Bệnh Vương Độc Sủng Kiều Thê
Chương 17 : Khiêu khích
“Thái tử ở đó... đùa giỡn Vương phi.” Dịch Phong một hơi nói xong, cúi đầu chờ Vương gia xử phạt.
Vương gia nhà hắn nâng Vương phi trong lòng bàn tay, quý trọng vạn phần, sợ có gì sơ xuất, hiện tại nghe được tin tức này, vạn nhất xả giận lên người hắn. Đợi lâu không có động tĩnh gì, Dịch Phong ngẩng đầu lên, làm gì còn bóng dáng của Vương gia?
Mộ Dung Thiên Thàn vội vàng chạy tới Ngự hoa viên liền nhìn thấy Mộ Dung Thiên Tứ thân thiết cùng Đường Tĩnh ở cùng một chỗ, Đường Tĩnh bộ dáng không hề sợ hãi nhìn Mộ Dung Thiên Tứ, hắn lửa giận ngút trời, lòng muốn giết chết Mộ Dung Thiên Tứ đều có.
Nhớ tới cảnh hắn vừa nhìn thấy, Mộ Dung Thiên Thần động thân, gắt gao bóp chặt Mộ Dung Thiên Tứ đang nằm trên mặt đất, nhiều lần chạm đến nghịch lân của hắn (kiểu chạm đến giới hạn), xem ra hắn muốn chết!
“Khụ, khụ, buông tay.” Mộ Dung Thiên Tứ không nghĩ hắn gan lớn như vậy, dám động thủ với hắn ở Ngự hoa viên, gương mặt đầy hung dữ: “Bản cung thấy ngươi đã không nhịn được rồi.”
Đến bây giờ còn không biết hối cả, Mộ Dung Thiên Thần càng tức giận, càng dùng sức, Đường Tĩnh vội vàng giữ chặt cánh tay Mộ Dung Thiên Thần: “Vương gia, bình tĩnh đi.” Nơi này là Hoàng cung, không thể ở trong này gây chuyện, cơ hội thu thập hắn còn nhiều.
Mộ Dung Thiên Thần quay đầu, nhìn ánh mắt cầu xin của Đường Tĩnh, trong lòng bình tĩnh trở lại, may mắn hắn đuổi tới đúng lúc, nàng vẫn bình an vô sự.
Dần buông Mộ Dung Thiên Tứ ra, hung hăng đạp hắn một cước, cảnh cáo hắn: “Sau này cẩn thận một chút, cách xa Lan nhi một chút.” Âm thanh lạnh lùng lộ ra sát khí, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Vung Mộ Dung Thiên Tứ ra, hắn nắm lấy bàn tay Đường Tĩnh, đùng đùng khéo nàng rời đi.
Mộ Dung Thiên Tứ vùng vẫy mãi mới đứng lên, lần nữa nhìn bóng lưng Mộ Dung Thiên Thần, trong mắt hiện ra cảnh tượng ngày hôm nay luân phiên bị vũ nhục, Mộ Dung Thiên Tứ hắn khi nào phải chật vật như vậy? Trong mắt lộ ra hung quang, hắn thề: Nhất định phải để cho Mộ Dung Thiên Thần phải trả giá lớn vì hôm nay.
Yến hội sắp bắt đầu, Mộ Dung Thiên Thần không có thời gian tính sổ với Đường Tĩnh, trước đưa nàng đi tham gia yến hội.
“Chàng đi chậm một chút, ta không theo kịp rồi.”
“Ta đang tức giận.” Mộ Dung Thiên Thần quay đầu nói, nhưng vẫn không đi chậm lại.
“Nhưng không phải ta chọc giận chàng, còn tức giận ta cái gì?” Đường Tĩnh lẩm bẩm.
“Không dính dáng tới nàng? Vậy ta hỏi nàng, hắn đứng gần nàng như vậy vì sao nàng không động thủ, mấy ngày nay không luyện võ sao?”
“Ta biết... Nhưng ở trong cung động thủ... Ta sợ gây thêm phiền toái cho chàng mà thôi.” Đường Tĩnh cảm thấy ủy khuất, nàng cũng không muốn đứng gần tên Thái tử bỉ ổi đó.
“Lần sau ta sẽ động thủ có được không?”
Mộ Dung Thiên Thần nhàn nhạt liếc nàng một cái: “Nàng còn muốn lần sau?”
“Không có, không có, lần sau ta thấy hắn lập tức bỏ chạy.”
Nghe nàng nói như vậy, Mộ Dung Thiên Thần mới bình tĩnh lại, sủng nịnh nói: “Nếu thật có lần sau, nàng phải nhớ kỹ, mặc kệ là ai đều động thủ trước, có chuyện gì đều có ta, không cần sợ gây thêm phiền toái.”
“Được.” Đường Tĩnh thống khoái đáp ứng, trong nháy mắt cảm nhận được nam nhân nhà nàng rất có hương vị nam nhân. (bó tay với bà, lâu giờ ổng có hương vị nữ nhân à???)
Vấn đề đã được giải quyết, hai người lại hòa hảo như lúc ban đầu, vừa đi vừa cười hướng đến nơi cử hành yến hội.
Ở trên đường gặp phải Tứ Vương gia Mộ Dung Thiên Cẩn cũng đi đến đó.
“Tứ ca, đã lâu không gặp.” Mộ Dung Thiên Thần chủ động chào hỏi.
“Ừ.” Mộ Dung Thiên Cẩn cười đáp lại, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Đường Tĩnh.
Đường Tĩnh khẩn trương hành lễ, nhẹ nhàng gọi Tứ ca.
“Ta không biết nên gọi ngươi là Đệ muội hay là tiểu huynh đệ đây?” Mộ Dung Thiên Cẩn thản nhiên hỏi, bên trong giọng nói đầy tự giễu, thì ra người hắn luôn tâm tâm niệm niệm, không ngừng tìm kiếm lại là nữ nhân của đệ đệ.
“Ngươi cũng biết mấy ngày nay Bổn vương vẫn một mực tìm ngươi.” Ngày đó sau khi từ biệt, ngươi không còn một chút tin tức, để cho ta tìm kiếm thật khổ.
Đường Tĩnh giật mình ngẩng đầu, hắn làm sao có thể nhận ra, ngày đó nàng mặc nam trang. “Làm sao ngươi nhận ra được?” Đường Tĩnh nhớ lại, nhịn không được mà hỏi.
“Như thế nào nhận ra?” Mộ Dung Thiên Cẩn cười khổ, còn dồn hết tâm trí để nhận ra sao? Ở chung với nàng không lâu nhưng từng nhất cử nhất động khi đó của nàng đã khắc sâu trong đầu hắn.
Lúc nàng và Mộ Dung Thiên Thần đi tới hắn đã nhận ra rồi. Nàng tự cho là che giấu cực kì tốt nhưng không hề biết ngày đó nàng không dễ dàng lộ ra sự thẹn thùng của con gái đã vạch trần thân phận của nàng, đã dần khắc sâu trong lòng hắn.
Mấy ngày nay hắn phái người tìm nàng khắp nơi, tìm tất cả các nơi trong kinh thành đều không thấy nàng, nếu không phải còn cửa tiệm kia, hắn còn hoài nghi đây có phải là một giấc mộng hay không? Nếu là mộng hắn tình nguyện mãi mãi không tỉnh lại, vì giấc mộng đó thật đẹp, trong mộng hắn thật quá hạnh phúc.
(Khổ nỗi đào 3 hố anh nam phụ nào cũng... nẫu cả ruột)
Đáng tiếc hôm nay tỉnh mộng hắn phát hiện đó là một ác mộng, đi mòn giày sắt chẳng tìm được, rốt cuộc tìm được nàng lại đã chậm, người ta là người có chồng, ngươi phải đối với người ta như thế nào đây. Đây là bất đắc dĩ, chỉ có thể nói vận mệnh trêu người, gặp sai người sai thời điểm.
Mộ Dung Thiên Cẩn lâm vào trầm tư, biểu tình có chút bi thương. Cục diện có chút xấu hổ. “Tứ ca?” Mộ Dung Thiên Thần thăm dò hắn, vừa mạnh mẽ trừng mắt nhìn Đường Tĩnh, dùng ánh mắt nói cho nàng: “Đều tại nàng ra cửa gặp hoa đào.”
Đường Tĩnh nhìn thấy ánh mắt của hắn, khiêm tốn cúi đầu, lập tức ngẩng đầu: “Vậy phải làm thế nào đây?” Nàng lại không biết vị Vương gia này đơn thuần như vậy, lừa gạt hắn hắn liền thương tâm như vậy.
“Ta làm sao biết được, nàng tự dẫn hoa đào thì tự mình giải quyết.” Ánh mắt trao đổi trong không trung va chạm nhau, kịch liệt phun lửa.
Rất lâu sau, lâu đến nỗi Đường Tĩnh bị Mộ Dung Thiên Thần dùng ánh mắt mắng đến thương tích đầy mình thì Mộ Dung Thiên Cẩn mới hoàn hồn, Đường Tĩnh xấu hổ nhận lỗi: “Thật xin lỗi, là ta lừa ngươi.”
“Tứ ca.” Mộ Dung Thiên Thần xen vào, muốn thay nàng giải thích, còn chưa nói xong thì Đường Tĩnh lại mở miệng:
“Nhưng ngươi cũng không nói thật với ta, chúng ta huề nhau.” Bên trong đôi mắt lóe sáng.
“Nàng...” Mộ Dung Thiên Thần hoàn toàn vô lực, nàng luôn là vương phi thông tuệ làm sao lại đi so đo điều này, không thấy Tứ ca của hắn hiện tại rất thương tâm sao?
(Thế tên nào vờ uống độc để lấy lòng ngta đây???)
Mộ Dung Thiên Cẩn gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta đều không nói thật, cứ như vậy đi.” Coi như là giấc mộng, lúc tỉnh lại mỗi người một nơi, về sau sẽ không còn liên quan nữa.
Mộ Dung Thiên Cẩn khôi phục bộ dáng tuấn tú, đi về phía trước. A Phúc đi phía sau trừng mắt Đường Tĩnh một cái, chạy theo chủ tử của hắn.
Đường Tĩnh cúi đầu, có chút khó chịu, Mộ Dung Thiên Thần thấy nàng như vậy cũng không nỡ nói thêm điều gì, thở dài: “Đi thôi, yến hội sắp bắt đầu rồi.”
Đến nơi thì đã cực kì náo nhiệt, đám quan viên tụm năm tụm ba cũng một chỗ, nhóm phu nhân mang theo nữ nhi kết thành một đám, giới thiệu với nhau, thổi phồng, muốn mượn cớ hôm nay tìm cho nữ nhi con rể ưng ý. Các thiếu nữ tốp năm tốp ba có quan hệ hữu hảo kết bạn đi với nhau, nói nhỏ, Ngự hoa viên nhất thời trở nên nhộn nhịp.
Xem tình cảnh này Đường Tĩnh có chút nhức đầu. Trước kia ở bộ đội tất cả mọi người đi thẳng phía trước, có gì thì nói đó, nàng thật sự không có thói quen người với người khẩu phật tâm xà, bằng mặt không bằng lòng.
Vừa mới lâm trận liền có băng đảng của Nhị vương gia tới hỏi thăm tin tức. Hiên vương gia không có ở đây bọn họ xem như là tâm phúc của Mộ Dung Thiên Thần. Đường Tĩnh nhìn nụ cười trên gương mặt Mộ Dung Thiên Thần đang ứng phó đám người đó, đau lòng hỏi: “Những năm qua đều như vậy sao?”
Đuổi đi một đám đại thần, Mộ Dung Thiên Thần mới có thời gian trả lời vấn đề của Đường Tĩnh: “Dĩ vãng những trường hợp như vậy ta đều không tham gia, ta không thích...”
“Không tham gia Hoàng thượng cũng đồng ý sao?”
“Tại sao lại không đồng ý?” Mộ Dung Thiên Thần hừ lạnh.
“Ta là nhi tử có cũng được không có cũng chẳng sao thì ông ta sao lại không đồng ý?”
“Vậy sao năm nay chàng...”
“Ta nghĩ nàng sẽ thích, cho nên mang theo nàng tới xem.”
“Ta không thích.
“Không thích?” Mộ Dung Thiên Thần nhíu mày, hắn thấy Nhị hoàng tẩu rất thích tụ hội cùng đám phu nhân, nàng như vậy mới có thể thể hiện rõ thân phận cao quý của mình. Hắn cho rằng nữ nhân đều thích biểu hiện sự cao quý và giàu có của mình trước mặt ngườì khác.
Hắn là một Vương gia không được sủng ái, có thể cho Đường Tĩnh không được bao nhiêu, trường hợp như thế này hắn lấy thân phận Vương gia có thể mang cho nàng một chút hư vinh và sự nịnh hót, để cho nàng vui vẻ. Mấy ngày qua nàng đều không vui, hắn muốn cho nàng vui vẻ một chút.
Sớm biết như vậy hắn sẽ không mang nàng tới đây. “Nàng nói như vậy, yến hội bắt đầu một lúc ta liền mang nàng đi, được không?” nụ cười trên gương mặt Mộ Dung Thiên Thần nồng đậm, ấm giọng nói: “Được.”
“Thái hậu nương nương giá lâm.”
“Hoàng thượng hoàng hậu nương nương giá lâm.”
“Đức phi nương nương, Trân phi nương nương giá lâm.”
Hai người vừa tán gấu xong thì thái giám điều khiển chương trình lập tức truyền.
Ngự hoa viên lúc nãy còn ồn ào tiếng người nháy mắt yên lặng như tờ, mọi người quy củ quỳ xuống đón chào.
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Thái hậu nương nương thiên tuế. Hoàng hậu nương nương thiên tuế! Đức quý phi vạn.” Đường Tĩnh bất đắc dĩ thở dài, nàng tới nơi này không quỳ qua bất kì người nào, là một người hiện đại quỳ xuống đối với nàng nói thật có chút khó khăn, nhưng nhập gia tùy tục, nàng cùng Mộ Dung Thiên Thần quy của quỳ xuống.
Từ từ thực hiện nghi thức, Thái hậu mặc trên người quần áo kim phượng, khoan thai đi đằng trước. Hoàng đế mặc long bào màu vàng cùng với Hoàng hậu nương nương cử chỉ tao nhã đi đằng sau. Các phi tần khác khác dựa theo cấp bậc, phẩm chất theo phía sau, kéo thành một đoàn. Đường Tĩnh xấu xa nghĩ, gà Hoàng đế này có... Có nhiều phi tử như vậy không sợ có ngày tinh tận mà chết sao.
“Các khanh bình thân, hôm nay là ngày nhà nhà đoàn viên, mọi người không cần câu nệ quân thần lễ nghĩa, vui vẻ ăn uống.”
Mọi người đáp lời. Đường Tĩnh cùng mọi người đứng lên, hơi hơi nâng mắt, cụng trộm đánh giá vị quân vương này. Ngũ quan đoan chính, mày kiếm mắt sáng, gương mặt có chút tang thương, ngược lại không có một chút nếp nhăn. Sinh hoạt của Hoàng đế lâu ngày làm cho hắn càng có sự uy nghiêm của người đứng trên cao, càng thêm phần thành thục gợi cảm, câu hồn đoạt phách.
Đường Tĩnh vụng trộm liếc mắt nhìn Mộ Dung Thiên Thần bên cạnh, Hoàng gia gen tốt như vậy trách không được sinh ra nhiều Hoàng tử tuấn lãng như vậy.”
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
12 chương
5 chương
215 chương
50 chương
196 chương
7 chương