Bí Mật Của Định Mệnh
Chương 59 : Say xỉn
Từ Dịch Phàm lên tiếng:
- Hóa ra, những lời mà em mắng chửi tôi tối hôm đó không phải là chỉ thuận miệng nói ra. Có vẻ lỗi cũng nằm ở tôi. Cũng vì tôi mà mối quan hệ của hai chị em em đã xấu lại càng xấu hơn.
Phùng Lộ Phi lại mím môi nói:
- Phải, tất cả lỗi cũng là do anh đấy. Hiểu Nguyệt cũng yêu anh, nhưng người anh lại kết hôn là em. Một người có chút cao ngạo như chị ấy thì làm sao chịu được? Em gái của mình kết hôn với người mình yêu? Đến bản thân em còn chịu không nổi.
Lúc này, bản nhạc kết thúc. Phùng Lộ Phi cũng bỏ tay Từ Dịch Phàm ra, đi đến chỗ khác.
…………………………………
Trên xe ô tô.
- Từ Dịch Phàm, anh có muốn uống rượu không? Nghe nói tửu lượng của anh rất tốt. Mà rượu đâu hả? Mau mang rượu ra đây đi, em muốn uống rượu, muốn uống rượu…
- Em im lặng một chút đi. Đừng có ồn ào như thế nữa. Thật sự đúng là… đúng là… Đáng lý tôi nên theo dõi em, không cho em uống rượu mới phải. Tửu lượng đã kém lại còn uống lắm.
Nhìn Phùng Lộ Phi cứ khoa chân múa tay như thế, Từ Dịch Phàm cũng chẳng còn gì để nói.
Vừa rồi sau khi khiêu vũ xong, Phùng Lộ Phi bèn đi cầm mấy ly rượu để uống. Mới không để ý có một chút thôi mà Phùng Lộ Phi đã say mèm ra rồi, chân đứng không vững nữa. Kết quả là Từ Dịch Phàm phải bế Phùng Lộ Phi ra xe ô tô và về bằng cửa sau.
- Thiếu gia, có nên… - Lái xe Trần lên tiếng hỏi.
- Anh cứ lái xe của anh đi.
Từ Dịch Phàm quay sang nhìn Phùng Lộ Phi, cô đang tựa đầu vào vai anh, nói những điều linh tinh:
- Từ Dịch Phàm, anh có thấy số em xui xẻo không?
- Từ Dịch Phàm, sao em lại như vậy nhỉ?
- Từ Dịch Phàm, sao anh không mang rượu đến đây. Rượu hôm nay ngon quá, rượu gì thế nhỉ?
Rồi cô lại giơ tay ra trước mặt anh. Thấy Phùng Lộ Phi có biểu hiện lạ, Từ Dịch Phàm hỏi:
- Này Phùng Lộ Phi, em sao thế?
“Phụt”
Từ Dịch Phàm tròn mắt lên nhìn Phùng Lộ Phi. Cô đã nôn hết vào quần áo của anh rồi.
- Thiếu gia…
- Cứ lái xe về biệt thự đi.
- Vâng.
Từ Dịch Phàm không còn lời nào để nói nữa. Phùng Lộ Phi nhìn thấy anh thì cười, sau đó dựa vào cửa kính ngủ tiếp.
……………………………..
Biệt thự.
Từ Dịch Phàm bế Phùng Lộ Phi lên tận trên phòng và đặt cô lên trên giường. Anh quay sang nói với thím Vương:
- Thím thay đồ ra cho cô ấy rồi lau người luôn cho cô ấy đi. Rồi sau đó pha cho cô ấy canh giải rượu. Thím cũng xịt luôn một ít nước hoa vào trong này luôn đi, mùi khó chịu quá. Loại nào mùi dịu thôi, đừng nặng mùi quá không đêm lại không ngủ được.
- Vâng.
Từ Dịch Phàm nhìn Phùng Lộ Phi một hồi rồi trở về phòng đi tắm. Cô đã nôn hết vào người anh rồi.
……………………………...
Lúc Từ Dịch Phàm tắm xong và quay trở lại phòng của Phùng Lộ Phi thì cũng đã hơn 11 giờ đêm rồi. Thím Vương cũng đã làm xong mọi chuyện và đi ra ngoài. Trong căn phòng chỉ còn lại ảnh đèn ngủ mờ ảo. Nhìn Phùng Lộ Phi lúc này, có lẽ cô đang ngủ rất ngon.
Cái tướng ngủ của Phùng Lộ Phi cũng không phải dễ nhìn gì. Cô đạp chăn ra, còn gác chân lên chăn nữa. Nếu cứ như thế này thì đêm nay Phùng Lộ Phi chắc chắn sẽ chết lạnh.
Phùng Lộ Phi lúc này tuy ngủ nhưng vẫn hơi nhíu mày. Từ Dịch Phàm cũng chẳng hiểu tại sao cô nhíu mày nữa, ngay cả lúc ngủ thế này. Thấy gối của Phùng Lộ Phi kê cao quá, Từ Dịch Phàm sợ cô sáng hôm sau dậy sẽ đau cổ nên đỡ đầu cô rồi bỏ một chiếc gối ra.
Khi chưa kịp bỏ tay ra thì Phùng Lộ Phi đã xoay đầu về hướng cánh tay của Từ Dịch Phàm, khiến anh không thể nào rút tay ra được nữa. Nếu rút tay ra, chỉ sợ Phùng Lộ Phi sẽ tỉnh lại.
Nhìn đi nhìn lại, nghĩ đi nghĩ lại rồi lại nhìn Phùng Lộ Phi, cuối cùng Từ Dịch Phàm nhẹ nhàng nằm xuống, mặt đối diện với cô. Lúc này Từ Dịch Phàm mới thấy rõ, Phùng Lộ Phi không còn nhíu mày nữa rồi. Anh cũng nhẹ nhàng kéo chăn lên, cố gắng đắp cẩn thận cho Phùng Lộ Phi. Sau đó Từ Dịch Phàm cũng từ từ nhắm mắt lại…
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
217 chương
8 chương
50 chương
49 chương
20 chương