn ào. “Cậu ở đâu thế? Sao vẫn chưa thấy đến?”- giọng Nhi vui vui pha chút lo lắng. Nhưng một câu nói của Trang đã đổ một gáo nước lạnh lên đầu cô: “Ở trường!” – Hiểu Trang nói cực kì rõng rạc. Trong khi đó, Nhi ở đầu dây bên này thì đứng như tượng. Cô không nghe lầm đấy chứ? Trong lúc cô đang đứng ngồi không yên thì... Trang...con bạn thân nhất của cô lại đang thản nhiên ở trường như không có chuyện gì xảy ra. Nhi đã bị cho leo cây. Một kết quả luôn được dự tính trong cái đầu thiên tài của cô. Thế nhưng Nhi vẫn theo một cách mù quáng. Khuôn mặt xinh xắn, trắng nõn trắng nà ấy nhăn nhó như khỉ ăn phải đồ cay. Không thèm để ý đến mình đang ở đâu, cô quát ầm lên: “Cậu...đồ bạn tồi!” “Ấy ấy...không phải do mình đâu...Cái gì cũng phải có nguyên do của nó. Cậu phải tin mình...tin con bạn xinh đẹp đáng yêu này...!” “...” – Nhi không còn biết nói gì. Câu nói ấy đã được Trang nhắc đi nhắc lại lần thứ một trăm linh một. Và đương nhiên chỉ lừa được một hai lần nhưng bây giờ thì không. Chỉ có ngu mới tin lời Trang nói. “Haizzz...câu phải thông cảm cho mình chứ...huhu... – một kiểu khóc thấm nhuần trong óc của Nhi – Vì đêm qua thức khuya để...để...để học nên sớm nay mới dậy muộn.” “Học...?...o_O’?” – Những cái dấu hỏi chấm đặt ra trong đầu của Nhi. Bạn của cô mà cũng thức khuya để học bài á? Chẳng lẽ nhà bác học Anh-xtanh sống lại? Một người được mệnh danh là “kẻ thù của kiên trì” như nàng lại có thể làm ra một chuyện kinh thiên độc địa vậy sao? Chuyện hài của thiên hạ! “Có nghĩa là cậu sẽ không mượn mình vở làm bài nữa, đúng không?” Bên kia giật mình, than răng mình đã lấy sai lí do. “Không...không...vẫn phải mượn chứ...hì..hì.” “Nói thật!” – Nhi đanh giọng “À thì...đêm qua mình mải yahoo với...” – chưa kịp nói hết câu Nhi đã thay cô nàng nói phần cuối: “...với anh chàng đẹp trai!” “Hì hì...cậu vẫn là người hiểu mình nhất.” – Trang cười sảng khoái “Trang này... – giọng nói Nhi cực kì nhẹ nhàng càng về sau thì càng “nữ tính” -...mình có còn là bạn nữa không?” Trang giật nảy, biết là cô bạn Nhi đang ngọn lửa phun trào, nhanh miệng giục: “Cậu đến trường đi, sắp trễ rồi đó! Gặp lại sau nha! MOAK My baby!” – nói rồi Trang cúp máy. Nhi nhìn đồng hồ hoảng hốt “7h45p”. “Trễ...Trễ”, cái từ này liên tụ được lặp lại trong đầu cô. “Phải làm sao bây giờ?” Nhi thầm mắng cô bạn vô tâm kia đã hại mình. Cô không muốn bị trễ học ngay đầu năm học đâu! Nhưng...xe bus vừa đi qua... 30p’ nữa mới có một chuyến khác. Nếu chạy bọ nhanh đến mấy cũng phải mất ít là 20 - 25p’. Chỉ cong 15p’...tích tắc...tích tắc... Nhi lo lắng không biết làm sao thì...từ đằng xa, cô trông thấy một nam sinh cùng học viện. Bí kế, cô lao thẳng ra đường, phía mà chiếc xe moto đang đi. Nhi cảm thấy run rẩy, lạnh xương sống. Cô lẩm bẩm cầu nguyện: “Lạy chúa...lạy thần Ela...bảo vệ con qua khỏi cơn nguy này...” “AAAAAAAAA.....” “Kétttttttttttttttttttttt”... “XOạt”........ Chiếc moto phanh gấp toé lửa. Mọi người xung quanh quay lại nhìn thảm cảnh đang diễn ra. Người thì há hốc mồm, tròn mắt, người thì quá sợ hãi mà nhắm chặt mắt vào. Nhi bắt đầu cảm thấy đầu mình trống không, tim nhảy vọt ra. Thực rất đáng sợ mà! “Cô làm gì thế hả? Muốn chết hay sao mà chạy qua đây? Chưa học luật giao thông à?” Giọng của một tên con trai quát lớn. Nhưng...sao giọng nói ấy...lại quen thuộc thế? Nhi mở mắt ra nhìn hắn. Đập vào mắt cô là một khuôn mắt mà cô không bao giờ quên. Kẻ đáng ghét, vô sỉ ở bữa tiệc hai hôm trước. Nhi muốn khóc mà không ra nước mắt. Biết thế này thì cô thà đi muộn còn hơn phải gặp lại cái bản mặt ngứa mắt kia.(* đẹp trai thế mà ss còn chê* chảy nước miếng*) Còn Kiệt vẫn đang nhìn chằm chằm phía khuôn mặt dở khóc dở cười của Nhi. Trông quen quen nhưng lại không nhớ mình đã gặp ở đâu.(* pó tay anh rôy*) Mà hắn cũng chẳng cần nhớ cho mệt óc, điều quan trọng là sắp trễ giờ. Hắn nhấc chiếc xe moto lên chuẩn ị phi đến trường thì ...một thân ảnh phía trước vọt lên sau cậu. Cái gì vậy? Hắn quát ầm lên: “Cô lên xe tôi làm gì? Cút xuống mau!” Nhi nhìn Kiệt nhăn nhó, nghĩ: _ Ngươi vẫn như thế, lúc nào cũng bất lịch sự, xem thường người khác. Hứ! Ngươi nghĩ mình có giá lắm không bằng, tưởng bổn cô nương muốn thế này lắm chắc...Nếu không phải tại con bé Hiểu Trang thì còn lâu ngươi mới được chở ta nhá. Có phúc mà không biết hưởng! Hừ!.._ Nhi muốn mắng thẳng vào mặt Kiệt như vậy nhưng cô đâu ngu. Có hắn ta chở đến trường vẫn không tốt hơn. _Ta cho ngươi một cơ hội để chuộc lỗi những gì mình đã gây ra._ Nhi cười thầm trong lòng rồi đáp lại: “Chúng ta chẳng phải cùng trường hay sao?...Với lại cũng đã muộn rồi...cậu cho tôi đi nhờ mới...” – Nói xong hành động tiếp theo của cô là ôm chặt Kiệt. Mặc dù có hơi xấu hổ nhưng chuyện đã đến mức này thì mặt dày một chút cũng chẳng sao. “Cô...” – Kiệt sững người nhìn đứa con gái đang túm lấy áo mình. “Chỉ cần cậu dừng lại ở trước cổng học viện một đoạn thôi...Làm ơn...” “Thế cô nghĩ tôi sẽ cung tiễn cô đến tận cửa lớp chắc.” “Vậy là cậu đồng ý rối đó...Á...còn 5p’ nữa...nhanh...” Kiệt chẳng thèm quan tâm đến Nhi nữa mà lao thẳng như bay bởi hắn phải chủ trì cuộc khai giảng này. Một chàng trai tuấn tú nhưng lạnh lẽo chở một cô gái xinh xắn, tươi tắn như ánh dương ban mai đi qua làn đường khiến mọi người phải ngoái đầu lại mà trầm trồ khen ngợi. Quả thực họ rất xứng đôi! Trong khi đó, hai nhân vật của chúng ta lại có hai suy nghĩ khác nhau. _Hôm nay mình làm sao vậy nhỉ? Sao không dưng lại cho cô ta đi nhờ? Mà...khuôn mặt này chắc chắn đã gặp qua...Hừ! Điều tra sau!_ _Hiểu Trang rồi cậu sẽ chết dưới tay mình! Ta sẽ băm, sẽ băm, sẽ băm,...._ Đang chìm trong “sự hận thù” thì “VÈO” Kiệt nâng cao tộc độ khiến Nhi phải giật mình mà suýt ngã. Tốc độ của Kiệt tuy không bằng Phong nhưng cũng là tay đua có hạng. Thoáng chốc chiếc xe moto chở họ đã dừng lại tại một đoạn ngắn trước cổng trường. “Xuống” Giọng nói của Kiệt rất khó chịu. Còn Nhi, cô nàng vẫn chưa hoàn hồn sau cái cú đua xe ngoại mục của tên con trai này. Thật khủng khiếp. Cô bám thật chặt vạt áo của Kiệt, tay run run, khuôn mặt trắng bệch. “Xuống” – Một lần nữa hắn lại lên giọng. “À ờ...” – Nhi nhảy xuống, vỗ vỗ ngực. Thật sai lầm khi cô lên xe của cái gã này. Hắn là cho Nhi sợ chết khiếp. Lần sau có cho tiền cô cũng không bao giờ đi nữa. Định quay sang mắng cho thủ phạm một trận thì...bóng dáng của hắn và con xe moto đã biến mất không còn dấu vết. Nhi sững người rồi chửi rủa: “Tên quái gở!”. Nhi chạy một mạch đến học viện. Xuất hiện trước mắt cô là một đàn vịt giời hám trai cùng khẩu hiệ mà họ đang “vất vả khó nhọc”: “KIỆT VƯƠNG! HẠO VƯƠNG! PHONG VƯƠNG! CHÚNG EM YÊU ANH!” _Thật là phát ói mà! Sao họ có thể dẹp bỏ lòng tự tôn của mình sang một bên để đón tiếp mấy kẻ...Mà bọn họ là ai nhỉ? Nắm ngoái cũng mấy lần như vậy rồi?_ Nhi hoài nghi một chốc rồi ngó ngang ngó dọc tìm kiếm thân ảnh của con bạn đã cho mình “leo cây”. Quả đúng như dự đoán, ở đâu có trai đẹp ở đó có TRẦN MINH HIỂU TRANG. Nhi len qua hàng rào vững chắc của các nàng tới chỗ cô bạn mà kéo xềnh xệch đi. Còn Trang thì kêu oai oái. Trong khi đó, thân ảnh của ba chàng đại thiên vương xuất hiện trong ánh hào nhoáng. Những tiếng hét bắt đầu vang lên rầm rộ như chuẩn bị tiếp đóc tổng thống vậy. Dù thế nhưng không một ai dám lại gần bởi nhưng quy định mà Tam Đại Thiên Vương đã đặt ra và đây là một trong trong những điều luật đó: Điều 4: Được phép vây xung quanh nhưng không được lại gần mà chưa có sự đồng ý. Những viện sinh rẽ sang thành hai bên cho ba chàng vào. Kiệt vẫn thế, không đoái hoài gì đến mọi người mà bước vào. Nhưng phải nói thật rằng hắn là người đẹp trai nhất nhóm còn địa vị thì khỏi phải nói rồi, Hoàng Thái Tử mà lại. Tất cả những điều đó khiến Kiệt đứng đầu bảng ngôi vị xếp hạng lượng fan đông nhất. Hạo lại khác, hắn – một hoa hoa công tử có tiếng, thì đương nhiên trước mặt các cô gái “thân yêu của mình” luôn nở nụ cười rực rỡ, làm say nắng bao nhiêu tâm hồn của thiếu nữ. Còn Phong – một kẻ chịu chơi nhất trong hội , cũng chẳng có thú đào hoa như Hạo nên cũng như Kiệt không quan tâm đến bao ánh mắt chờ mong xung quanh. Nhưng thỉnh thoảng cũng dành tặng cho các fan của mình những cái nháy mắt tinh nghịch, đáng yêu. Họ – Tam Đại Thiên Vương dều là những tia chớp loé sáng trong bầu trời đêm mưa, làm thoa thức linh hồn thơ dại. Nhưng có một ngoại lệ. Đó là Nhi – một cô gái nổi tiếng trong học viện với tài năng và sắc đẹp hoàn mĩ lại không hề hay biết đến những Thiên Vương này. “Tại cậu mà mình không được xem hình ảnh sống động hiếm có ở cổng trường đó!” – Trang giận hờn nhìn Nhi “Oh! Thế cậu định làm gì với người bạn “không tồn tại” này đây?” Nhi nở một nụ cười châm chọc, rồi kéo Trang lại mà quát lớn: “Cậu có biết cậu vô tâm lắm không? Sao lại cho mình leo cây thế hả? Có biết rằng tại cậu mà mình suýt mất cái mạng nhỏ nhoi này không?” Hiểu Trang sửng sốt nhìn cô. Nhi cảm thấy khuôn mắt lo lắng ấy của cô bạn mà khá hài lòng. Nhưng...một câu nói của Trang đã chỉ cho Nhi biết đó là giấc mơ, một giấc mơ hoang đường: “Thật may vì mình không đến đó!” – Trang vuốt ngục, thở phào. Còn Nhi cảm thấy tai mình ung ung. Cô không thể tin vào những gì mình đang nghe nữa. “Cậu...Con bạn tồi tệ! Đừng gặp mình nữa!” Nhi nâng túi sách lên rồi đi vào đại sảnh – nơi sắp diễn ra buổi khai giảng. Thấy bạn mình đã rất tức giận, Trang cười đáng yêu, dỗ dành: “Mình trêu một chút thôi mà! Sao mình lại không lo lắng cho cậu chứ?” “Hừ!” – Nhi không thèm nghe những lời ngọt ngào, thầm đậm lòng người của Trang “Cô bạn thân yêu, xinh đẹp của tôi ơi! Cậu phải thấu hiểu lòng con bạn đã kết thân với cậu năm năm nay chứ! Mình cũng có lỗi khổ riêng mà...” Nhi đành thở dài ngao ngán mà ngắt lới Trang nếu không muốn nghe ca trù, sáo rỗng của cô nàng nữa. Thấy Nhi đã tha thứ cho mình, Trang vui vẻ ngồi xuống bên cạnh cô. Hai người lại bắt đầu một cuộc trò chuyện mới. Nhưng tất cả đều liên quan đến ba nhân vật sắp xuất hiện phía trước kia. “♪ Tôi một thời đã từng lạc lối…Nhưng giờ đây tôi đã tìm thấy ánh sáng…ánh sáng cho chính mình ♪” Khúc nhạc “Thánh Ca” nhẹ nhàng, du dương vang lên khắp căn phòng khiến cho không gian sôi động, ồn ào trở lên im ắng lạ thường. Đâu đây chỉ còn nghe thấy tiếng nói thầm thì, to nhỏ hay tiếng bước chân của mấy cô cậu viện sinh đang tìm chỗ ngồi. Bản nhạc kéo dài rồi dần dần kết thúc. Tràng vỗ tay vang lên cùng với tiếng trống, kèn. Lúc lâu sau, một giáo sư lớn tuổi mặc Âu phục bước lên khán đài. Ông ta nở một nụ cười đôn hậu cùng ánh mắt trìu mến. “Tôi yêu các em, những thiên thần của tôi!” Những tràng vỗ tay lại một lần nữ vang lên hòa vào bản thánh ca. Nhi cũng là một trong số đó. Cô lắng nghe tiếng nói của vị giáo sư mà cô rất mực tôn sùng, hiệu trưởng – Resen Callor. Ông là một giáo sư nổi tiếng của trường đại học Harvard nhưng sau đó nhận được lời mời đến với học viện Aristoracy. Nhi cảm thấy hạnh phúc vì điều đó. “Thú vị đến mức ấy ư?" Nhi quay sang nhìn người vừa cất tiếng nói. Trang đang mắt nhắm mắt mở, khuôn mặt baby ấy ngơ ngốc vẻ nhàm chán nhìn cô. Thỉnh thoảng còn ngáp ngắn ngáp dài , dụi dụi mắt trông đáng yêu hết mức. Trang cứ thản nhiên mà đâu hay biết hành động của mình làm cho bao chàng trai ngây ngốc. Nhi nhìn cô bạn của mình cười nhẹ. Trang vốn là như vậy, yêu náo động và sôi nổi, tính khí của của cô nàng đôi khi rất trẻ con và dễ thương. Quả thật bắt Trang ngôi đây hai tiếng đồng hồ để nghe bản diễn thuyết của mấy vị giáo sư kia thì chắc chắn 90% thời gia là ngủ, 10% còn lại để cô nàng hỏi hoặc than vãn. “Sao học viện cứ bắt chúng mình phải ngồi nghe “những bản nhạc gây ngủ” thế nhỉ?” Nhi lười cho tiếng nói của Trang lọt vào tai mình. Cô cứ yên lặng lắng nghe diễn thyết. “Có gì thú vị đâu cơ chứ!” “Tại cậu không nghe thì làm sao biết được cái hay của nó!” “Oao… - cô nàng ngáp dài , vươi vai - …chỉ có đệ nhất bạch kim như cậu mới thấy nó hay thôi! Cậu cứ nhìn xung quanh mình xem có ai khong cảm thấy buồn chán?” Nhi cười nhẹ. Ở học viện Aristoracy trang hoàng, nguy nga như một tòa lâu đài này cũng chỉ có đến 500 viện sinh. Tất cả đều là những người có địa vị cao khắp Châu Á. Không một người bình thường nào, dù có giỏi đến mấy cũng không thể lọt vào ngôi trường quý tộc với học phí lên tới tận trời cao. Tuy nhiên họ đều thuộc giớ thượng lưu nên cũng có sự khác biệt về quyền lực và thực lực. Bởi vậy, học viện cũng có sự phân biệt rõ rệt với từng viện sinh. Họ được chia thành ba cấp bậc đặc chủng. Đầu tiên là danh hiệu Đá Quý, duy băng màu xanh dương tao nhã, có đến 75% viện sinh đều ở cấp bậc này. Họ đều là những người có thực lực tương đối, không có sự nổi trội lắm. Tiếp theo là danh hiệu Bạch Kim. Cấp bậc này vượt trội hơn về mọi mặt và được chia thanh ba dạng, ba màu sắc khác nhau. Xét về trí tuệ, những viện sinh có sự bứt phá về chỉ số IQ được xếp vào nhóm Huyền Kim (tím). Họ đều là những thiên tài đã nắm chắc trong tay lời mời của đại học Harvard. Xét về địa vị là nhóm Phượng Kim (đỏ). Tại đây tập trung những hoàng tử, công chúa của các tập đoàn quyền thế hàng đầu nước và Châu Á. Họ đều là những mỹ nam, mỹ nữ nổi tiếng của học viện. Cuối cùng là Đệ Nhất Bạch Kim – Lam Kim. Đây là cấp bậc cao quý nhất của danh hiệu này mà ai cũng muốn với tới. Hiện nay chỉ có 5 thành viên, 3 nam và 2 nữ. Duy băng của nam màu xanh lam, của nữ màu ngọc bích. Lam Kim dành cho những nhân vật không chỉ có quyền và thực lực mà còn là nơi đào tạo những tài năng hiếm có về lĩnh vực nghệ thuật và kinh tế diển hình. Và Nhi một viện sinh nổi tiếng nhất của Đệ Nhất Bạch Kim. Tài năng của cô được mọi người tôn sùng là Bánh Quay Cổ Phiếu. Danh hiệu cuối cùng là Kim Cương. Đây là cấp bậc cao nhất của học viện dành cho nhân vật tiếng tăm nhất, quyền lực nhất. Đến nay cũng chỉ có duy nhất một người. Không ai khác chính là Phong Vũ Kiệt - Hoang Thái Tử của tập đoàn xuyên quốc gia Phong Vũ. Tại danh hiệu này không còn đeo dải duy băng nữa mà là một huy hiệu hình vương miệng màu đen tượng trưng cho sự tôn quý. ………………. “Tiểu thư đêm qua câu được mấy hoàng tử mà hôm nay mắt thâm cuồng thế này?” “Cậu đừng nhắc đến chuyện đó nữa! Càng nghĩ càng bực!” – Trang nhăn nhó khó coi “Sao vậy?” “Mình bị đá!” – câu nói ngắn ngọn của Trang khiến một người bình tĩnh như Nhi thấy sock. Nhi ngạc nhiên nhìn cô bạn đang nhăn nhó như khi ăn cay. Cô không nghe nhầm đấy chứ? Bạn của cô – sát thủ cua trai mà cũng để vọt mất con mồi? À không bị đá ấy chứ! Nhi ôm bụng cười ngặt nghẽo. “Cậu cười đủ chưa?” “…Khụ…OK…” – Nói thế chứ Nhi đang nín cười đến mức tối đa. Khuôn mặt đỏ ửng bị che lấp bởi vài cây tóc rũ xuống. “Lí do?” “Tên Lão công trăng hoa đáng ghét đó!” “Lão công?” – Nhi một lần nữa sặc vì câu nói của Trang. Bạn cô…có chồng từ khi nào?...Sao cô không biết? “Chơi game, mình tìm được một người ăn ý…bla…bla…” Thì ra cô nàng bị tên kia lừa gạt đem sạch đồ tăng cho con yêu nữ khác nên mới giận quá hoá hung máu tôi qua liền PK xuyên đêm. Nhi cũng giận thay cho cô bạn của mình. Cô cũng ghét nhất loại người nay em này đêm em kia. “Cậu biết hắn là ai không?” Nhi quay sang hỏi Trang thì thấy cô nàng đang nhìn về phía khán đài. Đi theo ánh mắt giết người ấy, Nhi bắt gặp một thân ảnh hết quen thuộc đến mức cô muốn nhào tới mà cắn, mà xé. Hắn, tên đáng ghét ban sáng cho cô đi “tàu bay”. _Tên kia…hắn sao lại ở đó? Đấy không phải chỗ ngồi của Hội học sinh sao? …Hay hắn ta cũng là…một thành viên…? Không lí nào! Một người như hắn thì làm sao quản giáo được viện sinh? Làm rối thêm thì có!_ Nhi định hỏi cô bạn thì thấy Trang cứ nhìn chằm chằm về phía đó. Nhớ lại những gì bạn mình đã nói, Nhi ngạc nhiên: “Không lẽ...là tên đó?” Trang cứ theo phản xạ mà trả lời: “Đúng là hắn! Tên Thiên Hạo vô niêm sỉ đó!” Hoá ra hắn tên Thiên Hạo. Mà cái tên này nghe quen quen. Trí nhớ lội ngược dòng, một lúc sau, đầu Nhi hiện lên thông tin cần thiết mà Trang hôm bữa đưa cho. “Kẻ lăng nhăng nhất học viện?” “Đúng đó!” – Trang một lần nữa khẳng định hùng hồn mà đâu hay biết bạn của mình đã nhìn lầm người. “Tên đó thay bạn gái như thay áo, là kẻ thù không đội trời chung với phái nữ chúng ta!” Câu nói của Trang càng khiến co Nhi có ác cảm với “hắn”. “Đúng…may cho tên “Thiên Hạo” đó không ở đây. Nếu không…” Cô giằng co, bóp méo chai nước khoáng trong tay như rắng nó là hắn ta. Cô muốn ót cổ. Chém giết hắn để lấy lại tự tôn của mình. Trang thấy biểu hiện của bạn hoài nghi hỏi: “Hắn cũng đắc tội với cậu?” “Hừ!” Nhi kể lại đầu đuôi sự tình cho Trang nghe. Cô nàng khoái trí vô cùng. Trang không ngờ được tên Thiên Hạo ấy lại làm vậy với Nhi. Nhưng cô cũng thấy làm lạ. Hắn ta lăng nhăng như thế chắc chắn sẽ không bỏ qua con mồi xinh đẹp như bạn cô. Mà lạ hắn đâu có lạnh lùng như vậy? Trang cảm thấy hình như Nhi đang kể vầ một người khác chứ không phải Thiên Hạo. Thế là hai cô bạn Nhi và Trang cùng nguyền rủa một cái tên “Thiên Hạo” mà đâu hay biết đó là hai người hoàn toàn khác nhau mà tính cách lại càng khác biệt. ……………………. Trong khi đó, nơi khán đài, Kiệt và Hạo cảm thấy bủn rủn tay chân, hắt hơi liên tục. Họ thật sự không biết mình đã đắc tội với ai mà nhận thảm cảnh này. “Các cậu làm gì vậy?” – nhân vật còn lại là Phong vẫn cười thản nhiên ngây thơ vô tội. “Ai mà biết được! Từ nãy đên giờ tớ có cảm giác một luống sát khí vây xung quanh, lạnh thấu xương rồi .” – Hạo nhăn nhó mặt mày “…” – Kiệt không nói gì bởi hắn cũng giống như tên kia. Hắn lướt qua xung quanh khán đài tìm kiếm ánh mắt như đao chém đang chĩa về phía mình. Nhưng quả thật là không thể vì đâu đâu cũng thấy các nữ sinh nhìn hắn bằng sự say mê. Nhưng hắn cũng không quan tâm bởi cái mà hắn muốn biết là chủ nhân của dải duy băng đang nắm trong tay của mình.