Edit + Beta: Vịt "Hòa Vũ, dẫn Quan Quan đến chào khách." Tiếng Hứa Viện ở cách đó không xa vang lên. Hà Quyền quay đầu lại, cách không khí cùng tầm mắt đối phương gặp nhau. Trái với tao nhã điệu thấp bình thường, trang phục hôm nay của Hứa Viện vô cùng phú quý. Tóc sương búi mây, sườn xám viền vàng, nam châu trên cổ tô điểm cho bà khoan thai lộng lẫy. Thăng cấp làm bà nội, tinh thần cả người nhìn cũng khác biệt. Nhưng ánh mắt bà nhìn Hà Quyền vẫn giống vậy, trong cười ẩn giấu xoi mói. "Tôi đi qua trước, cậu tùy ý." Đón Quan Quan trở lại trong ngực, Hòa Vũ xoay người đi về phía Hứa Viện. Thiếu mất nhiệt độ ấm áp của người trong khuỷu tay, Hà Quyền khó giải thích được cảm thấy một tia mất mát. Cậu vội vàng gật đầu với Hứa Viện, nhìn về phía bục lễ tân. Trịnh Chí Khanh đang bận rộn, không tiện đi qua quấy rầy. Cậu lại nhìn khắp nơi, muốn tìm người quen tán gẫu giết thời gian, nhưng trong số khách khứa có mặt không một ai quen mặt. "Hà Quyền?" Phía sau vang lên âm thanh xa lạ. Hà Quyền quay đầu lại, không nhận ra, bèn áy náy cười cười: "Ngài là?" "Đào Tấn Huân, chúng ta từng gặp mà, trong hôn lễ của anh họ tôi." Đối phương vươn tay với cậu, mặt mang theo ý cười, "Nghe chị dâu nói cậu bây giờ là đại chủ nhiệm khu rồi, thật là quý nhân hay quên chuyện." Hà Quyền vẫn không nghĩ ra từng gặp người này, nhưng nghe tên biết chắc là người nhà của Đào Tấn Thịnh chồng chị họ, đưa tay bắt tay với đối phương: "Hôm chị tôi kết hôn đột nhiên nhận được điện thoại khám gấp, chị ấy vừa đi thảm đỏ xong tôi liền về bệnh viện." "Tôi nói mà, MC gọi tên cậu bảo cậu kể tình sử yêu đương của tân nhân, nhưng khắp nơi không tìm thấy cậu." Đào Tấn Huân cười cười, chếch về phía bên cạnh cúi đầu, "Thế nào, bố trí hiện trường không tệ nhỉ?" "Ừm, rất tốt." Hà Quyền vào hội trường cũng cảm giác hiện trường bố trí tốn nhiều tâm tư, "Anh làm?" "Bộ thiết kế làm, tôi là quản lý khách sạn này. Cháu gái của bà Trịnh làm tiệc đầy tháng, đương nhiên phải bỏ đủ công sức." Đào Tấn Huân nói, hơi nghiêng người qua tới gần Hà Quyền, âm thanh đè cực thấp, "Bà ấy nổi tiếng xoi mói, còn thích đích thân làm. Nhất là trường hợp như này, việc không kể to nhỏ, đánh giá món ăn cung cấp nguyên liệu đều phải kiểm tra từng cái." "Người liên quan đến y dược đều tỉ mỉ, qua loa sợ tai nạn chết người." Hà Quyền gật gật đầu, thoạt nhìn thái độ nghiêm túc lúc làm việc của Trịnh Đại Bạch là Hứa Viện dạy dỗ. Cậu cũng tỉ mỉ, nhưng chỉ là trên công việc, sinh hoạt đều tùy ý, muốn để cậu tốn tâm tư làm bữa tiệc như vậy không bằng bóp chết cậu. Hứa Viện đang tươi cười với vị khách khen cháu gái xinh đẹp, dư quang liếc thấy Hà Quyền và quản lý Đào vừa nói vừa cười, giữa lông mày cau ra nếp nhăn — Nói chuyện mặt cũng sắp dính vào rồi, không có chút quy củ. Gần tới 11 rưỡi, khách khứa lục tục trình diện, Trịnh Chí Khanh vừa sắp xếp xong một nhóm tự mình cũng kêu thân thích không biết đầy đủ tên ngồi xuống, xoay mặt nhìn thấy Dung Cẩn từ trong thang máy đi ra. Anh hơi mông lung, xoay lại kéo tay áo anh cả: "Mẹ sao lại mời ông ta?" "Hôm đó Dung Cẩn đến nhà, vì chuyện của chú với Quân Hàm, mẹ đang làm thiệp mời, không mời không thích hợp." Trịnh Chí Kiệt hạ giọng, "Anh nghe ý tứ, Quân Hàm biến thành như bây giờ đều là bởi vì chú dư tình không dứt với Hà Quyền, để ý chút, 8 phần sẽ khởi binh vấn tội chú." Trịnh Chí Khanh không tiện dưới loại tình huống người đến người đi giải thích, đành phải điều chỉnh tâm tình bày ra khuôn mặt tươi cười nghênh đón Dung Cẩn. Anh nghe Hà Quyền nói chuyện Dung Cẩn đến Đại Chính, cũng nghe nói Âu Dương bị Dung Cẩn ngược thành chó, chắc là kế tiếp đến lượt anh. Dung Cẩn căn bản không phản ứng Trịnh Chí Khanh, ánh mắt nhìn thẳng sát vai anh đi qua, khiến Trịnh Chí Khanh cực kỳ lúng túng. Ngược lại bảo tiêu Lang Cửu theo phía sau Dung Cẩn gật đầu một cái với Trịnh Chí Khanh, khách khí gọi "Cậu hai". "Chí Kiệt, chúc mừng nhé!" Dung Cẩn đối với Trịnh Chí Kiệt bày ra khuôn mặt tươi cười, sau khi bắt tay với đối phương quay đầu qua, "A Cửu." Lang Cửu đưa chiếc hộp lớn cầm trong tay qua, một bộ trang sức bằng vàng, kim quang chói mắt. Từ nhỏ đến lớn xếp 3 hàng, trọng lượng áng chừng khoảng 2-3 cân. Chính giữa là một mặt dây chuyền phỉ thúy nạm vàng thế nước vô cùng tốt, xanh biếc, nhìn tỉ lệ không rẻ hơn kim cương size tương tự. "Thời gian gấp gáp, không kịp chuẩn bị, mang đến cho đứa nhỏ làm quà." Dung Cẩn giơ tay lên, Lang Cửu giao cái hộp đậy kín cho Trịnh Chí Kiệt, nhanh chóng đứng trở lại phía sau Dung Cẩn. "Ngài khách khí quá." Trịnh Chí Kiệt cười xòa. Đồ mấy triệu tặng đứa nhỏ làm quà? Trịnh Chí Kiệt quả thật tận mắt mở mang hình ảnh Lạc Quân Hàm cầm kim cương to bằng trứng chim bồ câu quăng tới quăng lui trêu chó. Của cải Lạc thị vượt xa những thứ có thể nhìn thấy, dù sao không phải đang khởi nghiệp. Ông nội Lạc Quân Hàm thời chiến tranh viễn chinh Myanmar, lập ra công ty. Mà Lạc Phượng Nghi mặc dù không thừa kế nghiệp cha, nhưng tinh lực hơn nửa đời đều dùng để tẩy trắng sản nghiệp gia tộc. Lịch sử làm giàu của Lạc gia là vùng cấm, không thể nhắc tới, Trịnh Chí Khanh không biết, Trịnh Chí Kiệt cũng là từ chỗ cha nghe lẻ tẻ được. Mặc dù Lạc gia hiện tại kiếm tiền sạch nhưng uy danh trước đây vẫn còn đó, từ Đông Nam Á đến Mỹ, nhưng phàm là người Hoa gặp phải việc khó đều có thể tìm Lạc Phượng Nghi hỗ trợ giải quyết, điệu bộ giống người đỡ đầu Hoa Kiều. Hồi đó sau khi đưa ra cứu trợ với Trịnh gia đề xuất hôn ước, trên thực tế là Lạc Phượng Nghi chọn trúng Trịnh Chí Kiệt, muốn bồi dưỡng hắn thừa kế Lạc thị. Nhưng Trịnh Chí Kiệt mặc dù đã ly hôn nhưng căn bản không từ bỏ Hòa Vũ được, càng không chăm sóc được kiểu thiếu gia được nuông chiều như Lạc Quân Hàm, liền đẩy em trai ra. Chẳng qua rốt cuộc Trịnh Chí Khanh cũng không thể trở thành con rể cưng của Lạc gia. Trịnh Chí Khanh vừa rảnh rỗi, Lang Cửu đi tới bên cạnh anh, nói Dung Cẩn muốn tán gẫu với anh. Nên tới rốt cục sẽ tới. Trịnh Chí Khanh hít sâu một hơi, sửa sang tây trang rời khỏi hội trường, đi tới khu hút thuốc cuối hành lang. Trịnh Chí Khanh nghe Lạc Quân Hàm nói qua, Dung Cẩn từng lên trang bìa《GQ》không chỉ một lần. Ở trước mặt người ngoài Dung Cẩn vĩnh viễn là thái độ thân thiết ôn hòa, nhưng người đủ thân cận lại là bộ mặt khác. Tỷ như hiện tại, chờ Trịnh Chí Khanh đứng trước người, biểu tình thong thả hưởng thụ xì gà của Dung Cẩn trong nháy mắt lạnh xuống. "Chí Khanh, cháu và Quân Hàm rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Hắn búng tàn thuốc, ngữ khí không nhẹ không nặng, "Quân Hàm nói là bởi vì Hà Quyền, chú không tin. Cháu không phải kiểu người không cần mặt mũi, cho dù nhớ trong lòng cũng không dám lỗ mãng. Ngoài ra chú từng gặp Hà Quyền rồi, cậu ấy không giống như người sẽ vung dao đoạt ái, ngạo khí vô cùng." Trịnh Chí Khanh nặn ra nụ cười nhạt nhẽo: "Quân Hàm là chú nuôi lớn, chú nên hiểu rõ cậu ấy hơn cháu." "Đừng đùa, nói!" Ngữ khí Dung Cẩn chợt sắc bén. Cân nhắc tìm từ, Trịnh Chí Khanh tự thuật đơn giản chuyện phát sinh lúc trước một lần, cuối cùng cẩn thận nhìn Dung Cẩn. Dung Cẩn khẽ nhíu mày, một lát sau thở dài lắc lắc đầu: "Là chú làm hư nó, cả gan làm loạn...... Chí Khanh, chuyện này không thể để cho chủ tịch biết, cháu chịu chút tủi thân, gánh vác." Trịnh Chí Khanh cung kính gật đầu: "Chú Dung, xin chú giúp cháu chuyển lời tới chủ tịch, cô phụ kỳ vọng của ông ấy, không thể chăm sóc tốt Quân Hàm." "Con trai mình, trong lòng ông ấy hiểu rõ." Dung Cẩn dùng tay không vỗ vỗ cánh tay anh, "Quay lại làm việc, có không quen không?" "Có chút, trong nước chú ý quan hệ nhân tình nặng về quy củ, cháu nói chuyện quá thẳng, dễ đắc tội người ta." "Thật ra đều giống nhau, ở đâu làm việc cũng chú trọng nhân tình. Giống như ở trên tòa án, không phải đen thì là trắng, không thành công đại sự được. Cơ mà cháu còn trẻ, từ từ lĩnh hội, trên chuyện làm ăn học Chí Kiệt nhiều chút." "Vâng." "Đi làm việc đi, hôm nay là ngày lớn của anh cháu, không chiếm dụng thời gian của các cháu nữa." "Chú bảo trọng thân thể." Trịnh Chí Khanh triệt để thở phào nhẹ nhõm. 20 bàn khách, không giàu sang thì cũng cao quý, người người đều kiêu ngạo. Hà Quyền vừa thấy mình được xếp ở bàn chính, lập tức trợn mắt với Trịnh Chí Khanh. "Dựa vào cái gì ném em ở bàn chính? Em cũng không phải người Trịnh gia các anh." Ngồi bàn chính phải tiếp nhận luân phiên mời rượu của khách bàn khác, đâu có thời gian ăn gì? Hà Quyền bữa sáng cũng chưa ăn, đói muốn gào khóc, vừa nãy còn ở chỗ bục lễ tân nhón miếng cookie chuẩn bị cho các bạn nhỏ. "Em là ân nhân cứu mạng của anh Vũ và Quan Quan, đương nhiên phải ngồi bàn chính." Trịnh Chí Khanh xoa xoa cánh tay cậu tỏ vẻ an ủi, "Lại nói, anh còn phải chính thức nói với người trong nhà chuyện của hai ta." "Anh ngậm miệng lại! Hôm nay là anh trai anh làm tiệc đầy tháng cho con gái, nói chuyện hai bọn mình làm gì?" "Khó có được người một nhà đều ở đây, hôm nay không đề cập, còn không biết phải kéo dài bao lâu." Trịnh Chí Khanh bày ra khuôn mặt tủi thân, "A Quyền, nhìn hạnh phúc mỹ mãn của anh trai anh, anh cũng muốn chúc phúc của người nhà." Anh trai anh lại con mẹ nó chưa phục hôn, cách hạnh phúc mỹ mãn vẫn thiếu 3 chữ đấy được chứ! Ngày đại hỉ, Hà Quyền không định tìm khó chịu, cứng ngắc nuốt lại lời đã dính đến niêm mạc khoang miệng. Lại thấy Trịnh Chí Khanh lớn như vậy còn bán manh, cậu ghét bỏ cau mày: "Trước đi lấy đồ ăn cho em, chết đói rồi, lát vào bàn với người nhà các anh, em không thể hạ đũa." "Sau này đều là người một nhà, không cần câu nệ." Trịnh Chí Khanh vừa nói nhìn khắp nơi, thừa dịp không ai chú ý đẩy Hà Quyền dán vào mặt sau tấm bình phong dán tên Quan Quan, nhiệt tình ôm hôn. Đặt ra mục tiêu nhỏ, Nguyên Đán sang năm cũng làm tiệc đầy tháng của nhóc con nhà mình. Cookie khẳng định ăn không đủ no, Trịnh Chí Khanh chặn lại nhân viên phục vụ, bảo nhà bếp trước tiên làm giúp phần mì xào thịt bò cho Hà Quyền. Anh vừa hỏi Hà Quyền muốn ăn cái gì, đối phương không hề nghĩ ngợi liền nói muốn ăn thịt. Trịnh Chí Khanh vốn muốn nói để nhà bếp làm cơm chiên Dương Châu, vừa nhanh vừa tiện, nhưng Hà Quyền đã muốn ăn thịt, vậy thì làm gì đó có thịt. Hứa Viện thấy con út ở cửa đại sảnh nhìn quanh cũng không đi chào hỏi khách khứa, nói xin lỗi với người bên cạnh, đi tới vỗ vỗ lưng Trịnh Chí Khanh: "Ở đây làm gì? Bên trong nhiều người như vậy không đi chào hỏi, anh trai con một mình bận lắm đấy." "À, A Quyền đói bụng, con bảo nhà bếp làm giúp em ấy mì xào thịt bò." Trịnh Chí Khanh cười cười với bà, "Mẹ, lát con có tin tốt muốn tuyên bố." "Hà Quyền có rồi?" Vẻ mặt Hứa Viện giống như đông cứng lại. "Không phải không phải." Ngay trước mặt mẹ, đề tài liên quan đến phương diện kia khiến Trịnh Chí Khanh cảm giác lúng túng gấp bội, vội vàng giải thích: "Không nhanh vậy, hai bọn con cũng vừa mới ở chung, con lát muốn nói với cha và các anh chuyện này." Hứa Viện không vui thở ra. Chưa chửa? Chưa chửa còn hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt bảo nhà bếp làm riêng phần đồ ăn? Trong nhà này trừ để không thể để tủi thân bụng, ai không phải chờ vào bàn mới ăn cơm. Ai mà không sáng sớm đã ra đây làm việc đến bây giờ? Để mặc bộ sườn xám này bà cơm tối qua cũng không ăn, không thể đói hơn Hà Quyền cậu? "Chí Khanh, mẹ không phải là xoi mói Hà Quyền, nhưng nhiều người như vậy đều chưa động đũa, mội mình nó cầm cơm ăn được sao? Lại nói, Hòa Vũ vừa qua tháng, phải chăm sóc cũng phải chăm sóc nó trước." Hứa Viện trong lòng nói con cũng không hỏi mẹ ruột con có đói không. "Con vừa đã hỏi anh Vũ, anh ấy nói bữa sáng ăn no, giờ vẫn chưa đói." Trong lòng Trịnh Chí Khanh hiểu, Hứa Viện có thành kiến với Hà Quyền, nhưng nếu anh phải bảo vệ, chỉ có thể hoàn toàn ngược lại, "Con lát đưa A Quyền đến phòng bên cạnh ăn, mẹ yên tâm, sẽ không để khách khác để ý." Quay đầu lại liếc nhìn đại sảnh, xác nhận Trịnh Kiến Bình và Trịnh Chí Kiệt vẫn ứng phó được, Hứa Viện kéo Trịnh Chí Khanh đến hành lang. Con trai không thích về nhà, hôm nay bà rốt cục có thể tóm được người sống mặt đối mặt nói lời trong lòng; "Chí Khanh, con nghĩ hay lắm, hồi đó Hà Quyền đá con thế nào. Có 1 khó nói không có 2, con nếu lại một phát giảm 30 cân thịt, đó chính là móc tim mẹ đấy." "Mẹ, sẽ không đâu." Trịnh Chí Khanh ôm thân thể nhỏ xinh của Hứa Viện vào trong ngực, dùng sức ôm lấy, "Hồi đó bọn con ít tuổi, không hiểu chuyện, hiện tại đã lớn vậy rồi, có vấn đề nói rõ ràng là được rồi, sẽ không hành hạ như trước đây." Hứa Viện gõ gõ ngực con trai, ngữ khí cũng không thấy chuyển biến tốt: "Không hành hạ là được? Hà Quyền đối với con thái độ gì mẹ nhìn hết ở trong mắt, mẹ là mẹ ruột của con đều không nỡ nói nặng lời với con, nó thì hay rồi, động tý là dựng râu trợn mắt với con, con nợ nó?" "Em ấy......" Trịnh Chí Khanh lời đến khóe miệng lại nuốt trở lại. Anh không thể nói chuyện đứa nhỏ với Hứa Viện, cái này không giành được lòng đồng tình, ngược lại sẽ khiến Hà Quyền mất thể diện. Trong quan niệm thế hệ Hứa Viện, lúc đi học yêu đương cùng lắm là nắm tay, lên giường? Đó là thể hiện của không có tự ái. Thiên ngôn vạn ngữ quanh quẩn ở khóe miệng, câu kia cũng không thích hợp, cuối cùng, Trịnh Chí Khanh bất đắc dĩ cười cười — "Mẹ, mẹ đã thương con, xin hãy tôn trọng sự lựa chọn của con."