Bí Mật Của Định Mệnh
Chương 93 : Không ngờ tới
Tết Nguyên Đán đã qua được một tuần, Từ Dịch Phàm cũng phải trở về Từ Thị để làm việc, tuần trăng mật ngọt ngào của anh và Phùng Lộ Phi cũng nhanh chóng kết thúc.
Sau chuyến du lịch dài ngày với Từ Dịch Phàm, Phùng Lộ Phi cảm thấy bản thân mình trở nên lười hơn. Công việc cộng tác với tòa soạn báo kinh tế, cả tháng qua cô chỉ nộp được cho bên đó có 7 bài. Từ Dịch Phàm cũng nói, bảo cô khỏi cần phải đi làm cái nghề này nữa nhưng cô không thích. Cứ ở nhà ăn chơi ngồi không thế này thật sự rất chán.
Đang ngồi viết bài để gửi đi, Phùng Lộ Phi cảm thấy trong người rất khó chịu. Cô chạy vội vào trong nhà tắm nôn thốc nôn tháo.
Nhìn gương mặt đang tái nhợt đi của mình trong gương, Phùng Lộ Phi kinh ngạc tròn mắt lên. Không phải là như thế chứ? Mọi chuyện sao lại trùng hợp như vậy chứ hả? Trúng số rồi?
Phùng Lộ Phi vội chạy ra ngoài, bấm điện thoại gọi cho Trương Uyển Tâm. Khi Trương Uyển Tâm vừa bắt máy, cô vội nói:
- Uyển Tâm, mình gặp chuyện không xong rồi. Lần này thì chắc chắn mình gặp chuyện không xong rồi.
- “Cái gì? Cậu gặp chuyện gì hả? Nào nào, bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút, kể rõ cho mình nghe.” – Nghe thấy Phùng Lộ Phi nói vậy, Trương Uyển Tâm cũng trở nên lo lắng hơn.
- Này, mình nghĩ là mình có thai rồi.
- “Cái gì?”
Thấy Trương Uyển Tâm ở đầu dây bên kia im lặng mãi không nói gì, Phùng Lộ Phi càng sốt ruột:
- Cậu nói gì đi chứ?
- “Ơ hay Phùng tiểu thư à, cậu mà có thai thì phải báo cho chồng cậu biết chứ, nói cho mình làm gì?”
- Nhưng thật sự lúc này mình chưa muốn mang thai.
- “Nhưng cậu có chắc là cậu mang thai không vậy?”
Phùng Lộ Phi bỗng dưng nhíu mày lại. Tình trạng của cô vừa rồi có thể tính là đã mang thai hay không?
- Mình cũng chẳng biết được, mình thấy trong phim nhân vật nữ mà nôn như thế thì chắc chắn là mang thai rồi.
- “Thôi được rồi, bây giờ cậu vẫn đang ở nhà chứ gì? Mình sẽ qua hiệu thuốc mua cho cậu một cái que thử thai xem thế nào.”
- Ừ, cảm ơn cậu.
Sau khi tắt máy, Phùng Lộ Phi phải đợi 20 phút sau mới thấy Trương Uyển Tâm đi đến.
- Đây, que thử thai của cậu, mau đi thử đi.
Phùng Lộ Phi cầm theo que thử thai rồi vào trong nhà tắm. Ở bên trong, cô vẫn còn nghe thấy tiếng của Trương Uyển Tâm đang nói vọng bên ngoài. Thì ra vừa rồi cô ấy đi mua que thử thai, bị bà chủ hiểu lầm là mua cho cô ấy. Bà chủ còn khuyên cô ấy nếu đã nghi ngờ bản thân mang thai thì đừng đi giày cao gót và chạy nhanh như vậy. Phùng Lộ Phi còn nghe thấy cả tiếng thở dài của Trương Uyển Tâm, cô ấy kêu ca về chuyện từng này tuổi vẫn chưa có người yêu.
Ngồi mãi trong đó, cuối cùng Phùng Lộ Phi cũng đem theo que thử thai ra ngoài. Trương Uyển Tâm vội vàng chạy đến, nhìn que thử thai trên tay của Phùng Lộ Phi, nhíu mày nói:
- Theo như hướng dẫn thì 2 vạch tức là mang thai. Ở đây hiện rõ 2 vạch thế này… Lộ Phi, chúc mừng cậu nhé, mang thai rồi.
- Nhưng mà mình vẫn chưa muốn mang thai. Cứ nghĩ đến chuyện mang thai là mình lại sợ.
Phùng Lộ Phi đặt chiếc que thử thai lên bàn, khuôn mặt nhăn nhó ngồi xuống sofa. Trương Uyển Tâm cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
- Sợ cái gì mà sợ chứ? Cậu với Từ Dịch Phàm như thế rồi, chẳng lẽ cậu không muốn sinh con cho anh ấy hả? Vợ chồng mà đã kết hôn thì chắc chắn là phải sinh con rồi.
- Mình vẫn chưa chuẩn bị tinh thần mà. Không phải là mình không muốn sinh con, mình chỉ muốn có thêm một chút thời gian nữa thôi.
- Đúng là lắm chuyện. Phùng Lộ Phi, cậu tháng sau là tròn 27 tuổi rồi, vừa đúng thời điểm hợp nhất để tính chuyện sinh con đấy. Mình nhớ mình có đọc mấy bài báo, nói Từ Dịch Phàm rất thích trẻ con.
- Từ Dịch Phàm thích trẻ con à? Sao mình không biết nhỉ?
- Đúng là đồ vô tâm.
Rồi Phùng Lộ Phi lại quay sang nhìn Trương Uyển Tâm, nói:
- À phải, nói thì nói vậy chứ nhưng chắc gì que thử thai đã đúng, cũng có nhiều trường hợp sai lắm. Còn mình thì chắc là ăn phải thứ gì đó nên mới xảy ra hiện tượng này, hoặc đau dạ dày.
- Nếu cậu đã nghĩ như vậy thì đứng dậy thay quần áo đi, mình đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra cho chắc ăn.
- Phải đi à?
- Bắt buộc phải đi.
Trong lòng Phùng Lộ Phi lúc này có rất nhiều ý nghĩ, lo lắng, hào hứng, sợ hãi và cả vui mừng.
Những cảm xúc, những ý nghĩ ấy cứ đan xen khiến Phùng Lộ Phi chẳng hiểu rõ tâm trạng của mình lúc này là như thế nào nữa. Nếu cô thật sự mang thai thì đây là một chuyện vui, nhưng chính cô cũng rất lo lắng. Cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần sẵn sàng cho chuyện này.
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
217 chương
8 chương
50 chương
49 chương
20 chương