Bí Mật - Lạc Duệ
Chương 12
-NGỰ ĐIỆN-
“Làm tốt lắm.” Hàn Vũ Thiên nói với La Thượng Thần, mỉm cười.
“Cảm ơn Ngự hoàng khích lệ.” La Thượng Thần đáp lại.
“Xem ra không bao lâu nữa, trên đường sẽ lưu truyền bên cạnh Ngự hoàng có một nhân vật lợi hại, không dễ chọc a.” Là ‘Tĩnh’, người cai quản Đông Vi Cung, Tĩnh là một phụ nữ khôn khéo giỏi giang, phụ trách xử lý sự vụ bên trong Ngự.
“Đúng vậy, mọi người không biết, khi giao dịch có bao nhiêu khó khăn đâu.” Duyệt nói theo. Là y cùng anh trai đưa La Thượng Thần đi hoàn thành giao dịch, La Thượng Thần biểu hiện quá mức xuất sắc, ngay cả anh trai y cũng phá lệ gật đầu ánh mắt tán thưởng.
“Lợi hại trong lời nói như thế, có muốn đến Tây Nghiêu Cung thử xem không?” Tưởng của Tây Nghiêu Cung, người phụ trách bộ phận an toàn cùng vũ trang, nói.
“Tây Nghiêu Cung rất bạo lực, vẫn là nên đến Bắc Thiều Cung đi, gia nhập bộ phận phụ trách tài chính của chúng tôi thấy thế nào?” Truân, người của Bắc Thiều Cung nói, thuận miệng nói xéo Tường một chút.
“Anh nói cái gì!? Anh đúng là tên già đần độn!” Tường mắng to, Tây Nghiêu Cung của gã cũng rất kiêu ngạo!
“Được rồi được rồi, cũng không ngẫm lại người các cậu đang tranh giành là ai?” Nam Triều Cung – Ảnh nói với mọi người, tiếp đó quay sang Hàn Vũ Thiên cười cười một cách thần bí. “Ngự hoàng?”
“E hèm. Đánh chó phải ngó mặt chủ nhân, muốn mang người đi cũng phải hỏi trước ông chủ ta a.” Hàn Vũ Thiên cũng cười cười nói.
“……” Chó? Hàn Vũ Thiên ý nói mình là chó sao? Này! Ông đây thà làm chó hoang còn hơn là làm chó anh nuôi!! Chủ nhân, chủ nhân, nói cũng thật thuận miệng a! Đậu má!! Phiền a, làm gì lâu như thế, cứ tưởng là sẽ được về nhanh mà nghỉ ngơi a!
“Thần?” Ảnh phát hiện ra biểu tình của La Thượng Thần. “Cậu muốn đi?”
Mà hỏi cái này cũng là muốn nhắc nhở mọi người thời gian thật sự đã khuya. Mọi người lần lượt rời khỏi Ngự Điện, và trở về cung của mình thu thập mấy thứu linh tinh, chuẩn bị về nhà.
Đi chưa được bao lâu, La Thượng Thần đột nhiên nhớ đến văn kiện mình bỏ quên, nói với Duyệt một tiếng rồi trở lại. Bởi vì bình thường là Duyệt đưa đón cậu, tình trạng của cậu không thể lái xe. Sau khi vội vàng đến bãi đỗ xe, chỉ thấy một chiếc xe thể thao màu bạc đang chờ cậu, nhíu nhíu mi một chút… là Hàn Vũ Thiên.
“Lên xe.” Hàn Vũ Thiên luôn luôn nói ngắn gọn.
Xem ra Duyệt đã thật sự đi rồi. Hiện tại lựa chọn duy nhất chỉ còn có tên đáng ghét này… Ủy khuất bản thân một chút đi. La Thượng Thần tự nói với mình rồi mới ngồi lên xe.
Dọc theo quãng đường đi, hai người đều không nói chuyện với nhau. Thật ra thứ nhất là không biết nói gì, thứ hai là La Thượng Thần đang suy nghĩ lời của Duyệt nói với cậu hôm nay.
Thực chán ghét Hàn Vũ Thiên sao? Đúng vậy, nhưng so với trước kia, hiện tại tốt hơn… Nên nói sao nhỉ, phải là ở chung một chỗ sau đó mới có thể hiểu được đối phương, tuy rằng kết quả có thể nửa này nửa nọ nửa tốt nửa xấu.
Ngay từ đầu nhìn thấy Hàn Vũ Thiên liền cảm thấy người này rất khó gần, làm việc dưới trướng hắn cũng là nghiệm chứng lại ý nghĩ của chính mình, sau đó lại bị hắn bỉ ổi dùng thủ đoạn bức mình gia nhập tổ chức, khi đó có cảm giác như mình sắp phát điên… Nhưng là, sau khi cùng hắn ở chung lại phát hiện, hắn thật sự rất xuất sắc làm người ta khó có thể bỏ qua. Trừ bỏ vẻ đẹp bên ngoài cùng dáng người mô đen, mặt ngoài hắn lại thâm tàng bất lộ; Tùy trường hợp tùy diện mạo, hòa hợp khéo léo… Tuy rằng sinh hoạt cá nhân có chút loạn, nhưng đây là chuyện của hắn, mình không định quan tâm.
Gần đây thật sự mật độ mình chán ghét hắn có chút giảm, nhưng để ‘thích’ hắn thì… rất khó. Cười cười tự giễu, có lẽ mình và hắn đến tám đời cũng không hợp đi.
“Cười cái gì?” Hàn Vũ Thiên hỏi.
“Cười…” La Thượng Thần theo bản năng nói tiếp, nhưng lại không biết nói như thế nào, nên nói cho người kia biết cậu đang nghĩ trong lòng là người kia và cậu tám đời cũng không hợp sao, vẫn là…
“… Nếu anh là cún thì sẽ là một con cún như thế nào.” Quyết định báo thù chuyện khi nãy, dám nói hắn là cẩu!?
“Hửm? Kết quả?” Hàn Vũ Thiên hỏi không đúng lúc.
“… Còn chưa nghĩ ra được.” Không thể tưởng tượng Hàn Vũ Thiên lại tiếp tục hỏi tới như thế, La Thượng Thần dừng một chút mới trả lời.
“Hửm? Còn không nói, cậu vừa nãy cười cái gì?” đừng hòng nói dối hắn như thế? Hàn Vũ Thiên cười.
“…” Lại áp bức người khác, nhưng nếu không nói… không biết hắn lại sẽ dùng phương pháp gì khiến mình nói ra, lần trước dùng thủ đoạn vô sỉ nhưng lại làm người ta khắc sâu trong lòng… “Tôi nghĩ… tôi với anh khả năng tám đời cũng không hợp.”
“Vậy sao? Điều đó thật là làm tôi thương tâm a.” Hàn Vũ Thiên cười nhạt.
“…” Tốt nhất là vậy đi! Loại này không cần hắn cũng nói ra!! Lừa ai a? Đi lừa gạt người tình cùng nhóm nam sủng còn có tác dụng a!! Nhanh tới nhà, lười tiếp tục xả đông xả tây với anh quá!
Chiếc xe thể thao màu bạc dừng lại, trước nhà trọ cao cấp La Thượng Thần ở.
La Thượng Thần nói lời cảm ơn vớiHàn Vũ Thiên rồi xuống xe, từ từ sờ túi quần lại nghe tiếng mở chốt cửa xe. Quay người lại thì thấy Hàn Vũ Thiên đã đi tới. “Sao…?”
Truyện khác cùng thể loại
176 chương
41 chương
91 chương
37 chương
54 chương