Sau khi rời thành phố S một thời gian, Lý Lộ định cư tại thành phố G, tìm việc làm, sau khi tan ca lại làm thêm việc thúc đẩy tiêu dùng cho siêu thị. Mặc dù rất mệt nhưng anh cảm thấy không sao cả. Kiếm tiền mới là quan trọng nhất. Anh dành thơi gian khi không có khách nhìn thoáng qua điện thoại, quả nhiên là tên nhóc Hà Học Chu lại gửi cho anh một đống tin nhắn lảm nhảm. Chu Chu: Em đứng thứ hai trong kì thi thử lần này nè.jpg Chu Chu: bảng xếp hạng.jpg Chu Chu: Để thưởng cho em, thầy có thể đến gặp em không? Cáp* Lý Lộ nha: Cậu giỏi lắm. *哈: Từ tượng thanh chỉ tiếng cười. Cáp Lý Lộ nha: Chờ đến khi cậu thi đại học cho xong đã, hiện tại tôi rất bận Chu Chu: Được rồi trứng chiên nước mắt.jpg Có khách đến ăn thử, Lý Lộ nhanh chóng cất điện thoại để chiên bít tết cho khách. Về việc anh vẫn luôn không nói cho Hà Học Chu rằng anh đã rời khỏi thành phố S, anh có phần áy náy. Nhưng Lý Lộ cảm thấy đây là cách tốt nhất để giải quyết, anh chỉ là một vị khách không đáng kể đi ngang qua cuộc đời của Hà Học Chu, hiện tại Hà Học Chu đối với anh chẳng qua chỉ là ảo tưởng của thiếu niên thôi. Cứ như vậy, trong nháy mắt đã đến tháng sáu, Hà Học Chu bắt đầu thi đại học. Vào ngày cậu đi thi đại học cũng là ngày mà cậu biết chuyện Lý Lộ không còn ở thành phố S nữa. Cậu kéo tài khoản WeChat của Lý Lộ vào danh sách đen, cúp hơn chục cuộc gọi của Lý Lộ, ngồi ngốc ở cổng Đại học K từ sáng đến chiều tà, cho đến khi đèn đường sáng lên, chú bảo vệ của trường đại học K đến hỏi thăm có phải là có chuyện xảy ra với cậu không, cậu mới ôm lấy món quà mà cậu đã chuẩn bị cho Lý Lộ, như mất hồn mà rời đi. Không muốn về nhà, không biết đi đâu, thi đại học xong cũng không cần học nữa, Lý Lộ đi rồi, cũng không cần thì vào đại học K. Hà Học Chu một mình một đường đi tiếp, vừa đi vừa nhớ đến những lời mà Lý Lộ đã dỗ hắn lúc trước, trong lòng trống rỗng, đau ê ẩm. "Hà Học Chu!" Có người ở đằng sau gọi cậu, giọng đầy lo lắng. Hà Học Chu ngơ ngác quay lại, Lý Lộ mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, mang cặp sách đứng dưới ánh đèn, cậu không thấy rõ mặt của Lý Lộ, nước mắt cậu đã rơi. Hà Học Chu đưa tay lên lau mắt, ngẩn ngơ nhìn nước mắt của bản thân, xoay người bỏ chạy, cậu tuyệt đối không muốn bị Lý Lộ thấy bản thân khóc, cậu sẽ không vì tên lừa đảo này mà khóc đâu! "Hà Học Chu! Cậu đứng lại!" Lý Lộ đuổi theo, không hiểu vì sao Hà Học Chu lại chạy trốn, đôi chân dài kia liều mạng chạy, Lý Lộ làm sao đổi kịp. Anh đuổi theo một lát, thật sự mệt không chịu được, ngừng lại cong eo chống đầu gối thở dốc, mắt thấy Hà Học Chu sắp biến mất ở phía trước, Lý Lộ dùng hết sức hét to: "Hà Học Chu! Cậu mà chạy nữa là tôi không có đuổi theo đâu!" Hắn thở hồng hộc, lại kêu: "Cậu không đứng lại, tôi liền lập tức trở về thành phố G, không bao giờ gặp lại cậu nữa." "Anh đúng là đồ lừa đảo," Hà Học Chu nghe vậy dừng chân xoay người, ngữ khí khiếp sợ: "Anh, anh còn không biết xấu hổ quát tôi!" Cậu chạy đến chỗ Lý Lộ, thẳng đến khi dừng ở bên cạnh Lý Lộ, gương mặt xấu xí vì một hồi khóc lóc lộn xộn hiện ra dưới ánh đen, cố nén nước mắt, cậu ra vẻ kiên cường nói: "Đây là quà mà tôi chuẩn bị cho anh, đây là coi như cảm ơn vì anh đã dạy tôi học, về sau chúng ta coi như không còn liên hệ gì nữa, anh muốn đi thì cứ đi đi!" Dứt lời liền quyết liệt quay người, lại bị Lý Lộ kéo lại: "Từ từ, tôi có chuyện muốn nói với cậu." Hà Học Chu không có nhìn anh, chỉ cúi đầu khụt khịt:" Anh còn nói gì nữa, lời anh nói đều là giả dối. Chúng ta, anh, anh tốt với tôi đều là vì anh thu tiền làm gia sư cho tôi, tôi hiện tại đã biết rõ, anh đều là lừa gạt tôi, là tôi vẫn luôn bám lấy anh, tôi thật sự xin lỗi" "Không phải như vậy." Lý Lộ ngồi dậy ngẩng đầu nhìn Hà Học Chu, duỗi tay lau nước mắt cho cậu, những giọt nước mắt như những hạt ngọc rơi trên tay Lý Lộ, anh đành phải ôm cậu vào lòng, Hà Học Chu rũ hai tay bên người, đầu lại chôn ở hõm vai Lý Lộ, không kiểm soát được khóc nức nở. Hà Học Chu cảm thấy bản thân rất tủi thân, thật sự rất tủi thân. Vốn chỉ là cảm thấy trong lòng vắng vẻ không biết nên đi đâu, nhưng khi nhìn thấy Lý Lộ cậu đã biết, cậu chỉ muốn cùng Lý Lộ ở bên nhau, hy vọng người này mãi mãi nhìn cậu, trong lòng có cậu, cậu hy vọng Lý Lộ sẽ yêu cậu. Hà Học Chu cuối cùng nâng tay lên, ôm chặt lấy eo Lý Lộ. Cùng Hà Học Chu ở giữa đường ôm nhau một lúc lâu, tuy là đêm khuya nhưng trên đường vẫn có không ít người qua lại. Mới nãy vì quá sốt ruột nên không có để ý, nhưng lúc này Lý Lộ hậu tri hậu giác trở nên xấu hổ, anh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của Hà Học Chu, nói: "Được rồi, được rồi, đã vào đại học rồi mà còn thích khóc như vậy." Rồi lại kéo đôi tay đang vòng qua eo mình của Hà Học Chu, lại bị Hà Học Chu ôm càng chặt. Mắt thấy người đi đường đều đang nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quái, Lý Lộ cảm thấy bản thân xấu hổ đến mức muốn bốc khói. " Buông ra, không buông ra anh sẽ giận đó." Lý Lộ thấp giọng nói. Hà Học Chu lại cọ tới cọ lui một hồi, rồi mới chịu buông Lý Lộ ra. Cậu cúi đầu, vươn ngón tay đan vào lòng bàn tay Lý Lộ, trong lòng dâng lên vài phần ngọt ngào. Cậu thầm nghĩ, Lý Lộ vẫn còn để ý tới mình. Lý Lộ không cảm nhận được sự chuyển biến mềm mại trong lòng Hà Học Chu, nhặt túi quà tặng tinh xảo ở dưới đất lên, nhanh chóng kéo người đi về phía trước vài bước, kêu xe taxi rồi chạy thoát khỏi hiện trường..