Bệnh Vương Độc Sủng Kiều Thê

Chương 40 : Kẹo hồ lô

Một dòng nước ấm chạy vào trong tim, Đường Tĩnh không thèm để ý tới sự áy náy của hắn. Ở chung càng lâu nàng càng thiện lương, săn sóc càng thêm rung động lòng người, hắn càng lúc càng cảm thấy có lỗi với nàng, bản thân có thể cho nàng lại quá ít. “Ta... ta..” Lấy ra dũng khí thật lớn nhưng hắn còn chưa nói xong, Đường Tĩnh vểnh tai nghe nhưng không nghe được gì. Đường Tĩnh thấy vậy, nhìn bộ dáng xoắn xuýt của hắn cũng hiểu hắn muốn nói gì, phu thê vốn ngang hàng, dù người nào trả giá nhiều hơn đều là ngươi tình ta nguyện mà thôi. “Không cần nghĩ nhiều như vậy, chúng ta làm vậy không phải vì muốn cuộc sống của chúng ta tốt hơn sao, để ý nhiều vậy làm cái gì.” Đường Tĩnh trở tay nắm lấy tay hắn, dựa vào lòng hắn. “Chỉ càn chàng nhớ kĩ ta tốt là được rồi.” Sau đó nàng lại nói nhỏ thêm một câu: “Đứa ngốc.” Khóe miệng Mộ Dung Thiên Thần nhếch lên nụ cười lớn, ôm Đường Tĩnh đi về phía trước. Biết dịch bệnh đã được khống chế, dân chúng cũng không sợ hãi nữa, từ từ đi lại trên đường. Có mấy ông chủ lớn mật khai trương cửa hàng lần nữa, tiểu nhị lại đứng ngoài cửa chào khách. Đường phố vốn ít người, Mộ Dung Thiên Thần và Đường Tĩnh tuấn nam mỹ nữ đẹp mắt, nhiều người đi đường không tránh được mà nhìn nhiều hơn một chút, nữ tử rúc vào cạnh nam tử, nam tử mặt mày dịu dàng nhìn chằm chằm vào nàng, thường cúi đầu hỏi han ân cần, nữ tử thi thoảng che miệng cười nhẹ, ghen chết người ngoài. “Nàng muốn ăn cái gì?” Mộ Dung Thiên Thần vừa đi vừa hỏi. “Sao hả?” Hỏi mấy lần đều không được đáp lại, hắn ghé mắt nhìn theo ánh mắt của nàng, thấy một ông lão hơn sáu mươi đang cầm mấy chuỗi kẹo hồ lô, viên tròn đỏ tươi bên ngoài bọc một lớp đường mỏng nhạt, dưới ánh sáng mặt trời càng trở nên óng ánh trong suốt. Đường Tĩnh nhếch miệng, nhìn chằm chằm vào viên kẹo hồ lô kìm không được mà nuốt nước miếng, thật mốn cắn một miếng nếm thử. Nhìn bộ dáng nàng trông mong kẹo hồ lô như con mèo tham ăn, hắn không khỏi buồn cười, hắn ngược đãi nàng sao, một chuỗi kẹo hồ lô liền trở thành bộ dáng tham ăn như vậy. Cười cười ngăn lại ông lão kia: “Lão bá, ta mua hết mấy cái này.” NOí xong tử trong tay áo lấy ra mấy đĩnh bạc vụn đưa cho ông lão. “Đều mua hết sao?” Ông lão giật mình hỏi, nắm chặt kẹo hồ lô. “Đúng vậy.” hắn bất đắc dĩ nói. “Nương tử nhà ta rất muốn ăn, nên đều mua hết.” Nói xong ngược lại còn sủng nịnh nhìn Đường Tĩnh. “Cái này...” Ông lão có chút khó xử, tuy nói mua hết đối với ông rất tốt nhưng nhìn hai người bọn họ không ăn hết được nhiều như vậy chẳng phải sẽ rất lãng phí, nhớ tới lão bà nhà ông hiện tại khổ cực nấu kẹo đường, mỗi chuỗi kẹo hồ lô đều là tâm huyết của nàng. “Này, ta là heo hay sao mà ăn nhiều như vậy.” Đường Tĩnh buồn bực đẩy hắn, từ trong cây cọc rơm, lấy một chuỗi kẹo hồ lô: “Một chuỗi là đủ rồi.” “Ha ha.” tiếng cười trầm thấp lộ ra vẻ sung sướng, hắn dịu dàng nói: “Được, vậy thì một chuỗi.” Vẫn như cũ cầm bạc vụn trong tay đưa cho ông lão. “Không, không, không.” Ông lão vội vàng phất tay, “Không cần nhiều như vậy.” “Ông cứ cầm đi.” Đường Tĩnh cầm tiền đưa cho ông lão, lôi kéo Mộ Dung Thiên Thần đi nhanh. “Đúng là bồ tát sống a.” Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, ông lão nhỏ giọng lẩm bẩm. Đường Tĩnh lắc lắc chuỗi kẹo hồ lô trong tay, cảm thấy thỏa mãn chắn một cái giòn tan, miệng không nhịn được phát ra tiếng vang. “Ừm, ăn ngon quá, vẫn là hương vị này, cho vào miệng chua chua ngọt ngọt, ngọt mà không ngầy, chua mà không xót răng.” Bộ dáng say mê của nàng hấp dẫn hắn:“Ăn ngon như vậy sao?” Không phải chỉ là một chuỗi kẹo hồ lô thôi sao. “Đương nhiên rồi.” Nàng thỏa mãn lắc dàu, lại ăn vào hương vị chua ngọt như cũ. “Ta đây cũng nếm thử một miếng.” Mộ Dung Thiên Thần dở tính trẻ con nói. “Không cho.” Đường Tĩnh cầm chuỗi hồ lô quơ quơ trước mặt hắn rồi chạy đi. “Ta muốn nếm một miếng.” Hắn đuổi theo, chạy tới chỗ nào đều lưu lại tiếng cười như chuông bạc. Bọn họ vừa đi dạo vừa ăn, thuận tiện nhìn sự phát triển nơi này, mãi đến lúc mặt trời lặn về phía tây mới lưu luyến về phủ Thái thú. Mặt trời lặn về phía tây xuyên qua cửa sổ chiếu vào những tia sáng mờ nhạt, không có đèn căn phòng càng tối. Mộ Dung Thiên Tứ ngồi một góc nhìn chằm chằm vào đống hoàng kim và kỳ trân dị bảo trên bàn, nhịn xuống ý nghĩ muốn phá vỡ bọn họ. Chẳng lẽ Mộ Dung Thiên Tứ hắn muốn là những thứ này sao. Nhớ tới có người vừa báo: “Chủ tử vừa gửi mật báo, Thần vương gia rút cọc ngầm của chúng ta ở Vận thành, phần lớn thế lực bị hao tổn, chỉ sợ sắp tới không thể liên lạc với ngài.” Mộ Dung Thiên Thần, Mộ Dung Thiên Thần, hắn đối với hắn (MDTT) vẫn quá nhân từ hay sao, quả thật là cẩu biết cắn người, hắn thật sự bị hắn (MDTT) che mắt. Mộ Dung Thiên Thần và Đường Tĩnh vừa đi chơi trở về hoàn toàn không biết gì cả. Bọn họ cao hứng về phủ Thái thú thương lượng với hắn chuyện phát triển Đồng thành sau này. Đồng thành là huyện tiếp giáp hai nước, cùng quốc gia khác mậu dịch cực kì tiện lợi, cho nên Mộ Dung Thiên Thần chủ trương đối ngoại phát triển buôn bán ở nơi này. Hắn nói ra những tính toán đơn giản với Tiết thái thú, Tiết thái thú làm qua nhiều năm kiến thức rộng rãi, rất nhanh chỉnh sửa kế hoạch của Mộ Dung Thiên Thần. Mộ Dung Thiên Thần và Đường Tĩnh nghe xong đều gật đầu, khen: “Tiết thái thú nếu sớm đến cai quản Đồng thành có lẽ cũng không đến mức này, giao Đồng thành cho ngươi Bổn vương cũng yên tâm.” “Vương gia khích lệ rồi.” Tiết thái thú khiêm tốn. “Thái thú quá khiêm nhường rồi, chuyện về Đồng thành liền toàn quyền giao cho Thái thú, Bổn vương ở đây nhiều ngày, nếu có gì cần thì trực tiếp đi tìm Bổn vương.” Ý tại ngôn ngoại không cần Thái tử đồng ý. “Đa tạ Vương gia.” Tiết thái thú lớn tiếng cảm tạ, toàn quyền quyết định tương đương với việc gia toàn bộ quyền hành cho hắn, đây là sự tín nhiệm của Vương gia đối với hắn, hắn thề son sắt bảo chứng: “Hạ quan nhất định dốc hết toàn lực.” “Được, vậy phải làm phiền Tiết đại nhân rồi. Thời gian không còn sớm, ngươi lui xuống trước đi.” “Vâng, thuộc hạ cáo lui.” Đường Tĩnh nhíu mày nghiêng đầu nhìn hắn, hắn mỉm cười thưởng thức miếng ngọc bên hông: “Lan nhi nhìn chằm chằm vào Bổn vương không lẽ nhìn thấy Bổn vương rất tuấn tú sao?”