Chuyện Tần Dịch Tắc phát Weibo, mọi người trong đoàn phim mật mã số đều biết. Trong đầu Chu Cẩm Vân rất loạn, tối qua tận mắt thấy Tiểu Lạc lão sư và Tần lão sư cùng vào phòng, từ lời Vu đạo có thể suy đoán ra, lần này Tần lão sư tới đoàn phim chính là vì Tiểu Lạc lão sư, xem ra biên kịch Lâm Tiểu Lạc chính là nửa kia của Tần lão sư. Lẽ nào… Lâm Tiểu Lạc là Omega? Vừa nghĩ tới đây, Chu Cẩm Vân lập tức há to miệng, gần như có thể nhét vừa một quả trứng. Trong lòng Vu Thành cũng có hơi hoảng loạn, thì ra Lâm Tiểu Lạc chính là bạn đời của Tần Dịch Tắc, chẳng trách lần đầu gặp mặt, Tần Dịch Tắc lại trông có vẻ thù hằn với mình, đây rõ ràng là đang ghen. Nhưng Tần Dịch Tắc thanh minh, nói hắn cưới một Omega tốt nhất trên đời, Lâm Tiểu Lạc là Omega ư?! Vu Thành hỗn loạn trọng gió, sau khi hít sâu một cái tỉnh táo lại, hắn lập tức làm ra một quyết định thông minh —— hắn vẫn nên chuyển sang phòng Chu Cẩm Vân thì hơn, mỹ danh viết “chỉ bảo người mới”, để trống căn phòng đối diện Lâm Tiểu Lạc. Tám rưỡi sáng, Lạc Ninh vừa mới ra khỏi cửa, bỗng nhận được tin nhắn: “Lạc Ninh, đêm nay về vương cung một chuyến, thuận tiện dẫn Tần Dịch Tắc theo cùng, chúng ta ăn bữa cơm đoàn viên.” Có lẽ bọn họ thấy Tần Dịch Tắc thanh minh, nên mới gọi hai người về ba mặt một lời. Lạc Ninh đáp lại một tiếng, nhìn về phía Tần Dịch Tắc nói: “Dịch Tắc, ba ba bảo chúng ta trở về, anh nghĩ xem nên nói thế nào đi.” Tần Dịch Tắc cứng đờ gật gật đầu: “Ừm.” Ngược lại hắn đã không thèm đoái hoài nữa rồi, cho dù thế nào hắn và Lạc Ninh cũng sẽ không tách ra. Chín giờ sáng, Tần Dịch Tắc bình tĩnh đến phim trường, vừa vặn hôm nay hắn có cảnh quay, nhân vật khách mời giáo sư tâm lý học điên khùng kia sẽ đối diễn với vai nam chính. Vị giáo sư này bề ngoài tri thức uyên bác, ôn hòa từ ái, ngôi sao sáng trong giới học thuật, thực tế lại là một lão già nội tâm u ám, tâm lý trả thù rất mạnh. Trước đây Tần Dịch Tắc chưa từng diễn nhân vật nào như vậy, lần đầu tiên khiêu chiến còn rất hưng phấn, đội tóc giả ngồi đó nghiên cứu kịch bản. Vu Thành nhìn thấy hắn, liền cười nói: “Tần lão sư, chúc mừng. Không ngờ hai người đã kết hôn rồi.” Tần Dịch Tắc hướng hắn gật đầu: “Cảm ơn.” Nghe đạo diễn nói, những người khác trong đoàn cũng lập tức tràn đến: “Tần lão sư, tình cảm của ngài và người yêu nhất định rất tốt phải không? Thật ghen tị, chúc hai người bạc đầu giai lão!” “Chúc mừng chúc mừng, sớm sinh quý tử!” “Chúc mừng Tần lão sư.” Cùng một đoàn phim, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng gặp, bát quái thì lén lút bàn tán cũng chẳng sao, nhưng Tần Dịch Tắc đã công bố kết hôn trên Weibo, vẫn nên lịch sự chúc mừng một chút. Lạc Ninh cũng mượn nước đẩy thuyền nói: “Tần lão sư anh thật sự kết hôn rồi ư? Chúc mừng chúc mừng.” Tần Dịch Tắc: “…… Cảm ơn.” Thật muốn đem tên nhóc nghịch ngợm này đè lên tường hôn, để cho tất cả mọi người đều biết Omega của Tần Dịch Tắc rốt cuộc là ai. Tần Dịch Tắc liếc mắt nhìn cậu một cái, nói: “Biên kịch lão sư, cậu cảm thấy hình tượng tôi có phù hợp với nhân vật trong lòng cậu không?” Lạc Ninh nhịn cười nói: “Cực kỳ hợp.” Vai diễn của hắn là một vị giáo sư tâm lý học, nên Tần Dịch Tắc được chuyên viên tạo hình đội cho tóc giả, còn vẽ thêm vài nếp nhăn —— cái dáng dấp tóc hoa râm này, cho dù là fan trung thành của hắn, cũng chưa chắc có thể nhận ra ngay được. Tần Dịch Tắc không hổ là diễn viên chuyên nghiệp, cho dù chỉ là một vai khách mời nhỏ nhưng vẫn diễn rất dụng tâm. Bởi vì diễn xuất của hắn quá lợi hại, Chu Cẩm Vân đối diễn rất nhanh cũng bị cuốn theo hắn, cả ngày hôm nay quay rất thuận lợi. Kết thúc công việc, Tần Dịch Tắc liền xin nghỉ: “Đạo diễn, đêm nay tôi có việc, ngày mai tới quay mấy cảnh còn lại.” Vu Thành không chút do dự nói: “Không thành vấn đề, đi đi!” Hắn đi chưa được bao lâu, Lạc Ninh cũng tới: “Đạo diễn, nhà tôi…” Còn chưa nói hết câu, Vu Thành liền bày ra vẻ mặt “tôi hiểu mà”, phất tay một cái: “Đi đi!” Lạc Ninh nghi hoặc: “Tôi còn chưa nói hết mà.” Vu Thành sờ mũi, nhẹ giọng nói: “Tần Dịch Tắc vừa tới xin nghỉ, cho nên anh vừa mở miệng, tôi biết chắc anh muốn nghỉ rồi. Trong nhà có chuyện đúng không? Đi đi, giải quyết việc riêng của hai người trước.” Cuối cùng còn bổ sung một câu, “Yên tâm, tôi sẽ không nói lung tung.” Lạc Ninh giơ ngón tay cái khen ngợi hắn nhanh trí, nói tiếng “Cảm ơn” liền xoay người rời khỏi đoàn phim. Tràng Tu La đang đợi phía trước, ba ba gọi bọn họ về ăn cơm, không thể nào là đơn thuần “ăn cơm” được. Bởi vì bài đăng kia của Dịch Tắc gây nên sóng to gió lớn, một đám paparazzi lập tức hành động, biết Tần Dịch Tắc đang làm khách mời cho , nhất định bọn họ sẽ ngồi xổm xung quanh đây hóng diễn biến, Lạc Ninh không muốn bị bọn họ chụp được, nên đề nghị với Dịch Tắc chia nhau hành động. Tần Dịch Tắc về nhà trước, sau đó đến vương cung. Lạc Ninh sẽ giả bộ đến nhà sách, rồi từ nhà sách vòng về vương cung, hai người hành động trên hai tuyến đường hoàn toàn trái ngược, cho dù phóng viên có phát hiện bọn họ một trước một sau rời khỏi đoàn phim, cũng không tìm được bằng chứng. Đấu trí đấu dũng với paparazzi, thực sự quá kích thích. Lạc Ninh thành công né tránh được paparazzi mai phục ở cổng trường, thuận lợi về vương cung. Đến cửa, vừa vặn gặp Tần Dịch Tắc, hai người liền theo đội hộ vệ hoàng gia, tay nắm tay cùng nhau tiến vào. Quả nhiên, bệ hạ bố trí gia yến, trong đại sảnh không chỉ có Caesar và Lăng Viễn, ngay cả cậu Lăng An và nguyên soái, tướng quân, tất cả đều ở đây. Nghĩ đến giấc mộng ly kỳ tối qua, Tần Dịch Tắc liền sợ hãi. Lạc Ninh tiến lên trước, Tần Dịch Tắc hít sâu một hơi, nắm tay Lạc Ninh, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người mà hành lễ. Caesar khẽ mỉm cười, bảo hai người ngồi xuống, ăn chút điểm tâm trước. Tần Dịch Tắc tự nhiên không thấy ngon miệng, chỉ có thể làm bộ bình tĩnh tùy tiện gắp một miếng. Kết quả giây sau, bỗng nghe bệ hạ Caesar lơ đãng hỏi: “Dịch Tắc này, nghe nói con quay xong , từ chối vô số kịch bản tốt, cố tình chạy đến một đoàn phim nhỏ làm khách mời để dẫn dắt người mới dưới cờ, tên là Chu Cẩm Vân phải không?” Tần Dịch Tắc cứng đờ, lập tức giải thích: “Phụ hoàng hiểu lầm. Con là vì… khụ, vì Lạc Ninh.” Ánh mắt Caesar quét về phía con trai, Lạc Ninh lập tức thành khẩn khai báo: “Phụ hoàng, thật ra từ khi lên đại học, con đã lén viết hai cuốn tiểu thuyết, còn xuất bản nữa, hiện tại con đang dùng tên giả Lâm Tiểu Lạc, đảm nhiệm vị trí biên kịch trong đoàn phim này.” Chuyện cậu viết kịch bản, còn chưa chính thức nói với người trong nhà, nhưng có thời gian trên internet ầm ĩ cộng thêm bá phụ Cevi miêu tả, chắc chắn phụ hoàng đã sớm biết, Lạc Ninh cũng không có ý lừa gạt. Caesar cười cười, nói: “Thật không ngờ, trong số Omega hoàng thất chúng ta, còn lòi ra một vị tác giả lớn.” Lạc Ninh có chút ngượng ngùng: “Sợ mọi người phản đối, nên con không dám nói, giờ con vẫn chưa được tính là tác giả lớn, nhưng sau này con muốn cố gắng theo đuổi con đường biên kịch…” Lăng Viễn ngược lại rất thẳng thắn, phất tay một cái nói: “Thôi, con tự có đam mê cũng không tệ, còn hơn ngày nào cũng ở lì trong phòng đọc sách. Bá phụ Cevi của con đi làm phim, nếu con đã muốn gắn bó với nghề biên kịch, cứ theo y mà học.” Caesar tán thành gật gật đầu, nói: “Lần này gọi các con trở về, không phải vì cái này, mà là muốn hỏi Dịch Tắc một chút.” Tần Dịch Tắc lập tức ngồi thẳng lưng, chẳng khác nào học sinh nghiêm túc nghe giảng, cung kính mà nói: “Phụ hoàng, người muốn hỏi gì ạ?” Caesar nói rằng: “Con tuyên bố trên Weibo, nói con rất yêu Omega của mình, đồng thời muốn hứa hẹn với người nhà của nó, che chở cho nó… Những điều con làm, chúng ta đều nhìn thấy. Gọi con về đây, thật ra muốn ba mặt một lời hỏi cho rõ ràng, con rốt cuộc là thật lòng, hay vẫn đang diễn trò?” Tần Dịch Tắc không chút do dự: “Đương nhiên là thật lòng.” Nguyên soái Rawson nhàn nhạt liếc hắn một cái, nói: “Kết hôn xong diễn xuất tinh tế hơn hẳn đấy.” Tần Dịch Tắc khóc không ra nước mắt: “Ông ngoại, thật sự con không có đóng kịch.” Tướng quân Lăng Vũ thần sắc rất bình tĩnh, ngữ khí cũng không chút nào gợn sóng, lại nói ra một câu khiến Tần Dịch Tắc hoàn toàn không có cách nào phản bác: “Nếu cậu không đóng kịch, ngoài miệng nói rất yêu nó, phải bảo vệ nó thật tốt, vậy tại sao có mỗi đánh dấu nó mà đến giờ cậu vẫn chưa làm?” Tần Dịch Tắc: “…………” Ánh mắt của mọi người đồng loạt bắn về phía Tần Dịch Tắc. Ánh mắt kia tựa hồ muốn nói: Cái tên Alpha này, lẽ nào về phương diện sinh lý có vấn đề? Ritt: Ông ngoại, 66666666666666666…..