Bí Mật Của Định Mệnh

Chương 112 : Không hiểu rõ con người này

Châu Kiến Thành lái xe đưa Đàm Lệ Linh về tập đoàn. Khi thấy biểu hiện có phần hơi lạ của Đàm Lệ Linh, anh lo lắng lên tiếng: - Lệ Linh, em không sao đấy chứ? Nhìn sắc mặt của em hình như không được ổn lắm. - Không sao đâu, em chỉ thấy hơi đau đầu chút thôi. Với Đàm Lệ Linh thì căn bệnh đau đầu này cũng chẳng quá xa lạ nữa rồi. Thời gian gần đây, Đàm Lệ Linh bận rộn với công ty và kế hoạch hợp tác với Từ Thị nên không quá quan tâm đến sức khỏe của mình. Không thể tự chăm sóc, bệnh tật kéo đến là phải. - Hay là anh đưa em về nhà nhé? - Thôi, đưa em về tập đoàn, giờ vẫn còn chưa hết giờ làm việc mà. Uống vài viên thuốc sẽ đỡ. - Em cuồng công việc quá đấy. Vậy thì anh sẽ đưa em về tập đoàn, nếu thấy không ổn thì phải nghỉ ngơi nhé? - Vâng. Đàm Lệ Linh hơi mỉm cười, một lúc sau lại lên tiếng: - Hôm nay, Từ Dịch Phàm cứ nhìn chằm chằm vào em, thật sự rất khó hiểu. Biểu hiện lúc đó của anh ta không giống với hình ảnh của một Từ Dịch Phàm mà em biết. Thật không hiểu vì sao anh ta lại nhìn em như vậy nữa. Đúng thật là một con người kỳ lạ. - Đúng là cũng lạ thật. Như nhớ ra một chuyện, Đàm Lệ Linh lại nói: - Còn một chuyện nữa em cũng tò mò. Nó không giống với phong cách làm việc của anh ta thì phải. - Chuyện gì vậy? Châu Kiến Thành quay sang bên cạnh nhìn Đàm Lệ Linh. - Từ Dịch Phàm không đọc qua hồ sơ của tập đoàn chúng ta dù chỉ một chữ, chỉ nói vài câu rồi đồng ý hợp tác với chúng ta ngay. Anh ta làm như vậy là có ý gì chứ? Nếu là một người cẩn thận, nếu anh ta coi trọng việc tìm người hợp tác cùng thì dù như thế nào anh ta cũng phải đọc qua một chút về hồ sơ, cho dù chỉ là đọc qua loa. Đây anh ta lại chẳng để ý gì để nó. Mà anh có để ý không, anh ta dường như không quan tâm lắm đến dự án kia, chủ đề của chúng ta hôm nay là thành ý muốn hợp tác, trong khi đó chủ đề mà anh ta quan tâm lại là một chủ đề khác, những gì liên quan đến dự án Quảng trường Thế Kỷ đối với anh ta có vẻ không quan trọng lắm. - Em cũng tìm hiểu nhiều về Từ Dịch Phàm rồi còn gì nữa, anh ta nổi tiếng là người đưa ra quyết định nhanh chóng nhưng lại vô cùng chính xác. Công nhận là anh cũng rất muốn biết về nguyên nhân mà anh ta muốn hợp tác với chúng ta. Châu Kiến Thành cũng không biết nhiều về Từ Dịch Phàm, chỉ là biết qua loa một chút. Khi nghe Từ Dịch Phàm đồng ý hợp tác, anh đã rất vui và cũng có phần băn khoăn. - Dường như đối với Từ Dịch Phàm, anh ta không mấy quan tâm lắm đến dự án này thì phải. Dự án này quan trọng đến như vậy, khi kết thúc chẳng với tập đoàn Từ Thị nói chung và anh ta nói riêng sẽ vô cùng có lợi hay sao? Từ Dịch Phàm thật sự là một người có lòng dạ rất khó đoán. Chẳng ai biết rõ trong lòng anh ta đang nghĩ gì. - Lệ Linh, chẳng phải lần trước em đã nói với anh, Quảng trường Thế Kỷ này là một dự án vô cùng lớn của chính quyền thành phố, khi mà bọn họ thông báo về dự án này thì đã chắc chắn nhắm đến tập đoàn Từ Thị rồi, ai ai cũng biết đến điều đấy. Chính quyền thành phố muốn Từ Thị tìm thêm một tập đoàn, công ti nữa để hợp tác chỉ vì muốn dự án này hoàn thành một cách tốt nhất, hoàn hảo nhất mà thôi. Theo như anh thấy, Từ Dịch Phàm có vẻ như chắc chắn dự án này sẽ hoàn thành một cách tốt đẹp nên mới không quá quan trọng đến việc hợp tác với công ty hay tập đoàn nào. Đối với anh ta, có thêm một tập đoàn, công ti khác hợp tác cũng chẳng có gì xấu cả, hơn nữa lại rất có lợi. Đến khi dự án hoàn thành, những lợi ích đa phần sẽ thuộc về Từ Thị mà thôi. Đàm Lệ Linh cười: - Em biết là anh bên ngoài thì rất muốn hợp tác với Từ Thị nhưng bên trong thì lại không. Anh cho rằng lợi ích mà chúng ta nhận được từ dự án ấy khi kết thúc sẽ là rất nhỏ hay sao? Có vẻ như anh vẫn chưa suy nghĩ kĩ về khoản lợi ích ấy thì phải. Đúng như anh nói, Từ Thị sẽ nhận được nhiều lợi ích nhất bởi tập đoàn này cầm đằng chuôi dao mà. Nhưng, kể từ khi dự án này mới bắt đầu, mọi thông tin về nó sẽ rất được chú ý. Điều này rất có lợi cho bên phía chúng ta. Dự án càng được chú ý, chúng ta càng có lợi. - Vẫn là em suy nghĩ thấu đáo, thế nên hầu như những quyết định đưa ra, anh chẳng phải vẫn hỏi ý kiến của em còn gì. Châu Kiến Thành vừa nói vừa mỉm cười nhìn Đàm Lệ Linh. Kể từ khi biết Đàm Lệ Linh cho đến khi cô đến làm ở Thiên Thành, Châu Kiến Thành đã biết cô chính là một trợ thủ đắc lực mà anh cần từ lâu. Cô đến làm ở Thiên Thành, tập đoàn càng ngày càng phát triển hơn. Có thể nói cô giống như một ngôi sao may mắn mà anh luôn tìm kiếm. - Kiến Thành, cũng sắp đến tập đoàn rồi, chúng ta không bàn về chuyện này nữa, có gì để thứ 2 tuần sau gặp Từ Dịch Phàm rồi nói sau. Có thể lúc đấy chúng ta sẽ biết được nguyên nhân từ anh ta cũng nên. - Ừ. Mặc dù vẫn còn đau đầu nhưng Đàm Lệ Linh vẫn tiếp tục làm việc. Quay về tập đoàn, cô chỉ uống vài viên thuốc và ngồi nghỉ ngơi một lúc, sau đó lại bảo thư ký mang hồ sơ còn tồn đọng từ tuần trước đến.