Bí Mật Của Nương Tử
Chương 4
Chương 4
Khi phát hiện sáng sớm ở mai viện trừ mấy nha hoàn hầu như không có ai quấy rầy nàng, nàng liền bắt đầu lợi dụng ban ngày ra ngoài hành động. Đây cũng là tại sao bây giờ nàng có thể chuồn ra Nghiêm phủ, điều tra tin tức kẻ thù xung quanh kinh thành, cũng vì vậy trong lúc vô tình nghe được một chút tin đồn xung quanh Nghiêm Phách Thiên.
Mặc dù nàng cảm thấy kì quái, nhưng cũng không muốn đi điều tra tìm chân tướng, bởi vì đây cũng không phải là mục đích nàng vào cửa Nghiêm gia.
Trong lúc vô tình liếc thấy bên một bóng dáng quen thuộc lướt qua ở bên ngoài trà lâu, khi nhìn rõ tướng mạo đối phương thì trong mắt Liên Thủy Dao thoáng chốc dấy lên ngọn lửa thù hận.
Nàng nhớ kỹ người này, hắn là Lưu Thủ Nhân thuộc hạ bên người gian thần Điền Quảng Đình, trước kia khi quan binh đến xét nhà thì hắn cũng ở đó, nếu đem người này diệt trừ, không khác nào làm suy yếu thế lực của Điền Quảng Đình.
Nàng lập tức đứng lên, cầm lấy bội kiếm, sau khi lưu lại bạc trên bàn đi ra khỏi trà lâu, theo đuôi sau lưng đối phương, một đường đi theo.
Lưu Thủ Nhân này quần áo gọn ghẽ, không có mặc quan phục, xem bộ dáng là vi phục tư phóng (cải trang không để người khác biết thân phận), trừ hai tùy tùng bên cạnh, không có sai dịch (là lính cấp bậc thấp nhất làm việc cho quan phủ) đi theo, trong lòng nàng biết là cơ hội hiếm có, là thời cơ xuống tay tốt.
Nàng lẻn vào tửu lâu, đi theo sau lưng đối phương lên lầu hai, sát khí trong mắt lộ ra hoàn toàn, không kịp chuẩn bị vội vàng rút kiếm, hành thích Lưu Thủ Nhân tay sai của Điền Quảng Đình.
Nhưng một kiếm này không trúng, chỉ vì Lưu Thủ Nhân mạng lớn, may mắn thế nào lại quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy có người cầm kiếm đâm tới, vội vàng tránh sang bên cạnh, hơn nữa còn sợ đến mức lớn tiếng kêu cứu.
“Cứu mạng a! Có thích khách! Có thích khách!” Lưu đại nhân vừa kêu cứu, vừa núp phía sau hai người hộ vệ, đã sớm bị dọa đến không còn tam hồn thất phách (là ba hồn bảy vía nhưng để nguyên văn nghe hay hơn).
Hai tùy tùng vội vàng hộ chủ không phải là đối thủ của nàng, một mình nàng một kiếm, cắt gân tay gân chân của họ nhưng không thương tổn đến tính mạng bọn họ, bởi vì nàng muốn giết chính là Lưu Thủ Nhân.
Lần nữa ra sức đâm về phía Lưu Thủ Nhân, mắt thấy sẽ lấy xuống mạng chó của kẻ phản tặc này, nhưng mà khi mũi kiếm cách đối phương vẻn vẹn vài tấc thì bị một thanh đại đao đánh vào, ngăn trở công kích của nàng.
Trong lòng Liên Thủy Dao kinh hãi, cỗ kình lực này chẳng những phá thế kiếm của nàng, còn ép nàng hướng qua một bên.
Nàng lùi lại vài bước mới đứng vững, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Trình Giảo Kim nửa đường tuôn ra.
Một nam tử đứng giữa nàng và Lưu Thủ Nhân, người này thân hình cao lớn uy mãnh, khuôn mặt cương lãnh, mặt mày sắc bén, ánh mắt tồn tại uy nghiêm không thể khinh thường.
Người kia là ai? Lại phá hư chuyện tốt của nàng.
Đồng thời quan sát đối phương như nàng, Mặc Thanh Vân cũng đánh giá nàng, lạp mạo hắc sa che khuôn mặt thích khách, làm hắn không cách nào nhìn trộm lư sơn chân diện (bộ mặt thật) của nữ nhân này. Chỉ là ngược lại phía dưới nhìn không sót gì, trang phục bó sát kia bao bọc một vóc người uyển chuyển, từ vóc người này không khỏi làm người liên tưởng, dung nhan kia chắc chắn cũng hết sức mê người.
Hắn nghi ngờ thích khách kia là người phương nào? Hắn và Lưu đại nhân hẹn gặp mặt tại tửu lâu này, không nghĩ tới gặp thích khách, may nhờ hắn kịp thời ngăn trở, nếu không hậu quả không thể lường được.
Cặp mắt trong trẻo lạnh lùng kia không chút khách khí đem nàng quan sát từ đầu đến chân, ánh mắt càn rỡ làm nàng không khỏi phẫn nộ, không cần phải nói, Trình Giảo Kim nửa đường tuôn ra này khẳng định cũng là tay sai của Điền Quảng Đình.
Nàng cầm kiếm tiếp tục công kích, xuống tay không chút nào lưu tình, nhưng bất kể là đâm, chém, vung, đều bị đao của người nam nhân trước mắt này ngăn trở, hóa giải từng thế công của nàng.
Đao kiếm không có mắt, thanh âm va chạm vang dội cả tòa tửu lâu, mọi người sợ đến rối rít né tránh, rất nhanh, sai dịch nghe tiếng chạy tới, trong lòng Liên Thủy Dao thầm hận, biết cơ hội hành thích đã mất, quyết định mau rút lui, vung tay lên, mấy chục phi tiêu hướng y bắn ra.
Thân thủ Mặc Thanh Vân cực nhanh, lấy đại đao ngăn trở hai đạo phi tiêu phóng về phía hắn, mà những sai dịch chạy phía sau hắn không có vận khí tốt như vậy, rối rít trúng phi tiêu ám toán, kêu lên thê thảm.
Thừa lúc ấy, Liên Thủy Dao từ cửa sổ tầng hai tung người, phi thân xuống.
Mặc Thanh Vân nhanh chân đến bên cửa sổ, trông thấy bóng dáng thích khách kia chui vào ngõ nhỏ, lập tức tung người nhảy xuống, thi triển khinh công đuổi theo.
Thích khách này thật là thông minh, chọn thời điểm này, địa điểm này tới hành thích, giờ này chính là thời điểm chợ đông người nhất, lại ở trên con đường náo nhiệt nhất trong thành, lợi công cũng lợi thủ.
Hắn theo sát thích khách, mà thích khách dường như cũng nhận thấy hắn đuổi theo, đột nhiên lắc mình qua bên phải, xông vào một cái hẻm hẹp, hắn lập tức theo vào. Chỉ là vừa muốn xông vào hẻm nhỏ, phi tiêu lại bắn tới, vì ngăn trở ám khí, hắn lắc mình qua, thiếu chút nữa trúng ám toán của đối phương.
Một chút trì hoãn này, làm cho đối phương cùng hắn kéo ra chút khoảng cách, thích khách vô cùng có khả năng chạy ra khỏi tầm mắt của hắn. Hắn nắm thời cơ, gấp rút nhảy lên mái hiên, trên cao nhìn xuống, ngõ nhỏ đường tắt toàn bộ vào mắt hắn, khóa lại bóng dáng đang nhanh chóng xuyên vòng vo qua đường tắt, hắn lập tức thi triển khinh công đuổi theo.
Liên Thủy Dao vốn cho rằng mình đã bỏ mặc truy binh, bất ngờ một cỗ kiếm khí thẳng đường truy đuổi mà đến, khiến lòng nàng hoảng hốt, quay người lại, đại đao đối phương đã tới.
“A!”
Nàng kêu đau một tiếng, cánh tay bị đại đao cắt một vệt máu, trong lòng rối loạn, thất kinh người này võ công cao cường, không phải nàng có khả năng địch lại. Nếu kiếm thuật không bằng người, đành phải dùng thủ xảo.
Ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, nàng ra sức ném ra đạn khói, thoáng chốc sương mù bao phủ, quả nhiên tạm thời ngăn chặn thế công của kẻ địch, nàng thừa cơ bỏ chạy.
Mặc Thanh Vân thầm kêu không tốt, vì phòng khói có độc, tại thế bất lợi không dám tùy tiện đi tới, chỉ có thể tránh ra, nhanh theo đường vòng bên cạnh.
Đạn khói này bắn ra nhiều lắm là chỉ có thể vì đối phương tranh thủ chút thời gian chạy trốn, chỉ cần hắn thi triển khinh công, tin tưởng bắt được đối phương chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Nhưng mà khi hắn vòng đường vòng mà đi thì đối phương cũng đã không thấy tung tích, hắn lần nữa nhảy lên chỗ cao, liếc nhìn xung quanh, nhưng lần này ngay cả một bóng người cũng không thấy, không khỏi nhíu chân mày, theo hắn phỏng đoán, thích khách không thể nào trong thời gian ngắn như vậy biến mất tích, trừ phi…
Đôi mắt sắc bén của Mặc Thanh Vân ngắm nhìn bốn phía, bất kể là gió thổi cỏ lay, một viên gạch một mảnh ngói, dấu vết nào cũng không buông tha. Bỗng dưng, ánh mắt bắn ra mũi nhọn sắc bén, hắn nhìn chăm chú vào một mảnh ngói, tiến lên xem kỹ.
Trên ngói này có một giọt máu tươi, từ vị trí cùng hình dáng máu tươi nhỏ xuống, suy đoán ra phương hướng thích khách bỏ chạy.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn phủ đệ phía trước, không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn.Phủ đệ trước mắt hắn tuyệt không xa lạ, còn rất quen thuộc, bởi vì thích khách này, trốn vào đúng là phủ đệ Nghiêm gia của hắn.
Một bóng dáng từ trên trời rơi xuống, làm cho hộ vệ Nghiêm phủ lập tức cảnh giác.
“Người nào!” Một tên hộ vệ trong đó hét lớn, dẫn tới những hộ vệ khác rút đao phòng bị, nhìn chằm chằm vị nam tử thình lình từ trên trời nhảy xuống.
“Là ta.” Mặc Thanh Vân chậm rãi xoay người, mặt nhìn mọi người.
Mọi người vừa thấy là đại tổng quản Mặc Thanh Vân, lập tức thu hồi dao nhỏ, vội chắp tay tiếp đón.
“Nguyên lai là Mặc tổng quản.” Bọn họ vừa chào hỏi, vừa kinh ngạc nhìn Mặc tổng quản, không hiểu hắn vì sao không đi cửa chính, lại trèo tường đi vào, làm cho bọn họ lầm tưởng có kẻ trộm xông vào chứ?
“Truyền lệnh xuống, gọi mọi người cầm vũ khí lục soát người.”
“Ách? Mặc tổng quản? Ngài đây là…”
Vẻ mặt Mặc Thanh Vân nghiêm nghị, trầm giọng nói: “Ta hoài nghi có kẻ trộm xâm nhập, tránh được phòng tuyến của chúng ta, lẫn vào trong phủ.”
Bọn hộ vệ vừa nghe, lập tức biến sắc mặt, không nói hai lời lập tức truyền lệnh xuống, muốn tất cả hộ vệ tập hợp, không tới một lát sau, tất cả hộ vệ đều chạy tới.
Mặc Thanh Vân uy nghiêm mà ra lệnh. “Phát hiện bất kì phần tử khả nghi, nhất loạt bắt lấy, đừng làm cho đối phương chạy trốn.”
“Dạ!”
Bọn hộ vệ lên tiếng tản ra, khẩn cấp đi xa, bọn họ hợp thành mấy tiểu đội, bắt đầu chia viện chia phòng lục soát.
Hộ vệ Nghiêm phủ đều trải qua chọn lựa kĩ càng, độ trung thành cực cao, tên thích khách này nơi nào không trốn, lại trốn vào Nghiêm phủ, chẳng khác gì là tự chui đầu vào lưới.
Đôi mắt Mặc Thanh Vân bắn ra tia sáng sắc bén, đợi sau khi bắt được tên thích khách này, hắn nhất định phải xét hỏi thật tốt đối phương là ai phái tới? Vì sao phải hành thích Lưu Thủ Nhân?
Mọi hộ vệ Nghiêm phủ đều là người có năng lực, tin tưởng không bao lâu, liền có thể ép nàng hiện thân.
Nhị tổng quản Lý Mộ Bạch nghe nói có kẻ trộm xâm nhập cũng vội vàng chạy tới, khi hắn nhìn thấy đại ca vốn là đang cùng Lưu đại nhân gặp mặt đột nhiên trở về trong phủ thì tiến lên hỏi nhỏ : “Đại ca, chuyện gì xảy ra?”
Mặc Thanh Vân dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được trả lời. “Có người muốn hành thích Lưu đại nhân.”
Lý Mộ Bạch trong bụng cả kinh, Lưu Thủ Nhân là tai mắt bọn họ xếp đặt bên cạnh Điền Quảng Đình, có người muốn hành thích hắn, chẳng lẽ là để lộ tin tức?
Mặc dù hắn cảm thấy khiếp sợ, nhưng trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh, cùng đại ca nhỏ giọng bàn bạc.
“Lưu đại nhân có bị thương?”
“Không có, bị ta đỡ được.”
Lý Mộ Bạch âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng sinh nghi. “Thân phận Lưu đại nhân bị vạch trần rồi?”
Đây chính là chuyện Mặc Thanh Vân lo lắng, hắn trầm giọng nói: “Chưa xác nhận, ta một đường đuổi bắt thích khách tới đây, bị nàng trốn vào trong phủ chúng ta.”
Lý Mộ Bạch lần nữa kinh ngạc, cũng lập tức hiểu được tại sao lúc này đại ca lại chạy về.
Lưu đại nhân là người của bọn họ ở trong triều đình, cũng là nguồn tin tức quan trọng của bọn họ, nhưng ngoài mặt, bọn họ cùng Lưu đại nhân chỉ là kết giao bình thường, hôm nay gặp gỡ, nhưng thật ra là lén lút ước hẹn, không có nhiều người biết, thích khách tìm tới cửa, có thể thấy đã theo dõi bọn họ rất lâu.
Từ trước đến giờ bọn họ làm việc luôn cẩn thận, như thế nào để lộ tin tức? Chuyện tình liên quan trọng đại, tuyệt đối không thể để tên thích khách này chạy thoát.
“Ta muốn nàng đi vào, ra không được.” Khuôn mặt nghiêm khắc của Mặc Thanh Vân hiện lên một chút thần sắc lạnh lẽo, ngay cả Lý Mộ Bạch cũng cảm nhận được tính nghiêm trọng của chuyện này.
“Ta hiểu.” Bản thân Lý Mộ Bạch là nhị tổng quản Nghiêm phủ, cũng gia nhập hành động lùng bắt, mặt khác điều động hộ vệ bao vây tứ phía Nghiêm phủ, thích khách xông vào này có chạy đằng trời.
Bọn họ đem mỗi một gian sương phòng, từng cái viện đều cẩn thận lục soát qua, thậm chí từng ngọn cây cọng cỏ cũng không bỏ qua, làm thế nào cũng không tìm thấy tên thích khách này, giống như nàng chưa từng tới, nàng cứ như vậy biến mất không dấu vết.
Bọn hộ vệ nhất nhất hồi báo, không tìm được bất kì dấu vết của kẻ khả nghi. Mặc Thanh Vân không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ hắn phán đoán sai lầm, thích khách cũng không có chạy trốn tới nơi này?
Hoặc là, bọn họ không tìm được người, là bởi vì người mai phục ở trong người của bọn họ? Cái ý nghĩ này khiến trong lòng Mặc Thanh Vân kinh hãi, lập tức đem nhị đệ cùng thủ lĩnh hộ vệ mời tới.
“Gần đây trong phủ có người mới tới?”
Lý Mộ Bạch lập tức hiểu ý tứ của đại ca, hồi đáp: “Một hai năm này chúng ta cũng không có người mới vào làm, cho dù có, cũng phải trải qua thẩm tra nghiêm ngặt, dùng đều là người trong nhà, tuyệt không có người ngoài.”
Thủ lĩnh hộ vệ cũng nói: “Đúng nha! Tổng quản, không phải người của mình, coi như là giới thiệu, chúng ta cũng sẽ không dùng, huống chi căn bản không có người mới tới, trừ thiếp Nghiêm gia mới nạp, ở đâu ra người mới?”
Vốn là tùy ý nói một chút, nêu một cái ví dụ thôi, nhưng lại nhắc nhở Mặc Thanh Vân, chuông báo động trong lòng hắn vừa vang lên.
Nếu không phải thủ lĩnh hộ vệ vô tình nói một câu, Mặc Thanh Vân gần như quên mất tiểu thiếp nạp vào một tháng trước, mà một tháng qua, hắn bận chuyện buôn bán, đã sớm quên chuyện có Ngũ di thái này.
Đột nhiên, hắn cho là mình cần phải đi xem vị Ngũ di thái này một chút, không phải muốn biết bộ dạng nàng thế nào, mà là hoài nghi giữa Ngũ di thái này và thích khách có liên hệ hay không.
Thấy vẻ mặt đại ca khác thường, trong lòng Lý Mộ Bạch có cảm giác dò hỏi. “Đại ca, chẳng lẽ cho là…”
Lời bên dưới còn chưa nói xong, hai huynh đệ đã trao đổi ánh mắt hiểu ý của nhau.
Mặc Thanh Vân phân phó thủ lĩnh hộ vệ. “Ngươi mang mọi người tiếp tục tìm kiếm, không có sự cho phép của ta, bất luận kẻ nào cũng không cho phép ra khỏi cửa Nghiêm gia một bước.”
“Dạ, tổng quản.” Thủ lĩnh hộ vệ chắp tay lĩnh mệnh, sau khi chờ hắn dẫn người rời đi, Mặc Thanh Vân quay đầu nói chuyện với nhị đệ, nhưng ánh mắt là nhìn về phía mai viện.
“Ta đi gặp vị Ngũ di thái kia.” Nói xong tự mình sải bước đi về phía mai viện.
Qua một tháng, tân lang rốt cuộc muốn đi sửa chữa thiếp mới nạp rồi? Lý Mộ Bạch vội vàng đuổi theo bước chân đại ca: đại ca trước kia không đi gặp người ta, lúc này mới gặp, đây chính là lần đầu tiên hai vị tân nhân gặp nhau đi, hắn mang theo chút đùa giỡn nhỏ giọng hỏi: “Là thân phận trượng phu, hay vẫn là lấy thân phận tổng quản?”
Lời này rước lấy ánh mắt lạnh của Mặc Thanh Vân, thấp giọng nói: “Đương nhiên là thân phận tổng quản.” Bỏ lại lời nói phía sau, tiếp tục đi về phía mai viện. Đối với Mặc Thanh Vân mà nói, Ngũ di thái chẳng qua là nữ tử không liên quan tạm thời tiếp nhận ở tại mai viện, chỉ cần tìm được cơ hội thích hợp, đưa đi bất cứ lúc nào, hoàn toàn không coi đối phương trở thành thiếp của mình.
Đi theo sau hắn, Lý Mộ Bạch hé miệng cười trộm, kể từ sau khi đem vị Thi Thanh Nhi cô nương này vào cửa, không chỉ đại ca chưa từng thấy qua, hắn và các nghĩa đệ khác cũng chưa từng thấy vị Ngũ di thái này, tân lang hiện tại đi thu thập tin tức, không phải vì động phòng, lại là vì chuyện thích khách, nghĩ đến rất thú vị, hắn là nhị tổng quản, đương nhiên tò mò đi theo nhìn kết quả.
Mặc Thanh Vân vừa tiến vào mai viện, vú già vốn đang quét dọn vội tới đón tiếp.
“Mặc tổng quản.”
“Ngũ di thái đâu?”
“Ngũ di thái ở trong phòng, không biết tổng quản có chuyện gì quan trọng?”
“Xin phiền thông báo một tiếng, ta có việc cầu kiến.”
“Được, xin chờ một chút.” Vú già để cây chổi xuống, vội vã xoay người đi vào cửa, thông báo cho nha hoàn thân cận của Ngũ di thái. Một lát sau, nha hoàn Tiểu Song ra đón, khẽ thi lễ với tổng quản.
“Tổng quản, Ngũ di thái lệnh ta tới hỏi, tổng quản có chuyện gì quan trọng?”
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
7 chương
210 chương
11 chương
9 chương
98 chương
47 chương