Bí mật mảnh ghép tình yêu

Chương 12 : Giấc mơ kỳ lạ

“Nhi đây căn nhà mới của chúng ta…cuối cùng đã rời khỏi nơi tăm tối đó rồi…” ………… “Nhi mong rằng khi con lớn lên đừng giống ông ấy…” …………. “Thánh thần Amen, mong người hãy che chở con bé…cho nó cái cảm giác của tình yêu…” ………….. “…Tuyết Nhi…con đâu rồi…?” ………….. Ai?...Ai vậy?...Người phụ nữ đó…? Sao lại…gọi tên mình và…khóc…? Đừng khóc nữa mà! Đừng như vậy!....Đau…đau quá…sao tim mình lại đau thế nhỉ? Thật kỳ lạ…cánh tay người đó rất ấm áp… “Tuyết Nhi…” A! Giọng nói cũng thật ngọt… “Nhi…mình cùng chơi nào…” Khuôn mặt thiên thần? Đôi mắt mà u tím pha lê?...Là Tiểu Mao sao? Cậu…cậu ấy trở về rồi! “Tiểu Mao!” Biến mất…cậu ấy đâu rồi… “Đừng bỏ mình mà…hu hu…” “Nhi…Tỉnh lại đi em…” Đây là đâu? Trước mắt cô là một bức tường màu trắng…không chính xác hơn là một cái trần nhà…Nhi ngó xung quanh. Căn phòng này rất lạ…không phải phòng của cô… “Nhi…em tỉnh lại rồi…” A, Gia Dương…cô nhìn anh…trông anh hốc hác quá…sao vậy? “Em cảm thấy thế nào?” Hở? Cảm thấy? Nhi nhíu mày, cô thì làm sao cơ chứ? “À…không…” “Ừ không là tốt rồi! Em làm anh suýt đau tim mà chết!” Gia Dương đưa bàn tay lên, nhẹ nhàng vuốt tóc của Nhi. Trong đôi mắt mắt màu hổ phách kia hiện rõ một sự ôn nhu, dịu nhàng. Chuyện gì đang diễn ra vậy? “Anh…” “Hả…?” “Anh lên cơn à?” Gia Dương sững người trước câu nói của cô em họ. Anh nhìn chằm chằm vào cái khuôn mặt ngây thơ không hiểu chuyện kia. Không nhịn được mà cười to: “Ha ha ha…” “Sao lại cười?” – cô nàng vẫn ngu ngơ “Em hãy xem mình đang ở đâu và mình đang mặc cái gì là biết ngay.” Hở, mặc cái gì á? Nhi cúi người nhìn bộ trang phục của mình. Sửng sốt! Bộ đồ da màu đen của cô không biết từ khi nào thành màu trắng xanh? Nhi cau mày, nếu cô không nhầm thì đây là đồng phục của bệnh nhân. A, bệnh nhân? Cô là bệnh nhân? Cô nàng một lần nữa nhìn toàn thể căn phòng. Một mùi hương bỗng xộc đến mũi cô…cái mà cô ghét nhất…MÙI THUỐC SÁT TRÙNG. “Bệnh viện” “Đúng rồi” – nhìn biểu hiện cảm xúc bị biến đổi liên tục của Nhi mà Gia Dương suýt sặc. “Sao em lại ở đây?” “Còn nhớ vụ đua xe chứ? Gật gật “Nhớ trò quậy phá?” Gật gật Gia Dương bỗng mỉm cười nhẹ nhưng đủ làm cho cô nàng rùng mình. Anh quát to: “EM GIỎI THẬT ĐẤY! BỊ ỐM MÀ KHÔNG BIẾT AN PHẬN CÒN ĐI BÃO LÀM GÌ HẢ? MUỐN ĐI GẶP TỬ THẦN THÌ CHÍ ÍT CŨNG PHẢI BÁO CHO ANH ĐỂ ANH CÒN CHUẨN BỊ HẬU SỰ CHỨ?” Nghe tiếng mắng của anh, Nhi run run cúi thấp xuống. Nhìn cái vẻ to tiếng kia là đủ biết anh giạn đến mức nào. Cô nàng co rúm người lại như con mèo bị bắt trộm ăn vụng, phụng phịu nói: “Em đâu có cố ý!...Mà cơn sốt đến hỏi thăm bất chợt quá em không ứng biến được chứ bộ…” “Ồ, thì ra là vậy.” – câu nói dường như hiểu ý của Nhi nhưng lại khiến cho cô nàng cúi thấp giờ còn thấp hơn. “Hì hì…Anh họ yêu dấu của em…tha cho em lần nỳ đi mà…” Thấy bản mặt nịnh nọt của Nhi, Gia Dương cũng chịu bó tay mà bỏ qua “Không có lần sau đâu.” “A…yêu anh nhất…” – câu nói vừa chấm dứt thì một câu nói khác xen vào làm tâm hồn đang vui sướng ấy tắc nghẹn – “Anh sẽ thu lại con Slyph.” “Hả? Anh đùa à?” Lắc đầu “Sao anh nỡ làm thế?” Im lặng “Anh thật nhẫn tâm, ác độc.” Không thèm nghe “Anh…được rồi…thu thì cứ thu đi…” Thách thức anh? Đừng hòng! “Nhưng…có một điều kiện” Gia Dương nhăn mày, cô nhóc này định giở trò quỷ gì? “Anh không được nói cho ai biết vụ tai nạn vừa rồi, OK?” “…” – chưa kịp nói hết câu thì cánh cửa đang im lặng bỗng mở toang, một cô gái chạy vào, mặt mếu máo, ôm chầm lấy Nhi. “Nhi cậu làm sao vậy? Có bị thương chỗ nào không?” “Trước thì không, nhưng giờ thì có, hiện tại đang bị cậu ôm nghẹt thở sắp chết rồi.” “Nghe khẩu khí kia đủ biết không có chuyện gì.” – Trang thu tay lại, thản nhiên ngồi xuống ghế cạnh Gia Dương lấy một quả táo ăn ngon lành. “Biểu hiện này là sao? Bộ cậu không thấy bạn mình đang nằm đây dưỡng bệnh à?” …………. Gia Dương ngồi nãy giờ không nói gì mà chỉ cười như đang xem kịch mà diễn viên chính là Trang và Nhi. Hai cô nàng thấy mình bị biến thành trò hề trước mắt anh, tức giận nguýt cái, phùn mồm trợn mắt: “Cười đủ chưa?” “Được được, các em cứ nói chuyện đi, anh ra ngoài mua nước uống.” Rầm “Bây giờ thì nói đi.” “Nói gì?” “Thì chuyện lý do cậu bị đưa vào nơi này chứ sao?” – Bị Trang nhìn dò xét, Nhi đành thở dài “Cũng chẳng có gì, chẳng qua bị ngã cầu thang thôi.” Trang bỗng ôm chầm lấy Nhi “Cậu làm tớ lo quá!” Thấy bạn như vậy, Nhi cảm thấy thật cảm động muốn khóc. Nhưng ai ngờ đâu, cô nàng kia lại nỡ lòng đổ một gáo nước lạnh vào đầu cô: “Nếu thấy vui thì sau khi xuất viện nhớ mà khao tớ món bánh ngọt của Cakeful là được.”(* miễn hỏi, miễn tìm hiểu*) Khao bánh ngọt? Điều mà cô ghét nhất! Nhi tuy rất háu ăn nhưng lại ghét cay ghét đáng món bánh ngọt. Lý do ư? Chính cô cũng không biết nữa! Nhi chỉ biết ngửi thấy mùi đó là cô đã muốn nôn rồi huống chi đến nơi chỉ toàn bánh là bánh. Cô nàng nhăn nhó, Trang thật biến thái. Chọn gì không chọn lại đúng thứ đó. Chắc chắn là cố ý. “♪ You are a ray of sunshine in my life ♪ ♪ You bring me endless happiness ♪ ♪ You have to understand what I love ♪” “Alo?...What?...I knew then, I’m on right.” ( Alo…Sao?...tôi biết rồi, tôi sẽ về ngay.) Trang cúp máy xuống rồi thở ngao ngán, hướng Nhi nói: “Gia đình mình lại có chuyện rồi, mình về đây.” “Uk” – Nhi nhìn theo bước chân của bạn. Trang đi đến cửa thì bỗng ngoảnh lại: “Cậu làm hộ bài tập cho tớ nha! Bù chuyện mình chép bài cho cậu hai ngày qua…Bye bye…Moak” Cô nàng đặt tay lên môi, nháy mắt tinh nghịch ra dấu một nụ hôn gió. Sống trong sự gò bó của Hoàng gia, Trang từ lâu đã biết cách che dấu cảm xúc của mình. Nhi chỉ còn biết cười ngượng trước hành động đngs yêu đó của cô. Khoan đã…hai ngày…? Mình đã ngất đi những hai ngày? Trời đất chẳng qua chỉ ngã nhẹ một cái mà cũng đến mức ấy =.=. Hazzzzi thảo nào Gia Dương tịch thu Slyph của mình. Nhi cảm thấy thân mình hơi ê ẩm, cô vịn vào thành giường nặng nhọc bước xuống. Nhìn vào tấm gương to, cô thấy khuôn mặt của mình trong đó bị sây sát vài chỗ, phía trên trán còn có một gạt băng. Theo phản xạ Nhi chạm vào thử…đau quá…! May mà cô có mang đồ bảo hộ không thì không biết bây giờ trông cô như thế nào nữa. Nhi thở dài nhìn chằm chằm chính mình trong gương bỗng chớt nhớ đến hình ảnh của người đó trong giấc mơ. “Người phụ nữ đó là ai?”