Bí Mật Của Định Mệnh
Chương 144 : Tỉnh lại
Bệnh viện.
Bác sĩ đi từ trong phòng bệnh đi ra, người này không ai khác chính là Hoắc Tử Minh.
- Cô ấy hiện giờ thế nào rồi? – Từ Dịch Phàm đến gần Hoắc Tử Minh, lo lắng lên tiếng hỏi.
- Anh đến phòng tôi đi.
Sau đó thì Từ Dịch Phàm đi theo Hoắc Tử Minh đến phòng làm việc của anh ta. Ngồi đối diện Hoắc Tử Minh, Từ Dịch Phàm lên tiếng nói trước với giọng có chút thâm trầm:
- Cô ấy không phải Lộ Phi đâu.
Hoắc Tử Minh nhìn Từ Dịch Phàm, anh ngồi im lặng một hồi lâu rồi mới lên tiếng trả lời:
- Tôi biết.
- Vậy cô ấy thế nào rồi?
Hoắc Tử Minh đóng vài hồ sơ lại rồi nói:
- Theo kết quả chụp CT cho thấy cô ấy đã từng bị chấn thương nặng ở đầu. Vừa rồi là do bị kích động mạnh quá mức nên mới khiến cho cô ấy ngất xỉu, hiện tại vẫn chưa tỉnh. Nhưng, nếu trong những trường hợp khác thì bây giờ có lẽ cô ấy đã tỉnh rồi, vậy mà đến giờ này vẫn chưa có dấu hiệu nào cả. Từ Tiên sinh, rốt cuộc là cô ấy bị làm sao vậy? Anh có thể nói rõ không?
Từ Dịch Phàm nghe vậy thì càng lo lắng hơn, nhưng anh vẫn cố gắng giữ bình tĩnh và nói:
- Vừa rồi ở trung tâm giải trí, cô ấy bị một tên sát nhân bắt làm con tin. Lúc đó, tôi trông cô ấy rất lo sợ và hoảng loạn. Một lúc sau khi tên sát nhân bị bắt thì cô ấy bỗng ngất xỉu. Lần trước tôi cũng từng cô ấy cũng đã bị đau đầu dữ dội và ngất xỉu. Cô ấy nói rằng suy nghĩ nhiều và kích động mạnh sẽ khiến những cơn đau đầu kéo đến.
Hoắc Tử Minh đặt cây bút xuống bàn, nói:
- Bị một tên sát nhân uy hiếp như vậy, người nào cũng phải sợ rồi. Nhưng cho đến bây giờ cô ấy vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, có thể cô ấy như không muốn tỉnh lại vậy.
- Ý anh là gì?
- Anh đừng quá lo lắng. Chúng ta phải xem tình hình cô ấy trong hai ngày đã. Nếu như hai ngày sau mà cô ấy vẫn không tỉnh lại thì rất có thể cô ấy đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
Tay của Từ Dịch Phàm chỉ có thể nắm chặt lại.
...................................................
Rời phòng làm việc của Hoắc Tử Minh, Từ Dịch Phàm quay trở về phòng bệnh của Đàm Lệ Linh. Từ Dịch Phàm vẫn còn nhớ rõ những lời mà Hoắc Tử Minh nói vừa rồi. Tình hình của Đàm Lệ Linh bây giờ khiến Từ Dịch Phàm rất lo lắng, còn lo lắng hơn lần trước cô ngất xỉu tại nhà anh nữa.
Vừa rồi ở trung tâm giải trí quá hoảng loạn nên Từ Dịch Phàm đã gọi người đưa Hạo Văn về, còn anh thì ở lại bên cạnh Đàm Lệ Linh. Bây giờ đã là 3 giờ chiều rồi, thời gian đã trôi qua khá lâu rồi nhưng Đàm Lệ Linh vẫn chưa tỉnh lại. Cầu mong là cô vẫn ổn. Mong rằng cô đừng xảy ra chuyện gì cả.
Từ Dịch Phàm vừa ra khỏi phòng bệnh một lát thì Đàm Lệ Linh có dấu hiệu tỉnh lại. Trong lúc này, Đàm Lệ Linh đang gặp ác mộng nào đó khiến cho cô luôn miệng nói: “Đừng… đừng lại đây… đừng có lại gần tôi… tránh ra…” Trán Đàm Lệ Linh đẫm mồ hôi, tay cứ huơ huơ mãi, giọng nói đầy lo sợ...
- Lệ Linh...
Từ Dịch Phàm vừa bước vào thì thấy tình hình Đàm Lệ Linh như vậy. Anh vội vàng chạy ngay đến cạnh giường Đàm Lệ Linh, nắm chặt lấy tay cô và gọi:
- Lệ Linh, em tỉnh dậy đi, Lệ Linh....
Đàm Lệ Linh giật mình tỉnh dậy. Khuôn mặt cô lúc này nhợt nhạt, sợ hãi, và cả lo lắng nữa. Thấy Từ Dịch Phàm, Đàm Lệ Linh vội vàng ngồi dậy, ôm chặt lấy anh. Với Đàm Lệ Linh mà nói, ở bên Từ Dịch Phàm sẽ khiến cô cảm thấy an toàn và bình yên hơn. Lúc này, Từ Dịch Phàm giống như một người duy nhất có thể che chở và bảo vệ cho Đàm Lệ Linh. Cô càng ôm chặt anh hơn.
- Lệ Linh, đừng sợ, không sao đâu, mọi chuyện ổn rồi. Yên tâm, tôi sẽ ở bên cạnh em.
Cô vẫn ôm chặt Từ Dịch Phàm hơn:
- Em mơ thấy ác mộng. Trong giấc mơ ấy em thấy có người dí súng vào đầu em để uy hiếp ai đó. Người bị tên đó uy hiếp, em thật sự không thể nhìn rõ mặt người đó. Em rất sợ...
- Chỉ là giấc mơ thôi.
Từ Dịch Phàm cố gắng nói để cho Đàm Lệ Linh có thể an tâm hơn, để cô bình tĩnh trở lại. Có thể chuyện vừa rồi ở trung tâm giải trí đã khiến Đàm Lệ Linh trở nên như vậy. Mà nói đi cũng phải nói lại, Đàm Lệ Linh cũng chỉ là một cô gái bình thường thôi, trong những tình huống như này, cô cũng mềm yếu như những người khác.
Còn Hoắc Tử Minh thì đứng bên ngoài nhìn vào, anh nhìn thấy cảnh Từ Dịch Phàm đang ôm Đàm Lệ Linh. Trên gương mặt anh thoáng nét u buồn. Sau đó anh cúi đầu rồi quay trở lại phòng làm việc. Mặc dù cô gái đó không phải là Phùng Lộ Phi nhưng vẫn khiến cho Hoắc Tử Minh buồn và có chút thất vọng, à không, phải là rất thất vọng!
Truyện khác cùng thể loại
605 chương
55 chương
10 chương
34 chương
56 chương