Hết phim, phần giới thiệu nhân vật hiện lên, cả rạp sáng lên. Tôi mơ mơ màng màng tỉnh lại, cười. Vất vả lắm mới đến rạp xem phim chiến tranh, ai dè lại ngủ mất. Tôi lay Rebecca, lại phát hiện em ấy ngủ còn say hơn cả mình. Em dựa vào vai tôi, nắm chặt tay tôi, ngoan ngoãn nằm ngủ. Cũng không biết là đang mơ gì đẹp, lông mi run run, khóe miệng khẽ nhếch. Tôi dùng tay chỉnh sửa mái tóc hơi rối của em, em thoải mái gừ gừ hệt như mèo. Không nhịn được mà gãi cằm em, quả nhiên, ừ một tiếng. Ừ chơi vui thật. Bất tri bất giác, lại nhìn đến môi em, một lớp son nhàn nhạt bám lên, căng mọng. Thật mê người, cũng thật mềm mại. Trên thực tế, cảm giác khi hai cánh môi này chạm vào tôi đều biết. Đúng vậy, không chỉ biết, tôi còn rất quen thuộc. Bỗng nhiên dạ dày lại hơi cuồn cuộn, tôi nhẹ nhàng xoa xoa. Chopin C nhỏ cười nhảy điệu xoay tròn ①, giày đỏ nhảy múa trên thảm màu trắng đen, những tà váy hệt như những cánh hoa nở rộ trong vũ hội. ※ ※ ※ Rebecca đi vào sáng sớm, tôi gõ cửa phòng cha, muốn hỏi, có thể không tham gia vũ hội được không, từ chối thân cânh. Nhưng vừa thấy ánh mắt nghiêm khắc của cha, tôi từ bỏ. Sáng sớm, Mary giúp tôi ăn diện lộng lẫy. Tóc bện tốt, ở sau đầu, đội một chiếc nón vành sa mỏng, cài một đóa la tử lan, xỏ một duỗi trân châu thượng hạng, mặc một chiếc váy dài trắng ngà in hoa gấp khúc, đeo bao tay màu sậm, chan đi giày cao gót màu trắng, là của mẹ và đây cũng là lần đầu tôi mang thử. Đứng ở trước gương, Mary khen ngợi nói: “Tiểu thư, bất kì người đàn ông nào mà nhìn thấy dáng vẻ này, đều sẽ yêu cô hết!” Tôi ngồi trước cửa sổ, ngắm những vỏ sò vỏ ốc mà Rebecca tặng, tưởng tượng em ấy nỗ lực thế nào để tìm thấy chúng trong mùa hè nóng rực, đạp lên trên vách đá ở dưới biển, suốt hai ngày, chỉ vì tặng tôi một món quà sinh nhật, tôi mỉm cười. A Bố nói: “Tiểu thư gần đây thật thích cười.” Đúng vậy. Tôi cười đến vui vẻ. Nhưng có khi, lại bỗng nhiên nhớ tới người mà em thích ở bờ biển kia, người mà tôi hoàn toàn không biết, lại lập tức hậm hực, đem những vỏ sò biển xinh đẹp kia đẩy ra xa không thèm nhìn tới. Giữa trưa, Khải Tây tới đón tôi. Trên tay anh cầm một bó hoa hồng to, hôn nhẹ mu bàn tay, dìu tôi lên xe ngựa. “Anh chưa bao giờ gặp cô gái xinh đẹp nào như vậy.” Anh nói. Trên đường đi anh ấy nói không ít, thậm chí nói đến lịch sừ loài hoa hồng, nước hoa phát triển, tôi nghĩ nếu không cùng anh ấy tiến xa hơn thì làm bạn cũng không tồi. Ở trấn Mead nho nhỏ mà tiến hành một vũ hội long trọng vầy cũng hiếm. Các tân khách cùng nhau ăn cơm, khiêu vũ, cầm trong tay rượu vang đỏ ca hát và nói chuyện với nhau. Tôi ở vũ hội khiêu vũ, có chút thất thần, chốc lát lại xem đồng hồ, nháy mắt lại bị một bóng dáng hấp dẫn, nhưng nghĩ lại Rebecca sao có thể ở đây chứ, lại ngao ngán lắc đầu. Thế mà em ấy lại tới. Tôi ở trên lầu hai nhìn thấy em, em lẫn trong đoàn người, nghiên nghiên vành mũ, một thân váy đen siết eo thon dài, môi đỏ diễm lệ, cổ nhỏ dài, dáng người cao gầy, giống như một con thiên nga màu đen lẫn trong đám vịt trời. Những người đàn ông xung quanh tôi đều nhìn chằm chằm em, chỉ chốc lát liền có người mời em cùng khiêu vũ. Tôi chưa bao giờ biết em lại hiểu rõ về khiêu vũ đến vậy. Cánh lưng thẳng tắp, tư thế ưu nhã, động tác nhanh nhẹn, khiến cho người ta phải reo hò. Tôi lúc này mới nhớ, trong thư em từng nhắc tới việc bản thân đã học qua ba lê. Em thường lấy bút chì vẽ lên một bên chân, một bên thụ bị cô giáo mắng tập dạng chân đến đáng thương. Không bao lâu, ánh sáng tắt dần, giai điệu đàn violon giống như một con chim thiên nga dần trở nên nhu hòa. Rebecca dựa vào người bạn nhảy, tai người kia lập tức đỏ bừng. Tâm trạng tôi bỗng nhiên tầm xuống, cực kì khó chịu. Hít sâu một hơi, lại phát hiện em đang ngẩng đầu nhìn tôi. Tay em đặt lên vai người kia, hơi mỉm cười cười với tôi, hoa tai màu bạc hơi lấp loáng. Tôi lập tức xoay người, ly rượu đỏ hơi nghiên. Khải Tây vội giúp tôi lau rượu rơi trên váy, hỏi: “Làm sao vậy? Tâm tình không tốt?” Đúng vậy, ngay cả tôi cũng không phát hiện, tâm trạng của mình cực kì kém. Tức cái lồng ngực. “Em muốn đi vệ sinh.” Trên thực tế, tôi đi ra ngoài yến hội. Nơi đó có một mảng lớn dây nho, rải rác các bàn bàn tròn cùng ghế được bày biện khắp nơi, đôi tình nhân ngồi trên tâm sự. Tôi bước chậm trước giàn nho, ánh mặt trời chiếu xuống in hình những hình tròn méo méo trên mặt đất. Ngửa đầu, lắng nghe tinh tế, yến hội ồn ào biến thành tiếng đàn cello xa xôi, những cảm xúc nóng nảy dần biến mất. Lại lần nữa mở mắt ra, phát hiện có bóng đen phủ lên tôi. Là Rebecca. “Tìm được chị rồi, Lily của em.” Em nói, giống như là đang chơi trò trốn tìm cùng tôi. “Sao không tiếp tục khiêu vũ đ?” Cả tôi cũng nhận ra giọng mình chua lè. “Ghen sao?” Em rõ ràng rất là vui vẻ. “Sao có thể.” “Chị chính là ghen.” “Không có.” “Mạnh miệng!” “Không có.” "Là em ghen ghét.” Em phả hơi nóng vào tai tôi, “Khi em thấy chị leo lên chiếc xe kia, em đã ganh ghét đến phát điên, cho nên em đến đây, đem những con ruồi đáng ghét kia đuổi đi!” Phụt một tiếng, tôi cười. Tâm tình cũng tốt hơn, không chỉ vậy, còn hơi vui vui. Tôi quay đầu nhìn em: “Em thật thích nói bậy.” "Không nói bậy.” Tôi nhìn khuôn mặt em, cười: “Thế mà lại hóa trang thành yêu tinh!” “Chị cũng vậy nha, còn mang giày cao gót nữa.” “ Là của Catharine, hơi rộng một chút.” “Em cũng dùng của dì nhỏ, cũng hơi lớn.” Ha ha, chúng tôi dưới ánh nắng cười. Bỗng nhiên thấy màu son của em hơi phai, nói: “Ngồi xuống, chị giúp em thoa son.” Nói, tôi kéo em xuống ghế, từ trong túi lấy ra cây son kim loại. Em nhất váy dài lên, lộ ra mắt cá chân trắng nõn cùng với giày cao gót màu đen. “Há miệng.” Tôi nâng cằm em lên, nói. Và tất nhiên, em thật sự há miệng, tim tôi hụt một nhịp, mặt đột nhiên nóng lên. Chúng tôi gần nhau quá, gần đến mức có thể thấy rõ lông tơ trên da em, hoa văn nho nhỏ trên môi em. Gần đến có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của em. Tôi hoàn toàn không dám nhìn mắt em. Nhẹ nhàng thoa lên bên trái môi em, chậm rãi di chuyển đến bên phải —— thế mà tôi lại hâm mộ vệt son trên môi em—— tôi cố ý dùng sức bôi, gần như tham lam mà nhìn chằm chằm bờ môi mềm mại bị tôi làm cho biến dạng, khi tôi buông tay, giống như pudding mà hơi hơi nhảy lên. Quá mềm mại. Ngón tay có chút run, lại không cẩn thận làm trầy một xíu. Theo bản năng dùng tay trái lau đi phần dư, thật mềm. “Ngon sao?” Em hỏi. Tay trái tôi hơi siết, nuốt nước miếng, biểu tình tự nhiên: “Ngon, muốn ăn một chút.” Em nhấp nhấp môi, dưới ánh nắng cười với tôi: “Chị Lily nhìn thật đẹp.” Tôi ngơ ngẩn nhìn em, sau đó ép mình nhìn chỗ khác, lại nhìn ra cửa yến hội nói: “Khải Tây nhất định còn đang đợi chị, chị cần phải trở về.” “Ở chỗ này chơi sao!” “Nói không chừng anh ấy đang tìm chị. Đợi lâu qua cũng không tốt, hôm nay tụi chị rất tốt.” “Đừng đi!” Tôi bỗng nhiên có chút giận, nhưng vẫn giải thích với em: “Rebecca, bạn bè với nhau có lúc sẽ ghen ghét, nhưng mà không thể quá mức, hôm nay chị cùng anh ấy hẹn hò, cũng không thể cho người ta leo cây. Em cũng có người mình thích mà, về sau sẽ ở cùng người ta, chẳng lẽ cũng muốn chị đi theo?” Tuy rằng tỏ ra bình tĩnh, nhưng càng nói tôi càng giận. Hất tay em ra, xoay người đi mất. Em ở phía sau đuổi theo, nhưng tôi mặc kệ. Một bầy bồ câu trắng bay lên, những quả nho lấp lánh dưới ánh chiều. Tôi thấy Khải Tây, muốn kêu anh. “ Chị Lily.” Rebecca ở phía sau gọi tôi. Giọng em không giống hằng ngày, hơi mất tiếng, có chút áp lực. Tôi nhíu mày quay đầu, nhưng mà, hoàn toàn không nghĩ tới —— Em nâng mặt tôi lên, hơi hơi nghiêng đầu, in lên môi tôi. Đầu óc trống rỗng, đây nhất định là mơ, đúng vậy. Em chỉ nhẹ nhàng mổ xuống, xong rời đi. Mặt tôi nhất định đỏ ửng, cả người nóng lên, hoàn toàn quên mất cách hô hấp. “Em…… Em đang làm gì?” Tôi bị dọa ngây người, hỏi. Em nhìn tôi, vén tóc, đôi mắt tím rực tràn đầy mê ly. “ Chị Lily.” Em nhẹ giọng kêu. Tôi dùng khăn tay lau môi, đầu óc trống rỗng, chuẩn bị rời đi. Mà em lại lần nữa nắm chặt tay tôi, siết chặt chiếc khăn có dấu son môi. Nếu mà không phản ứng lại, em rũ mắt, lại hôn thêm một lần. Tôi vừa lùi, em sẽ tiến lên. Tôi nghiêng người, em sẽ siết chặt cằm của tôi. Nàng môi chậm rãi trằn trọc, phảng phất giống như ở vì ta đồ son môi. Còn mềm hơn cả tưởng tượng, dễ chịu hơn cả. Đáng sợ tê dại cảm từ tiếp xúc bộ phận sinh trưởng mở ra, thực mau liền lan tràn toàn thân. Em đè tôi lên tường, xen lẫn trong đám nho rậm rạp, mũ rơi xuống đất. Tay em vòng sau ót tôi, hình như sợ đè mạnh vào tường sẽ làm tôi đau. Tim đập bình bịch, hô hấp dồn dập, lý trí gần như mất. Rốt cuộc cũng chống đỡ không được, tôi dần trượt xuống. Tóc dài rủ xuống, phất phơ trong gió. Cúi người ngậm lấy môi dưới của tôi. Ngón tay luồn qua người em, ôm em thật chặt. Đứt quãng trung, em đang cười. Giọng em khàn khàn: “ Chị Lily, chị thật đáng yêu.”.