Edit: Thỏ Thiệu Chu tỉnh dậy khi đôi mi còn vương nước mắt, rèm cửa khép chặt khiến anh không biết đêm tối hay bình minh. Cả người anh trần truồng, trong không khí ngập tràn hơi thở tình dục. Một đôi tay ôm lấy anh vào lòng từ phía sau, là Giang Biệt Cố. “Tỉnh rồi hửm? Ăn ít cháo đi.” Thiệu Chu nhìn xiềng xích vẫn còn khóa trên tay, cổ họng nghẹn ngào, chỉ thấy buồn man mác. Khả năng nấu nướng của Giang Biệt Cố rất cừ khôi, đặc biệt là khi anh bị hắn nuôi nhốt thế này, hết thảy ăn mặc, đi đứng đều phải phụ thuộc vào Giang Biệt Cố, thậm chí anh cảm nhận được sự thỏa mãn kỳ dị từ đối phương đối với việc anh ỷ lại vào hắn. Tựa như Giang Biệt Cố đã muốn làm vậy từ lâu. Giang Biệt Cố dịu dàng đút cháo cho Thiệu Chu, còn anh thì cuộn mình trong chăn, suy tư mờ mịt. Chẳng biết đã bao ngày trôi qua. Lúc ban đầu anh thấy hưng phấn lẫn ngượng ngùng. Anh khao khát Giang Biệt Cố nhiều năm, nay được đối xử thân mật khiến anh sung sướng phát điên, huống hồ anh có thể nhận ra sự chiếm hữu cực đoan của Giang Biệt Cố từng li từng tí. Thiệu Chu không trách hắn, anh không tài nào trách móc đối phương. Anh luôn chênh vênh giữa thực và hư, bởi vì hắn thường xuyên ôm anh trên giường, cùng anh giao hoan không biết mệt mỏi. Từ đó không còn bình minh hé rạng, chỉ có ái ân mông lung và bóng tối mịt mùng. Thiệu Chu dần nhận ra sự bất thường đang tiếp diễn. Giang Biệt Cố đang rẽ theo một chiều hướng độc đoán khác, hắn không hề xem thường anh, ngược lại nâng niu anh như báu vật. Hắn không muốn ai biết tới sự tồn tại của báu vật này, lặng lẽ giấu kín anh khỏi tai mắt của thế gian. Thiệu Chu chỉ e thần kinh hắn có vấn đề, bèn nhẹ nhàng lay cánh tay hắn: “Cho dù cậu không giam cầm thì tôi cũng chẳng đi đâu hết.” Giang Biệt Cố điềm tĩnh ngắm anh. “Ảnh giường chiếu còn lưu trong di động của tôi, tóm lại tôi dùng thủ đoạn bỉ ổi để trói chân cậu nhiều năm như thế, sao dễ dàng bỏ cậu mà đi?” Giang Biệt Cố không mảy may dao động. Thiệu Chu phát hiện mình không thể hiểu hắn, chắc hẳn từ lúc anh bắt đầu tương tư – anh chưa từng nhìn thấu con người này. Thiệu Chu vẫn lo lắng sốt vó. Việc anh và hắn cùng biết mất khỏi thế giới bên ngoài rốt cuộc đã có người phát hiện. Sau khi thực phẩm dự trữ trong nhà cạn kiệt, Giang Biệt Cố đành rời khỏi ‘mật thất’ để mua sắm đồ dùng. Trước lúc ra cửa hắn còn tỉ mỉ kiểm tra xem dây xích trên tay Thiệu Chu đã khóa chắn chắn chưa. “Anh đừng tìm cách bỏ trốn, nếu không… chẳng biết tôi sẽ gây ra chuyện gì.” Thiệu Chu biết hắn đang nghiêm túc, nhưng anh khó mà hứa hẹn cho cam. Giang Biệt Cố vừa rời đi, 5 phút sau, Tạ Nhiên gọi người phá cửa xông vào. Điều này nằm trong dự kiến của Thiệu Chu, nhưng không ngờ đến nhanh như thế. Tạ Nhiên vừa vào đã phải trố mắt trước hàng tá ảnh chụp treo kín tường: “Giang Biệt Cố, thằng oắt này, chơi vậy ai chơi lại!” Thiệu Chu vội vàng hỏi: “Sao mày biết tao ở đây?” Tạ Nhiên thở dài: “Nhờ mẹ Giang Biệt Cố trợ giúp, tuy rằng hắn đáng gờm nhưng cũng không qua mắt được bà ta.” Vị phu nhân ghê gớm kia đã biết sự tồn tại của Thiệu Chu từ lâu, nhưng bà hiểu rõ tính nết đứa con trai này, bà không dám cướp Thiệu Chu khỏi tay hắn – bởi vì sâu trong thâm tâm người mẹ vẫn luôn có sự ray rứt lặng câm. Sau khi được giải cứu, tâm trạng Thiệu Chu quá đỗi hoang mang. Anh luyến tiếc Giang Biệt Cố, nhưng anh không thể không rời khỏi… Thiệu Chu lờ mờ nhận ra vì sao Giang Biệt Cố vô cùng cố chấp với tình yêu, là do hắn đã từng tổn thương trong quá khứ, từng chứng kiến nhiều cảnh trái ngang khi còn nhỏ. Sau khi giam cầm anh hắn luôn cảnh giác và âu lo, thậm chí anh cũng âu lo, ắt hẳn anh hết thuốc chữa hơn cả Giang Biệt Cố. Thiệu Chu muốn gặp người thân của hắn, anh cần biết nguyên nhân hắn phát bệnh, từ đó mới lý giải được những hành vi của Giang Biệt Cố suy cho cùng có ẩn ý gì. Anh muốn cả hai bình tĩnh hơn, trên hết để giúp bản thân mình trấn tĩnh lại. Anh hiểu rõ tình cảm của mình nhưng vẫn phải tìm cớ khiến Giang Biệt Cố vững tin vào anh. Đột nhiên điện thoại rung lên, Thiệu Chu nhận được tin nhắn thứ nhất. Là một bức ảnh cắt cổ tay, Thiệu Chu nhận ra đó là tay của Giang Biệt Cố – vì màu áo sơ mi trong ảnh là chiếc áo hắn vừa mặc hôm nay. Anh nhấn số, nói như quát vào điện thoại: “Cậu làm gì thế hả???” Từ trước đến nay Thiệu Chu chưa từng nghiêm khắc với Giang Biệt Cố như thế. Giang Biệt Cố đáp: “Tôi biết anh sẽ đi.” Thiệu Chu run rẩy: “Rốt cuộc cậu muốn gì? Tôi… Dù sao tôi cũng phải tìm cách chữa khỏi cậu!” “Tôi không quan tâm, tôi muốn anh phải quay về bên tôi. Ngay lập tức.” Hắn nhẹ nhàng nói thêm một câu: “Anh cũng biết tôi có bệnh rồi đấy. Anh thích trông thấy xác của tôi không?” *** Tạ Nhiên lái xe vun vút, Thiệu Chu khiếp đảm nhìn không gian mờ ảo trên đường cao tốc liên tục lướt qua cửa kính, bỗng chốc liên tưởng đến thi thể của Giang Biệt Cố và một phần mộ quạnh hiu… Anh không nhớ nổi cuộc sống của mình trước khi gặp được Giang Biệt Cố ra sao, càng không dám tưởng tượng sau khi hắn chết đi, quãng đời còn lại của anh sẽ thảm thiết như thế nào. Đầu óc Thiệu Chu bị bức ảnh rướm máu bủa vây, đôi mắt anh tràn đầy sợ hãi. Thiệu Chu nhận ra mình đang khóc, tựa như kẻ điên mất trí vì tình. Giang Biệt Cố làm anh phát điên. Lúc Thiệu Chu trở về tổ ấm, anh thấy Giang Biệt Cố đang cự tuyệt y tá giúp hắn băng bó vết thương – cô chuyên viên do mẹ hắn mời đến. Nhìn vết cắt đỏ tươi, Thiệu Chu run rẩy bước đến gọi tên: “Kìa, Giang Biệt Cố…” Giang Biệt Cố ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt điềm nhiên, tựa như ngày đầu gặp mặt ở sân trường. “Tôi không đi, không bao giờ đi…” Thiệu Chu vô thức quỳ dưới chân người đàn ông, gần như khóc lóc cầu khẩn. “Cậu đừng chết, đừng bỏ rơi tôi…” Giang Biệt Cố nghe xong mỉm cười rạng rỡ. Hắn nhẹ nhàng mơn trớn gò má của người thương, ngay lúc Thiệu Chu chua xót cúi đầu, nụ cười trên đôi môi kia bỗng trở nên quỷ dị. “Được thôi…” Hắn nói. Chung quy từ biệt hai lần, gặp nhau như cũ. Hết.