Bệnh Tình Yêu
Chương 23
Cười một lúc, anh ôm lấy Giản Minh.
Giản Minh kháng nghị, "Em đang ăn mà."
"Chỉ ôm một lúc thôi."
Giản Minh chẳng muốn chút nào, "Ôm bao lâu?".
Lăng Lệ đáp, "Mười giây." Ôm chặt Giản Minh, vùi đầu vào mái tóc cô, "Ngoan nào, đếm đến mười."
Trong tích tắc, thời gian như quay ngược trở lại, giống như lần đầu tiên họ ôm nhau, cùng nghe những ngọn gió thổi trên mặt hồ, trượt qua bên tai họ, thổi đến nỗi trái tim của họ mềm dần, mềm dần, từng chút một, mềm đến nỗi trong trái tim ngoài người kia ra, không thể chứa đựng thêm thứ gì nữa. Không biết rốt cuộc mười giây đã trôi qua hay chưa, hay là hai mươi giây? Đôi tay của Giản Minh lần qua sau gáy Lăng Lệ, kiễng chân lên, nhẹ nhàng cắn vào yết hầu anh, đôi môi mềm mại ấm áp, trượt từng chút một lên khóe môi anh, từng nụ hôn thật khẽ, mang nét cuốn hút, gợi cảm, đặc trưng của phụ nữ, có điều trong chốc lát, cả người Lăng Lệ như có ngọn lửa đang thiêu đốt, hơi thở nặng nề, lòng bàn tay nóng ấm dán vào lưng Giản Minh, ép sát cô vào lòng mình hơn nữa, hận không thể hòa tan vào trong xương máu, tóc mai hai bên tai cọ xát vào nhau, khẩn cầu, "Em yêu, chúng ta về nhà được không?".
Không có gì là không được, Giản Minh hình như cũng rung động, khuôn mặt đẹp tựa hoa đào nhuộm biếc đôi bờ mi, sóng mắt như mơ như say.
Về nhà, Lăng Lệ lái xe, Giản Minh nhẹ nhàng tựa đầu lên vai anh. Điện thoại của Giản Minh đổ chuông, Lăng Lệ nghe giùm, là Đông Đông, nói vô cùng rõ ràng và trấn tĩnh, "Chú ơi, cháu đang ở trong phòng chứa đồ, cha và dì Mạn cãi nhau, cháu hơi sợ, chú đến đây đón cháu về nhà được không?".
Thế là, trong phút chốc, sự lãng mạn, rung động, ham muốn, tất cả đều biến mất, Lăng Lệ lo lắng, "Chú qua ngay lập tức, cháu đừng sợ nhé, Đông Đông." Cầm lấy vô lăng, anh quay đầu xe, nói với Giản Minh nội dung cuộc điện thoại, tức giận, "Cái tên La Thế Triết bị làm sao thế không biết? Lễ Tết còn cãi nhau?".
Giản Minh bực bội, "Mỗi lần đều muốn tin tưởng anh ta, nhưng cuối cùng mỗi một lần đều thất vọng, hối hận, cảm thấy bản thân em ngốc quá." Suy nghĩ một lúc, định gọi điện thoại cho Thế Hoa, "Cô ấy không có ở đó sao?".
Lăng Lệ ngăn lại, "Thôi khỏi, dù sao chúng ta cũng qua bên đó, bây giờ em hỏi Thế Hoa, có thể làm cô ấy cảm thấy không dễ chịu." Im lặng một lúc, Lăng Lệ thở dài một hơi, "Chúng ta thất vọng cũng không sao, anh chỉ xót đứa bé, đừng để nó thất vọng mới tốt, có chuyển biến tốt như thế này, đâu dễ dàng gì."
Đến nơi, xuống xe, hai người vội vàng chạy lên lầu, vừa hay gặp Tô Mạn trên lầu đi xuống, một mình, tay xách hành lý, Giản Minh định chào hỏi, Lăng Lệ bước lên trước mọt bước chắn cô sau lưng, sợ cô bị Tô Mạn bắt nạt, cúi người chào Tô Mạn, không nói chuyện, đoán rằng Tô Mạn cũng không muốn nói chuyện.
Lúc này Giản Minh mới nhìn thấy dấu tay trên khuôn mặt Tô Mạn, mặt mũi chán chường, đi lướt qua họ. Không biết Đông Đông thế nào rồi? Giản Minh gọi điện thoại cho Đông Đông, người nghe máy là La Thế Triết, "Ồ, hai người đã đến rồi à?". Giọng điệu Giản Minh cực kỳ lạnh lùng, "Đúng thế, đến rồi."
Cánh cửa nhà La Thế Triết mở toang hoác, một cảnh tượng thê thảm trong nhà, hoa quả, bánh trung thu, các loại thức ăn vặt cùng các mảnh đĩa vỡ rơi rớt lung tung trên nền nhà. Đón tết Trung thu, đoán rằng chắc chị Phương cũng về nhà sum họp, La Thế Hoa không có ở đây, nhìn dáng vẻ Tô Mạn kiểu đó như bỏ nhà ra đi, cho nên người thu dọn bãi chiến trường này là La Thế Triết và Đông Đông. La Thế Triết quét nhà, Đông Đông phụ giúp, nhìn lại có vẻ như vẫn bình tĩnh, có điều La Thế Triết tóc tai hơi bù xù, khóe mắt vừa dán miếng băng cá nhân trong suốt.
Nhìn thấy Lăng Lệ và mẹ bước vào, đôi mắt Đông Đông đỏ hoe. Lăng Lệ quỳ xuống, Đông Đông tự nhiên bước qua, "Chú ơi." Rồi đổ vào người anh, mặc cho Lăng Lệ ôm lấy.
Giản Minh hỏi La Thế Triết, "Thế Hoa đâu?".
La Thế Triết thản nhiên, giọng nói vẫn bình thường như mọi khi, "Đài truyền hình có việc gấp, đi rồi."
Giản Minh vốn định căn vặn, một chút thời gian như vậy thôi mà anh và Tô Mạn còn không buông tha mà cãi nhau? Nghĩ thế nào rồi thôi, cầm lấy áo khoác của Đông Đông rồi cáo từ, "Chúng tôi đi đây."
"Được." Giọng nói La Thế Triết vẫn bình thản, "Bừa bộn lộn xộn quá, chẳng giữ mọi người lại nữa." Anh ta đặc biệt nói với Lăng Lệ, "Ngại quá, bắt anh phải chạy một chuyến."
"Không có gì." Lăng Lệ một tay bồng Đông Đông, một tay nắm chặt tay Giản Minh, sốt ruột muốn đưa người phụ nữ và đứa bé này rời khỏi nơi này, "Tạm biệt." Ra khỏi cửa đi xuống dưới lầu, Lăng Lệ hỏi Đông Đông, "Cháu không sao chứ?".
"Dạ không sao ạ." Đông Đông nằm tựa trên vai Lăng Lệ, nhưng mắt vẫn hướng nhìn về phía cửa nhà mình, nói lí nhí, "Không biết cha có khóc không nhỉ?".
Giản Minh an ủi, "Không đâu, cha lớn rồi, tự biết cách chăm sóc bản thân mình." Nói thì nói như thế, bước chân của Lăng Lệ và Giản Minh càng lúc càng chậm lại.
Đông Đông lại nói, "Hay là, chú và mẹ cứ về nhà trước đi, con ở đây đón Trung thu với cha."
Không hề hẹn trước, họ ngừng bước chân, Lăng Lệ và Giản Minh nhìn nhau rất lâu, rồi quay trở lại. Không một lời giải thích, Lăng Lệ dặn dò một câu, "Đừng đóng cửa, anh và con đứng đợi em ở cửa." Lăng Lệ thiếu niềm tin đối với La Thế Triết, ngộ nhỡ tên cầm thú đó lại như lần trước, một mực kéo Giản Minh vào nhà đóng cửa lại cưỡng ép cô thì sao? Chỉ đành tùy cơ hành động. Trong đầu một mặt vừa tưởng tượng ra vô số hình ảnh tồi tệ đến cùng cực, một mặt vừa phải chăm sóc con trai. Không thể để Đông Đông ở lại nhà của La Thế Triết trong tình hình này được, anh và Giản Minh sẽ lo lắng cả đêm không ngủ được mất. Nhưng cứ thế đưa Đông Đông đi, tâm trạng đứa bé lại nặng nề, họ lại lo lắng Đông Đông sẽ mất ngủ cả đêm, cho nên…haizz…
Đi lên mấy tầng, quay về nhà của La Thế Triết, phát hiện chủ nhà hình như quên không đóng cửa, bên trong cánh cửa sắt truyền ra tiếng quét nhà loảng xoảng của những mảnh sành bị vỡ trên nền nhà, vỡ vụn, yên tĩnh, vắng vẻ, không có tiếng nhạc, không có tiếng huyên náo của tiết mục văn nghệ trên ti vi, đây chính là âm thanh của một người đàn ông độc thân sống trong nhà, Lăng Lệ đã từng trải qua, anh hiểu được, cái cảm giác bị người khác bỏ rơi. Khẽ thở dài, anh nói bên tai Giản Minh, "Anh cho em mười phút." Mở cửa ra, để Giản Minh đi vào. Nếu như có thể, thực sự anh muốn vào đó nói chuyện với La Thế Triết một chút, có điều, nếu như anh vào, chỉ sẽ làm cho người đàn ông trong nhà kia càng thấy thê thảm hơn mà thôi. Nhìn vào trông có vẻ như bố thí lòng thương hại và thị uy vậy, cuối cùng, chỉ đành đứng đợi ở cửa, Lăng Lệ hạ thấp giọng, nói với Đông Đông, "Chúng ta đứng ở đây, lặng lẽ ở bên cha con một lát, đợi đến khi cha con không sao, chúng ta về nhà được không?".
Đông Đông gật đầu đồng ý.
Nhìn thấy Giản Minh bước vào nhà, La Thế Triết sững sờ, không ngờ được cô đi rồi còn quay trở lại, hơn nữa còn đi một mình, trong giây phút mừng như phát điên lên, hai mắt sáng rỡ. Thái độ trên gương mặt của Giản Minh có chút miễn cưỡng và thiếu tự nhiên, "Họ dứng dưới kia đợi em, em giúp anh dọn dẹp một chút rồi về." Ồ, hóa ra là thương hại. Nhìn Giản Minh xắn tay áo của chiếc áo vest rõ ràng là của Lăng Lệ đang mặc trên người lên, thuộc đường thuộc lối đi vào nhà bếp lấy tạp dề thắt vào lưng xong, thu gom rác, lau bàn ghế, vô cùng nhanh nhẹn. La Thế Triết bắt tay vào làm, tay chân lóng ngóng, vụng về làm theo, cho dù biết cô chỉ thương hại cũng cảm thấy rất vui, anh chỉ vui lòng nhận sự thương xót của cô thôi. Trong lúc bận bịu, hình như, một khoảnh khắc của khoảng thời gian nào đó trong quá khứ chập chờn hiện lên, nếu như có thể nắm giữ lại thời gian đã qua, La Thế Triết vứt bỏ kiêu ngạo cũng chẳng sao cả, cho dù chỉ trong phút chốc? Liếc nhìn xương quai xanh nhỏ nhắn của cô lộ ra dưới cổ áo, chiếc váy đẹp bên trong chiếc áo khoác, để lộ ra một vạt khăn lụa tơ tằm, liền biết cô vừa đi đâu về. Tại sao ăn mặc đẹp đẽ thế kia, lại đi một đôi giày đá bóng bình thường như vậy? Lúc này đây, trong lòng La Thế Triết đã cảm thấy bình tĩnh trở lại, mỉm cười, vừa cầm chổi quét nhà, vừa bắt chuyện, "Thực ra em không nhất thiết cứ phải đi giày cao gót để khiêu vũ, em mang giày đế bằng cũng vẫn có thể tỏa sáng."
Lăng Lệ đứng ở cửa nghe thấy thế, ôm chặt lấy Đông Đông trong vô thức, lặng lẽ, mặc dù biết rõ Giản Minh và mình đang yêu nhau, nhưng mỗi lần cô ở bên cạnh La Thế Triết, anh vẫn cảm thấy cực kỳ bất an, đôi nam nữ đã từng hoạn nạn có nhau kia, giữa hai người đã từng có được một tình yêu trong sáng rung động lòng người và một thời tuổi trẻ không thể nào mài mòn được, là ký ức ăn sâu vào trong xương tủy, mỗi một điều đó đều làm anh không thể không ghen tỵ.
Giản Minh không thèm để ý đến mấy lời nói của La Thế Triết, cố gắng kiềm chế bản thân, trao đổi với anh, "Anh cũng hiểu rõ mà, Đông Đông có thể về đây vui chơi với anh, đã không dễ dàng gì. Giữa anh và Tô Mạn xảy ra điều gì tôi không biết, cũng không quan tâm, nhưng có thể kiềm chế lại một chút, đừng cãi nhau trước mặt Đông Đông được không? Thật khó có thể nào tưởng tượng được, anh lại ép nó vào phòng chứa đồ gọi điện thoại cho tôi!". Giống như trút giận, Giản Minh bê luôn đĩa trái cây chưa ăn hết đổ vào thùng rác.
La Thế Triết biết Giản Minh đang tức giận, anh hoàn toàn đầu hàng, từ trước đến nay chưa bao giờ hạ mình như thế, "Đừng giận nữa được không?".
Dọn dẹp cũng gần xong hết rồi, còn lại mấy thứ chắc anh ta tự làm được, Giản Minh nhìn đồng hồ treo tường, mười phút rồi, đã trọn tình trọn nghĩa, cởi tạp dề ra, vừa treo tạp dề lên vừa buông một câu, "Thật không biết anh muốn thế nào nữa?".
"Anh muốn em quay về." La Thế Triết cầm lấy chổi, giọng nói không to lắm, nhưng chân thành lạ thường, "Đưa theo Đông Đông về nhà đi, Giản Minh."
Giản Minh chỉ cảm thấy buồn cười, "Anh cảm thấy trong căn nhà này, chỗ nào giống nhà của tôi?". Sau khi Tô Mạn dọn về đây đã sửa sang lại toàn bộ, vết tích của Giản Minh để lại trong căn nhà này đã sớm tan theo mây khói. "Anh cứ làm từ từ, tôi đi đây." Giọng điệu Giản Minh vẫn tiếp tục giữ được vẻ lịch sự, "Thế Triết, đừng nghĩ ngợi nhiều quá, làm con cái lo lắng." Không vướng bận gì nữa, Giản Minh đi vòng qua người đàn ông đứng trước bàn, đi xa anh ta ra, trong phạm vi an toàn, bước về phía cửa.
Lăng Lệ và Đông Đông ngồi ở cửa, tranh thủ thời gian tìm niềm vui, đang chơi game trong điện thoại của Lăng Lệ. Chiếc áo sơ mi trắng của Lăng Lệ, dưới ánh đèn, sạch sẽ đến nỗi làm Giản Minh cảm thấy rất yên tâm. Nhìn thấy Giản Minh, trên khuôn mặt Lăng Lệ hiện rõ thái độ, em yêu, cảm ơn em đã thoát ra khỏi vòng vây một cách an toàn, cuối cùng cũng đã ra đến đây. Anh giơ tay ra, Giản Minh nắm lấy ngay lập tức, Lăng Lệ bồng Đông Đông lên, đóng cửa lại cẩn thận cho La Thế Triết, ba người im lặng xuống lầu.
Tren đường về nhà, Lăng Lệ và Giản Minh có hỏi Đông Đông, rốt cuộc dì Mạn và cha con tại sao lại cãi nhau? Đông Đông cũng không rõ lắm, nó ở trong phòng cũ của mình lục đống đồ chơi cũ lên, nghe thấy ba và dì Mạn ở ngoài kia động tay động chân, sợ quá, không hiểu vì sao lại chạy vào phòng chứa đồ. Trong mắt Đông Đông, đó là căn phòng kín mít, không ra được, cũng không có ai dễ gì vào được, đã từng là nơi sợ hãi, tuyệt vọng nhất, giờ lại trở thành nơi an toàn để trốn tránh. Đối với chuyện này, Giản Minh và Lăng Lệ cũng chỉ biết thở dài xuýt xoa mà thôi.
Ba người về đến nhà, uống chút trà, ăn ít trái cây, nếm thử góc bánh trung thu cho có không khí, cứ coi như đã đón tết Trung thu. Lăng Lệ thay bộ âu phục, mặc quần jeans áo sơ mi vải cotton bình thường, cả bộ quần áo không mới cũng không cũ, nhìn rất đáng tin cậy và yên tâm, tắm rửa cho Đông Đông xong, cho nó lên giường, kể chuyện, đợi đến khi cậu nhóc sắp ngủ, Lăng Lệ theo thói quen kiểm tra một lượt cửa sổ phòng trong phòng ngoài, điện nước, bình gas, "Giản Minh, anh về nhà anh trai đây, buổi tối đóng cửa cẩn thận, có việc gì gọi điện thoại cho anh."
Giản Minh ngoan ngoãn đồng ý, tiễn anh ra đến cửa, "Lái xe cẩn thận một chút." Mặc dù Lăng Lệ lái xe được coi rất vững vàng, nhưng lần nào Giản Minh cũng đều nhắc nhở như thế, lải nhải giống như bà vợ già ấy. Nhưng Lăng Lệ lại cứ thích như vậy, trả lời rất ngọt ngào, "Biết rồi."
Trở về nhà Lăng Khang tắm rửa xong xuôi, ngồi ở phòng khách xem ti vi cũng sắp đến nửa đêm rồi, vợ chồng Lăng Khang mới từ bữa tiệc trở về, nhìn thấy nhị thiếu gia tự nhiên ngồi ở phòng khách, đều sững sờ, "Sao tự nhiên em lại về đây?".
Lăng Lệ đùa, "Oa, nhanh chán em thế sao, muốn đuổi cổ em ra khỏi cửa chắc?".
Văn Quyên đánh vào gáy anh một cái, "Chú có ý gì thế hả? Chẳng phải giữa chú và Giản Minh chẳng có trở ngại gì nữa sao? Đông Đông đã đồng ý để hai người sinh thêm em trai em gái cho nó rồi còn gì? Thế chú còn lừng khừng chuyện gì nữa? Tối nào chú cũng ngủ ở đây, gia đình nhà họ Lăng chúng ta lúc nào mới có thêm nhân khẩu mới hả? Muốn cưới thì phải cưới liền tay, muốn sinh con thì cũng phải sinh ngay, làm gì cũng từ tà từ từ, nghĩ mình là lão gia thật sao, cho rằng tất cả các cô gái trên đời này ngồi đó chờ chú hả?".
Chú giỏi lắm, chậm trễ một buổi tối cũng không được? Lăng Lệ bị chị dâu dạy dỗ cho một trận, suýt nữa thì bị đuổi về chỗ của Giản Minh. May có Lăng Khang khuyên bảo, "Cũng trễ quá rồi, để ngày mai để ngày mai", Lăng Lệ mới được Văn Quyên tha cho về phòng ngủ. Bình thường một người có suy nghĩ trong sáng, đầu kê lên gối, lật mấy trang sách là có thể đi vào giấc ngủ, nhưng bị chị dâu Văn Quyên làm cho một trận như thế, bây giờ không sao ngủ được. Trong lòng anh như có thứ gì đó cứ rục rịch không yên, làm cho miệng lưỡi anh khô khốc. Đương nhiên, bác sĩ Lăng tuyệt đối biết rõ cái kiểu rục rịch đó rốt cuộc là cái gì, thế là, quay người hít đất một lúc, sau khi mồ hôi đầm đìa, người nóng bừng bừng mới vào tắm nước ấm, rồi lại nằm lên giường. Nhắm mắt lại, Giản Minh cứ hiện ra trong tâm trí anh, bên bờ hồ, tay vòng sau gáy anh, đôi môi cô dán lên môi anh, mềm mại ấm áp, vẫn còn phảng phất mùi vị của bánh kếp hành, Lăng Lệ từ trước đến nay không hề biết rằng cái loại bánh kếp hành bình dị đó, giống như được Giản Minh biến sự mục nát trở nên thần kỳ, làm cho người ta say mê đến vậy, có thể làm cho Lăng Lệ tan thành một vũng nước, cứ suy nghĩ như thế, cảm giác rục rịch ấy như lại trỗi dậy, kêu gào ngẩng đầu lên, Lăng Lệ lồm cồm bò dậy, tiếp tục hít đất, tiếp tục tắm gội, tắm bằng nước lạnh.
Lăng Lệ vừa tắm, vừa nhớ đến mười phút của Giản Minh và La Thế Triết, anh ghen tỵ, điều này cũng bình thường, anh có thể xử lý tốt càm xúc này, nhưng mà, vốn dĩ anh cũng không cần phải ghen tỵ phải không? Giản Minh và Đông Đông đều ở bên cạnh anh, anh còn thiếu gì nữa? Bỗng nhiên tỉnh ngộ, anh thiếu một điều rất thực tế, đó là quan hệ ruột thịt máu mủ, chị dâu Văn Quyên nói không sai chút nào, Lăng Lệ không muốn đợi nữa, cũng không thể đợi được nữa, lần này, hình như nước lạnh đã không thể nào dập tắt được ngọn lửa đang cháy bừng bừng trong lòng anh. Tắt nước, Lăng Lệ với lấy chiếc khăn tắm lau người qua loa, mặc quần áo, lấy chìa khóa, nửa đêm lái xe ra khỏi căn nhà của Lăng Khang.
Đêm nay Giản Minh cũng không ngủ được, đứng một mình ở ban công, ngơ ngẩn ngắm mặt trăng, cảm thấy hình như hơi nhớ Lăng Lệ. Cảm giác nhớ nhung ấy làm cô có ý muốn như thôi thúc gọi điện thoại gọi anh quay trở lại. Nhưng lại cảm thấy, vô duyên vô cớ, chỉ có chút nhớ nhung không quan trọng như thế mà gọi điện thoại cho người ta, cũng quá là thần kinh. Nhưng cô vẫn không ngủ được, thế nên lật album ảnh của Lăng Lệ ra, nằm trên giường ngắm từng cái một. Kiểu giết thời gian như vậy, đối với Giản Minh, không còn nghi ngờ gì nữa, vừa lãng mạn vừa đẹp đẽ, cô có thể tùy ý tưởng tượng ra, ví dụ như xuyên không quay trở về thời gian lúc đó, gặp gỡ anh vào ngày ấy năm ấy...Đang mỉm cười với Lăng Lệ khi thuở còn thiếu niên, điện thoại đổ chuông ầm ĩ, hai giờ đêm rồi đó, là điện thoại của Lăng Lệ, Giản Minh nghi hoặc, "A lô, có việc gì sao?".
Lăng Lệ trả lời đơn giản lạ thường, "Mở cửa."
Không xảy ra chuyện gì bất thường, nhị thiếu gia bình thường vốn dĩ rất điềm đạm, sao tự nhiên nửa đêm nửa hôm lại xuất hiện ở đây? Giản Minh vội vội vàng vàng ra mở cửa, “Anh Lệ, sao thế?”.
“Không có gì.” Mái tóc Lăng Lệ vẫn còn ướt đẫm, bước vào nhà, chốt cửa lại, đi xem Đông Đông thế nào, thằng bé vẫn đang ngủ ngon lành, Lăng Lệ đóng cửa lại, đi một vòng trong nhà, xác định, đều an toàn, dứt khoát tháo pin điện thoại ra luôn, cho dù thế nào, lần này, ông trời cũng đừng có mong gọi làm phiền đến anh.
Giản Minh lẽo đẽo đi theo Lăng Lệ một vòng trong nhà, càng đi càng cảm thấy bất an, nhìn thấy anh tháo pin điện thoại ra, kinh hãi khiếp sợ, “Lăng Lệ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
Lăng Lệ nói một đường trả lời một nẻo, “Nhìn em có vẻ rất tỉnh táo, chưa ngủ sao?”. Cuối cùng đã xác định được toàn bộ đều an toàn, ngoài sóng thần, động đất và bom dội ra, e rằng chắc chẳng có điều gì có thể lay động được anh, kéo Giản Minh về phòng ngủ.
Giản Minh thật sự chẳng hiểu nổi rốt cuộc Lăng thiếu gia đang làm trò gì, đầu óc mê muội, “Dạ, không ngủ được.” Vẫn cảm thấy bất an, cô vừa đi vừa hỏi rối lên, “Anh Lệ, muộn như thế này rồi, rốt cuộc là có chuyện gì? Bị người ta truy sát sao? Hay anh mượn tiền với lãi suất cao? Hay là…”.
Lăng Lệ đã khóa kĩ phòng ngủ, nhìn album ảnh của mình trên giường, “Ồ, không ngủ được, nhớ anh sao?”.
Giản Minh gật đầu, trong ánh mắt chứa đựng sự kinh hoàng, giống như con hươu nhỏ bị người ta dọa cho hoảng sợ, “Dạ.” Cô vẫn chưa hiểu Lăng Lệ đang đùa kiểu gì, đơn thuần chỉ muốn lấy lòng và an ủi, “Lúc nào cũng nhớ đến anh. Đúng rồi, anh bị làm sao thế?”.
Đối với Lăng Lệ, câu nói ấy chẳng khác nào như đổ thêm dầu vào lửa, khi anh nhớ cô, cô cũng nhớ anh, sung sướng biết bao, cho nên những thứ khác đều có thể lược bớt đi, chỉ nói ba chữ, “Nhớ em thôi.”
“Hả?”, Giản Minh vẫn chưa hiểu ra vấn đề.
Nhưng ngay trước mặt Giản Minh, chú Lệ đã cởi chiếc áo thun màu xám nhạt ra, đang cởi dây thắt lưng của chiếc quần màu trắng kem cotton, để lộ ra da thịt săn chắc của nửa người phía trên, nhìn vào đôi mắt to tròn, ngoan ngoãn, ngây thơ của Giản Minh, nhấn mạnh lại trọng tâm, “Nhớ em, nhớ đến nỗi tắm hai lần vẫn không có tác dụng gì. Em nói xem, như vậy là sao?”. Tiếp theo, quần trong quần ngoài, cái ngắn cái dài, vứt đầy trên nền nhà.
Khuôn mặt của Giản Minh trong tích tắc nóng bừng lên, nhắm mắt lại, vội vàng quay người, đứng quay lưng vào Lăng Lệ, tình tiết này khác xa so với trong tưởng tượng của cô, tim cô đập nhanh như muốn vọt ra ngoài. Ngay lập tức, Lăng Lệ ôm lấy cô từ đằng sau, những nụ hôn và hơi thở nóng rát chạm vào bên tai, lẫn với tiếng thở nhè nhẹ, “Chúng ta đừng kéo dài thời gian nữa, đêm nay, em phải là của anh.” Váy ngủ và khuy áo lót của Giản Minh chớp mắt đã bị cởi ra, hai cơ thể trần truồng đứng đối diện, những nơi da thịt cọ xát vào nhau ấm áp mềm mại như nước.
Sau cơn kích tình, là cảm giác mệt mỏi đủ đầy, Giản Minh đã ngủ, Lăng Lệ qua xem Đông Đông thế nào, hơi thở của thằng nhóc vẫn đều đều, lần này không khóa cửa nữa, Lăng Lệ quay về bên Giản Minh, ôm lấy cô, say sưa chìm vào giấc mộng, đêm nay thật đẹp, cô ấy rất đẹp, thời gian rất đẹp.
Có lẽ Lăng Lệ chưa ngủ được bao lâu đã bị làm phiền, ánh mắt vẫn còn ngái ngủ, nhìn thấy cậu nhóc Đông Đông đang đứng đầu giường, trong tích tắc tỉnh cả ngủ, lấy lại tinh thần, dự định sẽ ứng phó cho thật tốt, giải thích tại sao lại ngủ trên giường trong phòng của mẹ, Lăng Lệ dự đoán rằng, có thể sẽ rất mất sức, có điều dù sao anh cũng đã có chuẩn bị trước.
Nhưng hiện thực lại là bác sĩ đã lo bò trắng răng, điều mà Đông Đông quan tâm là việc khác, “Hôm nay vẫn được nghỉ phải không ạ?”.
“Đúng thế,” Lăng Lệ nói, “Được nghỉ mà.”
“Thầy giáo của bọn cháu bảo bọn cháu phải làm một tờ báo,” Đông Đông có chút rầu rĩ, “Cần phải có cha hoặc mẹ giúp đỡ mới được, nếu như không nộp được tờ báo ấy thì phải nộp một tờ báo cáo tình hình đọc sách của gia đình, nhưng mà mẹ vẽ tệ lắm, những điều mẹ viết, người khác lại không thể nào hiểu nổi.”
Ồ, Giản Minh thật là tội nghiệp, chưa gì đã bị con trai chê bai rồi. Lăng Lệ tìm kính của mình đeo vào, hứa hẹn, “Chúng ta có thể làm hai bài tập đó rồi nộp luôn.” Trưng cầu ý kiến của Đông Đông, “Nếu nộp luôn cả hai bài tập đó, cháu thấy thế nào?” Chết rồi, làm sao để anh mặc quần áo vào đây, còn cả Giản Minh nữa, nằm cuộn trong lòng anh, cánh tay, bờ vai, một nửa khuôn ngực tròn trịa hở ra ngoài chăn. Hai người họ đều trần như nhộng, không một mảnh vải che thân nữa chứ, sáng sớm nay, chú Lệ vì muốn thỏa mãn một nhu cầu ham muốn nào đó, rõ ràng đã mặc quần áo ngủ vào rồi, lại cởi hết ra, chui vào chăn. Thế là, đành phải cầu cứu Đông Đông, “Vào phòng tắm lấy giúp chú cái áo tắm, chú mắc trong phòng tắm ấy.” Tranh thủ thời gian thằng bé chạy vào phòng tắm, nhanh nhẹn mặc quần lót vào, rồi quấn Giản Minh trong chăn thật chặt, Giản Minh vẫn chưa tỉnh, tiếp tục ngủ vùi.
Đông Đông cầm áo tắm quay trở lại, trăn trở suy tư, “Nếu như những bạn khác không nộp hai bài tập, chỉ có một mình cháu nộp thôi, chắc không hay lắm nhỉ?”.
Ồ ồ ồ, thế giới của bọn nhóc này, cũng phức tạp quá đấy. Lăng Lệ khoác áo tắm vào, “Về việc này ấy mà, chú cháu ta sẽ phải nghiên cứu cho đàng hoàng. Đúng rồi, đã đánh răng chưa, hả, đánh răng rồi à? Ngoan quá, sáng nay cháu muốn ăn gì? Mì spaghetti được không? Trong tủ lạnh còn canh rong biển, chúng ta đừng đánh thức mẹ dậy nhé, để mẹ ngủ thêm một lát…”.
Lăng Lệ đi tắm, nấu bữa sáng, ăn sáng với Đông Đông ở bàn ăn, vừa ăn vừa trao đổi về bài tập của nó. Bỗng nhiên, Đông Đông nghĩ ra một vấn đề quan trọng cần phải giải quyết gấp, ngồi yên lặng, nhìn Lăng Lệ. Lăng Lệ không nói không rằng, vẫn như mọi khi, chờ Đông Đông tự nói ra. Đông Đông hỏi, “Sau khi chú kết hôn với mẹ cháu, cháu phải gọi chú bằng cha sao?”.
Lăng Lệ thành khẩn trả lời, “Nếu như chú có thể làm cha của cháu, chú sẽ cảm thấy vô cùng vinh hạnh và tự hào, có điều, việc này bản thân cháu cảm thấy thoải mái mới được, không cần phải gượng ép.”
Đông Đông cảm thấy rất khó xử, “Cháu cảm thấy không thể gọi ngay được ấy.”
Lăng Lệ nhéo khuôn mặt tròn trịa, mịn màng của Đông Đông, “Không sao, không cần phải vội, chúng ta cứ từ từ thôi.” Tiếp tục nói chuyện về tờ báo kia, hỏi Đông Đông cần phải có những nội dung gì trên ấy? Nói chuyện một lúc, Đông Đông lại bị phân tâm nữa, việc này không giải quyết được, đoán rằng nó cũng rất khó cảm thấy nhẹ lòng để làm việc khác, nên thử gọi Lăng Lệ, “Cha?”.
Trái tim Lăng Lệ trong tích tắc như có cái gì đó đánh trúng, lại giống như vừa được rưới lên một hũ mật ong, cảm giác không nói thành lời, có chút ngọt ngào, có chút đau đớn, còn có cả chút chua xót, đờ đẫn, có điều, ngay lập tức anh trả lời lại Đông Đông, cốc vào đầu thằng bé, “Con trai.”
Đông Đông khẽ gật đầu, đáp trả, “Dạ.” Có vẻ rất bình tĩnh, ngập ngừng một lát, lại gọi, “Cha?”.
Lăng Lệ, “Ơi.” Trả lời vui vẻ khác thường!
Sau đó Đông Đông thổ lộ, “Thực ra cũng không khó lắm.”
Lăng Lệ đồng ý, “Chú cũng cảm thấy thế.” Hai cha con nhìn nhau cười, Lăng Lệ gọi, “Chú nhóc, qua đây nào.” Ôm Đông Đông đặt lên đùi, giống như một lẽ thường tình, ngay từ khi sinh ra đáng nhẽ họ đã gần gũi, thân thiết với nhau như thế này rồi, tiếp tục làm bài tập, “Ở góc này của tờ báo, bình thường đều cho phần quảng cáo vào đây, con muốn cho cái gì vào nào?”.
“Truyện tranh ạ,” Đông Đông kiên quyết yêu cầu, “Cho truyện tranh vào đi ạ.”
Lăng Lệ đau đầu,”Con trai, trang đầu tiên đã cho truyện tranh vào rồi, phụ bản cũng có truyện tranh, đến góc này cũng muốn cho truyện tranh vào sao? Tờ báo này, không phải truyện tranh…”. Nói rồi, anh hôn lên trán Đông Đông, “Có điều, khi con tỏ ra cố chấp, thật sự rất giống cha.”
Giản Minh ngủ đến trưa mới tỉnh, bản thân mình còn cảm thấy ngạc nhiên, đã mấy năm rồi cô không có đãi ngộ như thế này, ngủ đến trưa mới dậy. Ra khỏi phòng ngủ, tất cả đều ngăn nắp sạch sẽ, Lăng Lệ tay chân dài thườn thượt, nằm trên ghế sofa, ngủ vừa sâu vừa ngon. Đông Đông ngồi dựa vào chân anh xem hoạt hình, trên bàn ăn có bữa trưa của cô, một phần mì Ý và một phần rau salad. Đông Đông chào mẹ xong, lại dán mắt vào bộ phim hoạt hình, buột miệng nói, “Mẹ, mẹ ăn cơm đi, con với cha ăn rồi.”
Ngụm nước trong miệng Giản Minh suýt nữa thì phun ra ngoài, khó khăn lắm mới nuốt xuống được, cô tìm La Thế Triết trong căn nhà, trời ơi, anh ta ở đây sao? Tại sao anh ta lại xông vào không gian này? Đương nhiên chẳng có ai. Giờ này trên cơ thể cô vẫn còn lưu lại mùi vị, nhiệt độ cơ thể Lăng Lệ, không muốn mất hứng nhắc đến người có tên La Thế Triết, hỏi vòng quanh, “Đông Đông, con với cha ăn gì rồi?”.
Đông Đông kể lại một cách rõ ràng, “Buổi sáng cha với con ăn mì và canh rong biển, bài tập của con phức tạp quá, không có thời gian nấu cơm, buổi trưa cha gọi Pizza và gà rán, làm thêm salad. Vốn dĩ có để phần bánh Pizza cho mẹ, có điều con thèm ăn quá đi, cho nên cha nói con cứ ăn phần của mẹ đi, rồi cha nấu mì cho mẹ.” Đông Đông đưa khuôn mặt của mình lại gần Lăng Lệ quan sát, xuỵt xuỵt với Giản Minh, “Chúng ta nói nhỏ thôi, đừng làm cha tỉnh giấc, để cha ngủ thêm một chút, làm bài tập mệt lắm đó.”
“Đúng rồi, đừng làm cha tỉnh giấc.” Giản Minh đồng ý với con trai, quay người, đến tủ lạnh lấy Insulin của cô, nhịn cười đến nỗi sắp bị nội thương, anh Lệ này thiệt là, hành động cũng nhanh quá đấy.
Sau đêm Trung thu có gặp La Thế Triết đó, Thế Hoa hẹn Giản Minh đi uống trà, giải thích về đêm hôm ấy, “Nghe anh trai em nói, anh trai em đã có bằng chứng việc Tô Mạn ngoại tình, cắm sừng anh ấy, cho nên làm ầm ĩ lên như vậy đó.” Chẳng biết làm thế nào, “Anh trai em lại muốn chị đưa Đông Đông về nhà. Bây giờ sao quay về được nữa?”. Cô cười khổ sở, “Anh ấy nghĩ rằng sự việc đơn giản như cho thuê chiếc xe đạp, rồi bây giờ đòi lấy lại sao?”.
Những việc liên quan đến La Thế Triết và Tô Mạn, Giản Minh vẫn luôn không muốn đi sâu tìm hiểu, “Nào, nghe nói bánh kem tươi ở đây rất ngon, em ăn thử xem. Gần đây công việc bận đến thế sao...”. Thực ra trong lòng luôn cảm khái, giống như bây giờ nhớ đến La Thế Triết, trong lòng sẽ có hình dung rất kỳ cục, vất vả lắm mới biến mình thành Lý Gia Hân, nhưng lại không gặp được Hứa Tấn Hanh. Hóa ra không phải cứ cố gắng sửa đổi bản thân mình để phù hợp với xã hội, thì sẽ có được tất cả mọi thứ mình muốn một cách thuận lợi được.
Có một người cũng làm Giản Minh cảm khái như thế, là Phương Nam. Một lần, khó khăn lắm mới có cơ hội riêng cho hai người, Lăng Lệ và cô đi ăn, dạo phố, xem phim, Phương Nam gọi điện thoại cho Lăng Lệ, nói rằng bạn mình bệnh, ung thư phải phẫu thuật, hỏi Lăng Lệ có quay về tìm giúp một bác sĩ quen cho cô ấy được không. Lăng Lệ trả lời không được, bây giờ anh không có trong bệnh viện, bảo Phương Nam tự qua khoa Ngoại tìm bác sĩ Kiều, bởi vì Phương Nam cũng quen với bác sĩ Kiều, Lăng Lệ nói sẽ gọi điện cho bác sĩ Kiều nói trước một tiếng. Hình như Phương Nam hỏi Lăng Lệ đang làm gì? Lăng Lệ nói cho cô ấy biết đang đi ăn cơm với Giản Minh, Phương Nam liền khách sáo tắt điện thoại. Lăng Lệ ngắt điện thoại xong lẩm bẩm, “Gần đây sao bạn của cô ấy bệnh lắm thế không biết?”.
Sau khi ly hôn, không con cái, vẫn vô duyên vô cớ gọi điện thoại cho chồng cũ, xem ra, chắc phải có ý đồ gì đây, không biết có giống như La Thế Triết không, cố gắng hết sức đoạt lấy tất cả những thứ mình muốn rồi mới phát hiện ra rằng, hóa ra những thứ mình muốn có và những thứ mình đạt được vẫn có khoảng cách sao? Giản Minh hỏi Lăng Lệ, “Hay gọi cho anh sao?”.
“Có gọi mấy lần, lúc thì bạn bệnh, hỏi anh phải chú ý những điều gì, hẹn anh đi ăn cơm để làm thầy giáo hướng dẫn giữ gìn sức khỏe.” Lăng Lệ nhún vai, “Đúng lúc đó anh đều bận việc, cũng nói chuyện qua điện thoại rồi thôi, không đi ăn.” Liếc nhìn Giản Minh, “Em ghen sao?”. Nhìn thấy Giản Minh lắc đầu, lại lẩm bẩm,”Sao lại không ghen gì cả nhỉ? Có phải em rộng lượng quá không?”.
Giản Minh đấm anh, “Chán sống rồi phải không?”.
Ngay lúc ấy, giây phút khi cười đùa với Giản Minh, cho dù Giản Minh hay Lăng Lệ, đều không ngờ được rằng, Phương Nam vốn dĩ đã trở thành thì quá khứ trong cuộc sống của họ, sẽ trở thành thử thách gian khó giữa hai người họ. Một buổi sáng không lâu sau, Lăng Lệ đến khoa Ngoại hội chẩn, gặp anh Kiều là bạn học của anh, hỏi, “Gần đây Phương Nam có tìm anh không?”.
Anh Kiều chẳng nói gì, ánh mắt nhìn Lăng Lệ không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Lăng Lệ giải thích cho cái sự ngạc nhiên của anh bạn mình, “Mấy ngày trước cô ấy gọi điện thoại cho tôi, bảo bạn cô ấy bị ung thư dạ dày, bảo tôi giúp đỡ, đúng lúc ấy tôi lại chẳng có mặt ở bệnh viện, liền bảo cô ấy tìm anh, có điều quên mất nói trước với anh, nghĩ rằng chắc anh cũng giúp cô ấy thôi, hôm nay gặp đúng anh, mới hỏi một tiếng, sao thế nhỉ? Cô ấy không tìm anh? Không tìm thì thôi vậy.” Lăng Lệ chăm chú với mấy bệnh án, loạt xoạt viết y chú.
Anh Kiều cho sinh viên của mình ra ngoài, xích lại gần Lăng Lệ, “Anh Lăng, anh và Giản Minh chắc cũng sắp kết hôn rồi nhỉ?”.
Lăng Lệ gật đầu, “Đúng thế, sắp tới sẽ đi đăng ký kết hôn, trước tết Nguyên đán sẽ tổ chức đám cưới.” Khóe môi nhướn lên, “Người anh em, ngại thật đấy, phải lấy tiền mừng của anh thêm một lần nữa.”
Anh Kiều rất đỗi chân tình, “Anh vui, là bọn tôi mừng, giữa hai chúng ta khách sáo làm gì. Có điều, nghe ông em này khuyên một câu nhé, việc của Phương Nam, anh đừng để ý nữa, xét cho cùng chúng ta cũng chỉ là người thường, sức lực có hạn, lo cho một gia đình của mình là đủ rồi, điều này anh hiểu rõ hơn tôi mới đúng chứ. Anh Lăng, anh em đều biết anh là người trọng tình nghĩa, con người anh nhân hậu, có điều, cũng phải biết phân biệt đối tượng là ai.”
Lăng Lệ nắm chặt bàn tay, đấm nhẹ vào ngực anh Kiều một phát, vô tư, “Tôi biết mà.” Thu dọn bệnh án trên bàn, chuẩn bị về khoa của mình, ánh mắt anh vô tình chạm phải tên tuổi của một người trên bệnh án, Phương Nam, hóa trị…
Tâm trạng của Lăng Lệ hôm nay không được tốt lắm, không chỉ Giản Minh phát hiện ra điều đó, đến cả Đông Đông cũng phát hiện ra tâm trí anh bay đi tận đẩu tận đâu. Khi Lăng Lệ lấy nhầm hạt hồ đào thành hạt dẻ cho con trai, Đông Đông ngẩng khuôn mặt nhỏ bé lên, đứng trước tủ lạnh, vô cùng quan tâm, “Cha, cha sao vậy? Có ai bắt nạt cha sao? Nếu như có ai bắt nạt cha, con sẽ giúp cha dạy dỗ người đó.”
Lăng Lệ và Giản Minh đều bật cười. Lăng Lệ hôn lên má Đông Đông, “Không có ai bắt nạt cha cả, chỉ có mấy việc trên bệnh viện hơi phiền phức một chút thôi.” Ra hỏi Đông Đông, “Gần đây con có việc gì phiền muộn không?”.
“Dạ có,” nỗi phiền muộn của trẻ con cũng không ít, “Quách Tân Hồng cứ mượn đồ của con suốt, đặc biệt là mấy dụng cụ học tập bác gái tặng con, con không cho mượn, bạn ấy nói con đã làm tổn thương bạn ấy.”
Bộ dụng cụ học tập đắt tiền ấy gây họa rồi, Giản Minh lên tiếng, “Ngày mai con đổi đồ dùng học tập khác mang lên lớp là được rồi.”
Đông Đông hất mặt lên, “Dạ không.” Mặc dù là mẹ nhà ngươi, nhưng đã làm mẹ nhà ngươi nổi nóng, trước khi Giản Minh chưa nổi cơn giận, Lăng Lệ đóng cửa phòng bếp lại, một lúc sau mới đi vào, thông báo, “Không sao nữa rồi, Đông Đông đồng ý đổi bộ dụng cụ học tập khác mang đến lớp.”
Giản Minh cho bắp ngô, cà rốt vào nồi, cảm ơn, “Anh vất vả rồi, lúc nào cũng giúp em xử lý với tên nhóc đó. Bây giờ, cho em cơ hội để em xử lý anh đi, có việc gì mà làm anh cảm thấy phiền phức thế?”.
Sự việc là như thế này, ông xã của Đường Nhã Nghiên đã làm xong thủ tục di dân, Đường Nhã Nghiên sắp đi rồi. Cứ nghĩ đến bà chị vẫn luôn hợp tác vô tư trong công việc sắp đi xa, Lăng Lệ cảm thấy rất đáng tiếc, “Để có được không khí làm việc hòa thuận như bây giờ đâu có dễ dàng gì?”. Đường Nhã Nghiên đi, cục diện này sẽ có một vài thay đổi. Điều làm Lăng Lệ lo lắng là, chẳng may tiếp theo người ta đề bạt anh lên, anh phải đối mặt với một số vấn đề từ trước đến nay anh vẫn luôn muốn trốn tránh. Nếu như điều về một người ngu dốt hơn anh, xảo trá hơn anh, tham lam hơn Đường Nhã Nghiên, công việc của anh càng khó khăn hơn, như vậy thà tự mình gánh vác đại cuộc còn hơn. Lăng Lệ nói với Giản Minh, “Em nói xem, chúng mình cứ lăn xả lung tung vào trong thế giới này làm gì cơ chứ? Tiếp tục sống nghiêm túc đàng hoàng trong tháp ngà là được rồi.”
Giản Minh phụ họa theo một trăm phần trăm, “Rắn khôn thường ở trong hang, không bò ra ngoài. Anh phải hành động ngay đi, tìm một đàn chị khóa trên nào đó, nếu không đàn anh cũng được…”.
Vốn nghĩ rằng Lăng Lệ chỉ phiền muộn chuyện đó thôi, buổi tối, Giản Minh kéo Lăng Lệ lại, “Được rồi, từ khi về nhà đến giờ, chỉ vì chút chuyện đó thôi, anh xem anh rầu rĩ kiểu gì kìa, nhìn ủ rũ thế kia, cũng không sợ làm em đau lòng, đi, tắm rửa lên giường ngủ.”
Vì những lời nói đó của Giản Minh, Lăng Lệ nhìn trông có vẻ càng ủ rũ hơn, ánh mắt hấp háy, muốn nói gì đólại thôi.
Giản Minh bất an, “Sao nữa, anh có việc gì không thuận lợi nữa sao?”.
“Ừ, còn có một việc, có điều, đợi tắm rửa xong rồi nói.” Lăng Lệ trốn vào phòng tắm, sau khi tắm rửa xong nằm lên giường, Giản Minh cất tiếng, “Bây giờ nói được rồi chứ? Chuyện gì thế?”.
“Liên quan đến Phương Nam.” Lăng Lệ ôm Giản Minh vào lòng, “Hôm nay qua khoa Ngoại, mới biết rằng Phương Nam bị ung thư dạ dày.”
“Hả?”, Giản Minh khó có thể nào tin được, “Ung thư dạ dày?”.
“Đúng thế, thời gian gần đây cô ấy thường gọi điện cho anh, chắc là muốn tìm anh để nói chuyện này. Lần trước khi chúng ta đi khám sức khỏe gặp cô ấy, lần đó cô ấy đến lấy kết quả xét nghiệm.”
“Trời ơi.” Giản Minh cảm thán, “Hôm nay anh gặp cô ấy, cô ấy sao rồi?”.
Thái độ muốn nói gì đó nhưng lại thôi của Lăng Lệ lần nữa thể hiện ra ngoài, trong đầu Giản Minh như có tia chớp xẹt ngang, “Không phải an ủi cô ấy đến mức độ ôm hôn nhau thắm thiết chứ hả?”. Nhìn Lăng Lệ trừng mắt nhìn cô không nói gì, cứ nghĩ anh mặc nhận, “Hứ.” Trở người quay lưng lại với anh. Chỉ nghe Lăng Lệ nói, “Em yêu, từ trước đến nay em vẫn luôn là người hiểu chuyện mà.” Anh bóp vai cô, Giản Minh vùng ra, không thèm lên tiếng, đồ thần kinh, ai hiểu chuyện đến mức cho phép chồng sắp cưới của mình hôn nhau với vợ cũ cơ chứ.
Lăng Lệ thở dài, “Này, em cũng phải suy nghĩ một chút chứ, có phải phòng bệnh một người đâu, giữa bàn dân thiên hạ, sao mà hôn nhau được?”. Anh ôm lấy vòng eo lúc nào cũng mềm mại của cô, nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô, chạm cằm vào hõm vai cô, “Không phải như em nghĩ đâu, Phương Nam vừa nhìn thấy anh, liền ôm anh khóc…”.
Lăng Lệ bước vào phòng bệnh, Phương Nam đang ngồi dựa vào đầu giường, mắt nhìn lên trần nhà không biết đang suy nghĩ gì, chỉ có một mình cô ấy, không có ai đi cùng, so với lần trước gặp nhau, bây giờ cô ấy gầy trơ xương.
Giây phút khi nhìn thấy Lăng Lệ, hai mắt Phương Nam đỏ hoe, không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh, chẳng mấy chốc nước mắt giàn giụa.
Trong lòng Lăng Lệ cũng không dễ chịu chút nào, đứng bên giường cô, “Sao không nói sớm hả?”.
Phương Nam kéo cánh tay anh, bất chấp tất cả dán mặt vào tay anh, bắt đầu khóc nức nở.
Lăng Lệ cảm thấy những người bệnh nằm ở giường xung quanh nhìn bọn họ với ánh mắt hiếu kỳ, khó xử, vỗ vỗ vào vai Phương Nam, “Em đừng như vậy nữa.” Ai ngờ Phương Nam càng khóc to hơn nữa, cánh tay đang truyền thuốc cũng không để ý, đấm mạnh vào anh. Lăng Lệ hết hồn, “Này này, không được, kim rơi ra mất.” Khuyên mấy tiếng, vô hiệu, Lăng Lệ không thoát ra được đành nhấn chuông gọi y tá.
Anh Kiều lúc ấy cũng ở trong phòng y tá, giường bệnh của Phương Nam nhấn chuông, anh vội vàng chạy qua, bước vào phòng bệnh, nhìn thấy Lăng Lệ và người vợ cũ đang khóc đến độ Trường Thành như cũng sắp sập đến nơi, dây dưa không rõ ràng. Lăng Lệ nhìn thấy anh Kiều, như gặp được vị cứu tinh, ra hiệu cho anh ấy đến cứu mình.
Anh Kiều chỉ thị y tá, “Tâm trạng của bệnh nhân dao động quá mạnh, giúp Phó chủ nhiệm Lăng một chút đi.”
Y tá trưởng nhanh nhẹn, dứt khoát kéo Phương Nam đang bám dính vào Lăng Lệ như con bạch tuộc ra, khuyên nhủ một cách khéo léo, “Đừng khóc, chúng ta phải giữ cho tinh thần ổn định, mới có lợi cho sức khỏe.” Hơn nữa mũi kim của Phương Nam cũng bị xê dịch, y tá vội vàng thay kim khác cho cô, anh Kiều đứng bên cạnh, cũng khuyên nhủ vài câu, Phương Nam đành phải bình tĩnh trở lại.
Đợi đến khi anh Kiều và mọi người đi hết, Lăng Lệ hỏi Phương Nam, “Tại sao em không nói sớm? Em có việc, chắc chắn anh sẽ giúp.”
Phương Nam trả lời, “Mấy lần định nói với anh, nhưng không biết phải bắt đầu như thế nào.”
Lăng Lệ cười, “Biết tính em mạnh mẽ, nhưng đây không phải lúc cần mạnh mẽ.”
Phương Nam lắc đầu, “Không phải mạnh mẽ, về việc điều trị, anh có giúp hay không, bạn học cũ của anh cũng đã rất tận tâm rồi. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, bạn của anh rất giống anh, đối xử với bệnh nhân rất tốt.”
Trước đây Phương Nam chưa từng có thái độ như thế này, lúc nào cũng, “Cái lũ bạn xấu xa của anh chẳng khác gì anh, toàn những thứ vứt đi.” Nghĩ đến đây Lăng Lệ gần như cảm thấy quá đỗi kinh ngạc, vội vàng nói, “Cảm ơn em đã hiểu được.” Lại hỏi, “Tại sao chỉ có mình em?”.
Phương Nam trả lời hờ hững, không hiểu là lạnh lùng hay mệt mỏi, “Tiền Á Quân bận, đi Thái Lan rồi.”
Lăng Lệ không tiện hỏi thăm chuyện riêng của nhà người ta, gật đầu bừa, hỏi chuyện, “Phát hiện ra bệnh từ khi nào…”. Cứ thế nói chuyện một lúc, khoa Nội tiết của Lăng Lệ gọi điện thoại tìm, Lăng Lệ cáo từ quay về, trước khi đi, nhìn thấy sự không đành lòng trong mắt Phương Nam, có điều, nghĩ đến Giản Minh, Lăng Lệ cho rằng, cho dù có đến thăm Phương Nam lần nữa, thể nào cũng phải có được sự đồng ý của Giản Minh. Trước khi tan sở, Lăng Lệ hẹn gặp anh Kiều, hỏi kĩ hơn về tình hình bệnh tật của Phương Nam.
Anh Kiều kể, “Tình hình không tốt. Tâm trạng cô ấy ngày càng sa sút, trước mắt, ý chí sinh tồn không mãnh liệt, đợt hóa trị này khó có thể đạt được kết quả như dự kiến, nhưng nếu như cho tiến hành nhiều đợt hóa trị, cơ thể cô ấy chưa chắc đã chịu đựng nổi.”
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
14 chương
10 chương
77 chương
21 chương
180 chương