Chương 10: Nàng âm thầm cắn răng, Lưu đại nhân này chẳng những tăng thêm thị vệ bên cạnh, ngay cả tửu lâu cũng được dọn sẵn, mà bên ngoài tửu lâu cũng có người của hắn dò xét bốn phía, muốn leo lên cửa sổ từ bên ngoài là không thể. Nàng đang nghĩ nên làm cái gì thì nhìn thấy một tiểu nhị khác bưng hai bàn đồ ăn đi lên, thị vệ canh giữ ở cầu thang chẳng những không ngăn cản mà dọc đường còn thông thoáng. Điều này cho nàng một điểm mấu chốt, vì vậy nàng lập tức chạy vào phòng bếp, nhân thủ trong phòng bếp nhiều, nàng đánh hôn mê một tiểu nhị, sau đó thay quần áo tiểu nhị, bưng bầu rượu, cúi đầu đi lên lầu. Lừa gạt được hai thị vệ canh giữ ở cửa cầu thang, nàng thuận lợi đi lên lầu hai. Trên lầu này đều là sương phòng, nàng chậm rãi đi trên hành lang, mặc dù thuận lợi lên lầu nhưng lại không biết gian sương phòng nào mới đúng. Lúc này có người mở cửa ra ngoài, nàng bất ngờ đụng phải đối phương, khi nàng nhìn thấy mặt của đối phương thì không khỏi ngây dại. Nam nhân trước mắt mặt chữ điền, mắt một mí, mắt như đồng kiềm, xem chừng năm mươi tuổi. Đối phương nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng, hỏi: "Đưa rượu tới hay sao?" "Vâng." nàng cố ý hạ thấp giọng trả lời, nghĩ thầm người này có lẽ là đồng bọn của Lưu đại nhân. Lúc này trong sương phòng lại đi ra một người, chính là Lưu đại nhân, Lưu đại nhân tiến lên khom người với nam tử trung niên này nói: "Điền Quảng Đình đại nhân, xin dừng bước." Ba chữ "Điền Quảng Đình" như một tiếng sét đánh từ trên trời xuống, làm thân hình nàng chấn động, cả người cứng lại. Người nọ là Điền Quảng Đình? Là tên đầu sỏ hại nàng tan nhà nát cửa, tịch biên gia sản, chém đầu thị chúng? Là tên đại gian thần thượng tấu triều đình, thêu dệt tội danh, vu hại phụ thân đó sao? Cho tới nay chỉ nghe nói chuyện về Điền Quảng Đình từ chỗ phụ thân, nàng chưa bao giờ có cơ hội nhìn thấy người này, người này rất ít lộ diện, thâm cư trong triều, muốn gặp hắn cũng không dễ dàng. Nàng theo tôm nhỏ tìm đến, nhưng không ngờ lại nhìn thấy con cá lớn hơn. Điền Quảng Đình đang đứng ở trước mặt nàng, làm nàng chấn kinh đến ngây người tại chỗ. Lưu đại nhân đang muốn nói chuyện với Điền đại nhân, lại phát hiện tiểu nhị bưng bầu rượu kia vẫn đứng bên cạnh, liền trách cứ: "Còn ngẩn người cái gì, mau bưng vào đi!" Liên Thủy Dao cảm thấy máu mình đang sôi lên, thân thể không tự chủ được phát run, cảnh tượng cả nhà bị tịch thu gia sản, chém đầu thị chúng như thủy triều đánh tới, rõ mồn một trước mắt, giống như là chuyện mới xảy ra hôm qua. Cả đời phụ thân, đội trời đạp đất, chưa bao giờ từng làm chuyện có lỗi với người khác; mẫu thân hiền thục dịu dàng: mềm lòng lương thiện — đại ca luôn lộ ra nụ cười sang sảng, rất thương yêu muội tử như nàng, còn có bà vú, quản gia, gia nhân A Bảo, nha hoàn Thục Ngọc. . . . . . Nhiều mạng người như vậy, chỉ vì sự ích kỷ của nam nhân này mà hủy đi cuộc đời của mọi người. Điền Quảng Đình! Nàng muốn giết cái tên gian thần này! Dao găm giấu trong tay áo trượt xuống tay, nhưng còn chưa kịp ra tay thì đột nhiên một cây phi tiêu xé gió mà tới, cắm vào trên ván cửa. Phi tiêu đột nhiên bay tới làm kinh động mọi người, bao gồm cả Liên Thủy Dao cũng vì thế mà ngẩn ra. Trong phút chốc, một lượng lớn nhân mã từ bốn phương tám hướng vọt ra, bao vây toàn bộ trên dưới khách điếm, tiếng đao kiếm ra khỏi vỏ vang lên lạch cạch leng keng. Liên Thủy Dao bị cảnh tượng này làm chấn động, không ngờ khách điếm này có nhiều người mai phục đến vậy. Tất cả những người này đều ăn mặc như dân chúng bình thường, bốn người ngồi một bàn, nhìn như đang uống rượu tán gẫu, thật ra thì đang chịu trách nhiệm bảo vệ, trên người mỗi người cũng giấu đao kiếm. Đây là minh, về phần ám, là trốn trên xà nhà trông chừng, vừa có động tĩnh, thì dốc ra toàn bộ lực lượng. Nàng bị cảnh tượng này dọa cho ngây ngô, đồng thời ý thức được, thật may là nàng là giả trang thành tiểu nhị, tránh thoát ánh mắt của bọn hắn, nhưng nếu mới vừa rồi mình tùy tiện ra tay, liền giống như cá sa lưới, lọt vào cạm bẫy người ta bố trí. Tưởng ám sát người ta, hóa ra lại biến thành cá nằm trên thớt của người khác. Tình cảnh trước mắt kéo lý trí bị báo thù làm cho váng đầu của nàng trở lại, không khỏi thầm đổ mồ hôi lạnh. Nhân mã mai phục đem Điền Quảng Đình cùng Lưu đại nhân bảo vệ tầng tầng lớp lớp bên trong. Chỉ trong nháy mắt, khoảng cách giữa nàng với Điền Quảng Đình, cũng bởi vì tầng tầng lớp lớp bảo vệ này, mà từ mấy bước, biến thành xa ngàn dặm. Đừng nói ám sát, ngay cả tiếp cận đối phương cũng không thể. "Là kẻ nào to gan, dám bất kính với Điền Quảng Đình đại nhân!" Lưu đại nhân nghiêm nghị quát hỏi, mọi người bao gồm Liên Thủy Dao đều đang tìm người bắn mũi tên. Lúc này một tiếng cười có lực của nam nhân truyền đến, tiếng cười làm mọi người nhìn lên trên, chỉ thấy một tên nam tử từ trên nhảy xuống, chậm rãi đi tới chỗ bọn họ . Đợi tới khi thấy rõ người tới, trong lòng Liên Thủy Dao lại lần nữa rung động, một mắt, mặt sẹo, cao lớn uy mãnh, đây không phải là Nghiêm Phách Thiên thì còn có thể là ai chứ? Mặc dù bị nhiều đao kiếm như vậy chỉ vào, Mặc Thanh Vân vẫn không chút hoang mang, không kiêu ngạo không tự ti đi về phía đám người Điền Quảng Đình. Một con mắt bị che trên mặt hắn cùng vết sẹo chằng chịt làm hắn nhìn vô cùng khủng khiếp, một thân khí phách tự nhiên mà có. Một mắt, mặt sẹo, chính là đặc sắc lớn nhất của Nghiêm Phách Thiên. Không cần cho biết tên họ, Điền Quảng Đình cũng đoán được hắn là ai, hắn phất tay ý bảo toàn bộ đám thủ hạ không được phép vọng động, ánh mắt lấp lánh có hồn  nhìn chằm chằm Nghiêm Phách Thiên. "Nguyên lai là Nghiêm Đại Đương Gia, không biết Nghiêm huynh đây là ý gì?" Mặc Thanh Vân giả trang thành Nghiêm Phách Thiên, dĩ nhiên cũng lấy giọng nói thô lỗ của Nghiêm Phách Thiên mà nói. "Hừ! Nếu mũi tên vừa rồi của ta nhắm ngay Điền đại nhân, giờ phút này đại nhân đã đi đời nhà ma rồi, cho dù có nhiều hộ vệ hơn nữa thì có ích lợi gì!" Ngụ ý rất rõ ràng, hắn làm như vậy chỉ là vừa vặn nhắc nhở Điền Quảng Đình, mai phục của hắn có chỗ sơ hở, cũng không có ác ý với hắn, mà là xuất phát từ ý tốt. Một chiêu này chiếm được hảo cảm của Điền Quảng Đình, hắn sớm nghe nói võ công của Nghiêm Phách Thiên không kém, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền. Lưu Thủ Nhân bên cạnh nhìn sắc mặt mà nói chuyện, biết Điền Quảng Đình cũng không tức giận, lập tức tiến lên bồi thêm một câu. "Nghiêm Đại Đương Gia nói rất đúng, chúng ta phái nhiều người bảo vệ như vậy, vốn tưởng rằng một giọt nước không lọt, lại không nghĩ rằng vẫn có sơ sót." Lưu đại nhân nói xong lập tức mắng tất cả hộ vệ: "Nhìn các ngươi đi, phòng thủ thế nào mà thoáng cái đã để người khác phá được trận rồi." Ông ta là nội ứng của Nghiêm Phách Thiên phái tới, vào lúc cần thiết tất nhiên trợ giúp hắn một tay. Bọn hộ vệ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bị người khác phá mai phục, cảm giác vô cùng xấu hổ, không người nào dám nói chuyện. Lưu đại nhân thừa cơ mắng: "Còn không mau thu đao kiếm lại, Nghiêm đại gia là người mình!" Quát tháo ra lệnh rồi lúc này bọn hộ vệ mới vội vàng bỏ từng cái đao kiếm vào vỏ. Điền Quảng Đình quan sát người trước mắt này, cười nói ."Thì ra vị này chính là Nghiêm Đại Đương Gia đại danh đỉnh đỉnh, ngưỡng mộ đã lâu." Nghiêm Phách Thiên chắp tay thi lễ. "Không dám, tại hạ gặp qua Điền Quảng Đình đại nhân, mới vừa rồi đã đắc tội nhiều, kính xin đại nhân đừng trách." Điền Quảng Đình hiển nhiên cảm thấy rất hứng thú với vị Nghiêm Phách Thiên này, tuyệt không trách tội đối phương. "Lưu đại nhân nhiều lần đề cập tới ngươi với ta, thật cao hứng hôm nay có may mắn gặp mặt một lần." Nghiêm Phách Thiên cũng cười ha ha nói: "Không dám, yến tiệc hôm nay ta mời. Nào, xin mời ngồi." Nói xong tiện đường lấy khay rượu trong tay Liên Thủy Dao ra, đồng thời ra lệnh cho nàng."Ngươi có thể lui xuống."Hắn cố ý ra hiệu cho nàng lui xuống, dụng ý chính là muốn cứu nàng. Khi hắn phát hiện nàng không có ở trong phòng, lại chuồn êm xuất phủ rồi, liền lập tức biết nàng lại muốn ám sát Lưu đại nhân, nhưng lần này cũng không đơn giản như lần trước. Hôm nay Lưu đại nhân muốn gặp mặt Điền Quảng Đình ở đây, bốn phía khẳng định đầy hộ vệ để ngừa vạn nhất. Nếu nàng ra tay, thì chỉ có một con đường chết, cho nên hắn mới sẽ hết sức khẩn cấp chạy tới, xuất hiểm chiêu trước khi nàng ra tay, bắn ra một mũi tên, ép tất cả hộ vệ hiện thân, chính là muốn để cho nàng biết, nàng đang tự tìm đường chết. Liên Thủy Dao bị lấy đi bầu rượu, mặc dù rất muốn báo thù, nhưng đã mất lý do lưu lại, đành phải yên lặng xoay người lui ra. "Chậm đã." Điền Quảng Đình đột nhiên mở miệng, làm thân hình nàng cứng đờ, cũng làm cho trong lòng Nghiêm Phách Thiên thất kinh, chẳng lẽ Điền Quảng Đình đã sinh nghi rồi sao? Điền Quảng Đình ra lệnh cho tiểu nhị giả là nàng: "Tới đây rót rượu hầu các lão gia." Nói xong liền giơ tay ra hiệu với Nghiêm Phách Thiên. Thì ra là muốn nàng giúp rót rượu hầu hạ mọi người. Nhưng Liên Thủy Dao không vui chút nào, nàng hận không thể lập tức rời đi, bởi vì nàng sợ mình không cách nào nhịn được ham muốn muốn giết Điền Quảng Đình. Ngay lúc này trong ngực nàng giống như đang có cây kim đang cắm, như sóng to mãnh liệt ập vào. Nàng giả vờ như không nghe thấy, nhưng một tên hộ vệ khác chặn lại đường của nàng, đồng thời thúc giục nàng. "Này! Ngươi không nghe thấy Điền đại nhân ra lệnh sao? Đi rót rượu cho các lão gia đi!" Liên Thủy Dao âm thầm nắm chặt quả đấm, vẫn luôn cúi đầu, bất đắc dĩ bị buộc đi theo vào sương phòng, nàng đóng giả tiểu nhị vốn là vì ám sát Lưu đại nhân, lại không ngờ tới bốn phía nơi này đầy thủ hạ của Điền Quảng Đình, nhưng nếu mình lộ ra bất kỳ sơ hở nào, thì khó thoát khỏi cái chết. Nhưng muốn nàng rót rượu cho đám ác nhân này, nghĩ đến đã cảm thấy ghê tởm rồi. Sau khi Lưu đại nhân kêu hai vị ngồi xuống thì chính mình cũng an vị, ra lệnh cho nàng."Đến, rót rượu cho hai vị lão gia trước." Nàng chậm rãi tiến đến cầm bầu rượu lên, đổ rượu vào trong ly rượu của Điền Quảng Đình. Bởi vì tràn ngập hận ý không chỗ phát, lại còn phải cố gắng chịu đựng, cộng thêm rung động khi kẻ thù làm Liên gia nhà nàng bị tịch thu tài sản, chém đầu thị chúng đang ở trước mắt, làm tay nàng không tự chủ được run rẩy, nên không cẩn thận rót rượu rơi ra ngoài cái chén. Điền Quảng Đình thấy tiểu nhị này run tay thì nhíu mày, ánh mắt sắc bén cũng chậm rãi nhìn chăm chú về phía nàng. Lưu đại nhân thấy tiểu nhị này chân tay vụng về, không khỏi quở trách."Ngay cả rượu cũng rót không xong, ngươi mới tới à?" Mặc Thanh vân không để lại dấu vết mà nhìn tất cả ở đáy mắt, mở miệng nói: "Còn không phải là bởi vì Điền Quảng Đình đại nhân uy danh lan xa, tiểu dân bình thường đương nhiên sẽ sợ hãi." Lời này khiến Điền Quảng Đình nghe đến tương đối cao hứng, được người khác khen ngợi thì luôn không ngại nhiều, vì vậy cũng không so đo tiểu nhị này có thể rót rượu hay không . Liên Thủy Dao rót rượu cho Điền Quảng Đình cùng Nghiêm Phách Thiên xong thì lại rót rượu cho Lưu đại nhân, tâm trạng nàng phập phồng, trong đầu nảy ra một ý tưởng táo bạo. Coi như hộ vệ nhiều thì có liên quan gì chứ, tên gian thần Điền Quảng Đình đang ở trước mắt nàng, hơn nữa không hề phòng bị, đây chính là thật là cơ hội tốt ngàn năm có một, nàng chỉ cần đâm xuống cái gáy của hắn là có thể báo thù. Hình ảnh cha mẹ cùng đại ca tuyệt vọng và giãy giụa trước khi chết ở trong đầu nàng không xua đi được, hận ý của nàng càng ngày càng mạnh, quyết tâm liều chết cũng càng ngày càng cao. "Nào, ta mời hai vị." Điền Quảng Đình nâng chén hướng về hai người mời rượu. Liên Thủy Dao nhìn chằm chằm Điền Quảng Đình, lửa hận trong mắt nàng bùng cháy, cơ hội như vậy không có lần sau rồi, nàng quyết định bằng bất cứ giá nào, cho dù bỏ ra tánh mạng mình cũng nguyện ý, nàng muốn cho tên gian thần này phun máu tại đây. Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, đang muốn nhất cổ tác khí chém Gian Thần này thì tay của nàng đột nhiên bị một bàn tay cầm lấy, làm trong lòng nàng kinh hãi. Nghiêm Phách Thiên một tay nâng chén, một tay kia vững vàng bắt lấy cánh tay giấu chủy thủ của nàng, không cho phép nàng lỗ mãng. Tình huống đột phát này làm nàng ứng phó không kịp, kinh hãi nhìn chằm chằm Nghiêm Phách Thiên, ngoài mặt hắn bình tĩnh vô ba, nhưng bàn tay nắm lấy tay nàng lại âm thầm dùng sức. Nàng muốn tránh thoát, nhưng cảm thấy lực lượng khiếp người kia nắm tay nàng thật chặt, làm nàng rốt cuộc đau đến không địch lại, buông chủy thủ ra rơi vào trong bàn tay Nghiêm Phách Thiên, cứ như vậy bị hắn không tiếng động đoạt đi. Mà tất cả chỉ xảy ra trong thời gian uống một ly rượu, mặc dù ở dưới mắt Điền Quảng Đình và Lưu đại nhân, nhưng khi bọn họ uống rượu, vừa lúc che kín tầm mắt, cũng không phát hiện bất kỳ khác thường gì. Liên Thủy Dao khiếp sợ khi ý đồ của mình bị Nghiêm Phách Thiên đoán được, nhưng làm nàng càng kinh ngạc hơn là Nghiêm Phách Thiên cư nhiên không có vạch trần nàng, mà chỉ là đoạt đi chủy thủ của nàng rồi tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra vẫn cười nói với hai vị đại nhân. Tại sao? Trong lòng nàng vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, bởi vì cử chỉ của Nghiêm Phách Thiên ngoài dự đoán nên tạm thời đè xuống hận ý trong lòng và thay vào đó là một bụng nghi ngờ. "Thực không dám đấu diếm, lần này ta tới gặp Điền đại nhân, là có chuyện muốn thương lượng với đại nhân." Nghiêm Phách Thiên mở miệng nói. "À? Nghiêm Đại Đương Gia tìm Bổn quan có chuyện gì quan trọng?" Lực chú ý của Điền Quảng Đình bị Mặc Thanh Vân dời đi, không còn để ý tí nào tới người đứng ở sau lưng hắn, muốn giết hắn là Liên Thủy Dao. Trước khi mở miệng, Nghiêm Phách Thiên ra lệnh cho nàng đang đứng bên cạnh."Ngươi có thể đi xuống." Ngụ ý là hắn muốn nói chuyện, không cho phép có người ngoài ở bên cạnh. Trên thực tế là hắn mượn dịp để cho nàng lui ra, nếu nàng thông minh thì sẽ hiểu hắn đang lưu lại một con đường sống cho nàng, tốt nhất là thừa dịp lúc không ai sinh nghi thì đi nhanh một chút. Khi bốn mắt bọn họ giao nhau thì nàng nhìn thấy ánh mắt Nghiêm Phách Thiên nhìn chằm chằm nàng, hắn đang cảnh cáo nàng, phải nghe theo mệnh lệnh của hắn, không thể trái lại. Liên Thủy Dao bị khí thế vô hình của hắn bức cho phải cúi đầu, lui ra ngoài. Sau đó nàng len lén đổi lại quần áo với tiểu nhị, ra khỏi khách điếm rồi, nàng ra sức chạy trốn, giống như muốn đem nội tâm chất chứa cảm xúc bộc phát hung hăng xả ra ngoài, cho nên nàng vẫn chạy mãi, cho đến khi cách quán rượu đủ xa, rốt cuộc nàng mới dừng bước lại. Nàng há to miệng thở hổn hển, dựa lưng vào tường gạch hai chân như nhũn ra mà ngồi xuống, tinh thần giống như vừa mới từ trên chín tầng mây nhẹ nhàng trở lại, vuốt ve nhịp tim kịch liệt của mình, cảm thấy mình còn sống. Nghĩ đến mình vừa mới đến gần Điền Quảng Đình trong gang tấc, nhưng ngay cả cơ hội xuống tay cũng không có, nàng thật hận, quả đấm ra sức  đánh trên đất, ngay cả cảm giác đau cũng không để ý. Nàng cứ ngồi dưới đất như vậy, để cho tâm tình kích động từ từ bình phục lại, cho đến khi rốt cuộc tỉnh táo, mới có thể suy nghĩ lại chuyện này thật tốt.