Mới sáng sớm anh cả Lăng Khang đã nhận được điện thoại của chú em, vô cùng có tinh thần, “Anh, Giản Minh không bỏ việc chứ hả?”. Lăng Khang nhíu mày, “Sao cô ấy lại phải bỏ việc?”. Giọng nói như chiêng vỡ của Lăng Lệ, “Em sợ chưa kịp xem mắt, cô ấy phát hiện ra anh là anh trai em, đang giận em, nên nghỉ việc luôn.” Chắc cũng cảm thấy mình đang ngồi lo bò trắng răng, anh cười hắc hắc. “Thực ra nếu Giản Minh còn quậy nữa, cũng không đến nỗi cực đoan vậy đâu, đúng không, anh trai?”. Lăng Khang thật sự hết nói nổi, “Biết mình lo xa như thế là tốt rồi, mau nghỉ ngơi đi, anh và chị dâu…”. Có người gõ cửa, Lăng Khang tự nhiên nói, “Mời vào.” Người bước vào là Giản Minh, giọng nói luôn luôn ấm áp, dịu dàng như thế, “Chào chú Lăng, cà phê của chú đây ạ, đúng rồi, mọi người bảo chú tìm cháu ạ?”. Lăng Khang không ngắt điện thoại, với tình hình truyền âm rất tốt của điện thoại, đoạn đối thoại đó được truyền trực tiếp đi luôn. Lăng Khang nghe thấy ông em mình lẩm bẩm một cách ngưỡng mộ và ghen tỵ bên kia điện thoại, “Hạnh phúc quá ha, còn có cả cà phê uống nữa.” Cái thằng này, làm anh trai dở khóc dở cười, bỏ điện thoại bên tai xuống, định tắt đi, nhưng ngón tay vẫn chưa vội nhấn nút tắt, Giản Minh lại cung kính, “Chú Lăng, hôm qua chú hỏi cháu việc có muốn qua làm bên bộ phận bất động sản không, cháu suy nghĩ cả đêm rồi, cháu đã quyết định rồi, sẽ đi chú ạ.” Ngón tay định nhấn phím tắt điện thoại của Lăng Khang không cách nào nhúc nhích được nữa, sững sờ nhìn Giản Minh, chết rồi, hôm qua không nghĩ cô bé này sẽ trở thành em dâu mình, lại có năng lực, cũng là nhân tài, định cho ra ngoài tôi luyện, cọ xát, bây giờ phải làm thế nào đây? Tối hôm qua tại sao cũng quên mất chi tiết này cơ chứ, làm sao để nói với chú Hai đây? So sánh với sự quyết đoán mau lẹ thường ngày, anh cả Lăng Khang lại chần chừ một lúc mới nói, “Việc này không gấp lắm, đợi sau này hãy nói. Ồ, Văn Quyên tìm cháu đó, cháu qua đó đi, bà ấy đang ở bên câu lạc bộ.” Mặc dù xem ra Boss có vẻ như đang giở quẻ, Giản Minh không hoài nghi cũng không sợ sệt, sắc mặt vẫn điềm tĩnh, “Dạ vâng, thế cháu đi đây ạ.” Lăng Khang lại đưa điện thoại lên tai, quả nhiên đúng như dự đoán, chú Hai hỏi ngay, “Anh định điều cô ấy qua bộ phận bất động sản à?”. Lăng Khang vừa lật tài liệu vừa nói, “Cô ấy là nhân tài đấy, chỉ có thiếu kinh nghiệm và lòng tự tin thôi, đi ra ngoài tiếp xúc với nhiều người, tạo dựng mối quan hệ, rèn luyện một chút, sau này có thể sẽ trở thành trợ thủ đắc lực. Có điều, vẫn chưa quyết định, có thể trao đổi lại.” Nghe Lăng Lệ bật ho ở bên kia điện thoại, anh lại nói tiếp, “Chú Lệ này, tối hôm qua chỉ lo đùa với em, sau khi em đi, anh với chị dâu mới nghĩ đến chuyện này, sau này nếu em cưới Giản Minh, em sẽ là cha dượng của đứa bé đó, em đã suy nghĩ cho kĩ chưa?”. Lăng Lệ đằng hắng lấy lại giọng, “Việc này có gì đâu mà phải suy nghĩ, thì đối xử tốt với con của người ta thôi, xác định không được nuôi nó như kiểu trồng bắp cải là được.” Lăng Khang quát anh, “Nói chuyện đàng hoàng xem nào.” “Anh, em thích cô ấy, việc này không còn đường lùi nữa rồi, những thứ liên quan đến cô ấy em đều chấp nhận hết…”. Lăng Khang cười, “Quyết định của em, anh sẽ ủng hộ.” Buông điện thoại xuống, thở dài một cái, anh hy vọng em trai mình hạnh phúc, lần này, đừng để uổng phí công sức và tình cảm nữa. Đi ra khỏi văn phòng của Lăng Khang, Giản Minh gọi điện thoại cho tài xế, thu dọn đồ đạc, đi gặp Văn Quyên. Trong mắt của Giản Minh, Văn Quyên chẳng khác gì thiên sứ. Trong giai đoạn cô đang gặp khó khăn vô cùng, giống như Quan m Bồ Tát giáng thế, ra tay giúp cô một việc lớn. Đợt Tết vừa rồi, Giản Minh đưa con về ăn Tết với cha mẹ xong, rồi đưa Đông Đông quay lại gia đình của La Thế Triết. Đúng lúc đó La Thế Triết gọi điện thoại về, bảo cha của Tô Mạn đã qua đời, họ sắp về nước rồi. Có điều để tiện lo liệu cho lễ tang, sau khi họ về nước vẫn ở bên gia đình của Tô Mạn, Giản Minh vẫn tiếp tục chăm sóc Đông Đông một thời gian. Bởi vì chị Phương giúp việc về phép vẫn chưa lên, mấy ngày ở lại nhà của La Thế Triết, Giản Minh phải lo hết mọi việc từ chợ búa đến nấu nướng. ©STE.NT Khi ra khỏi nhà đi chợ, Giản Minh có gặp hàng xóm của La Thế Triết. Hàng xóm nói với Giản Minh, mấy ngày Giản Minh về quê ăn Tết, có người đến tìm cô, là một người đàn ông đàng hoàng vẻ ngoài nổi bật, dáng người cao ráo, đeo kính, rất có khí chất. Hàng xóm và Giản Minh trước đây đã quen biết nhau rồi, việc trong nhà của La Thế Triết cũng biết ít nhiều, hỏi Giản Minh, “Người yêu của em à? Nhìn có vẻ được lắm ấy, đừng bỏ lỡ cơ hội.” Giản Minh tìm một cái cớ không thể nào tồi tệ hơn được nữa, “Có thể là nhân viên của trường học, đến thông báo thời gian thi cho em…”, nên cũng đã ậm ừ cho qua chuyện này. Đêm đến, Giản Minh lại ôm lấy túi chườm nóng vị bác sĩ kia tặng cho dễ ngủ, trong lòng buồn bã, cứ thấp thỏm không yên, bác sĩ Lăng Lệ này, không buông tha cho cô, anh còn muốn thế nào nữa? Anh và vợ cũ lại xảy ra chuyện gì nữa sao? Cứ thế trằn trọc suy nghĩ mãi, cả đêm không ngủ yên giấc. Người quay về trước La Thế Triết là La Thế Hoa, lại sắp phải ra nước ngoài, còn hai ngày nữa, nhân cơ hội này chuyển nhà luôn. Giới thiệu Giản Minh cho chủ nhà cũ, Giản Minh dọn vào ở luôn. Đợi đến khi La Thế Triết quay về, cô đã ổn định chỗ ở để tìm việc làm. Khi La Thế Triết trở về nhà, chỉ đi một mình, không có Tô Mạn đi cùng, Giản Minh cảm thấy cực kỳ bất ngờ, nhưng theo thói quen không hỏi lý do, bì thư lớn màu da bò đựng tiền mặt và mấy cái điện thoại, Giản Minh trả y nguyên lại cho anh, không hề động vào. Nếu như không có việc gì ngoài ý muốn phát sinh, lấy số tiền trong bì thư đó để chi tiêu cho cuộc sống hàng ngày, Giản Minh ngay lập tức sẽ nghĩ đến cái ngày từng gặp Tô Mạn ở quán trà để giải quyết vấn đề của Đông Đông, đến khuôn mặt lúc ấy của Tô Mạn mà trước khi đến đây đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, Giản Minh sợ cô lại diễn bộ phim truyền hình nhiều tập dài lê thê kinh điển như mọi khi, “Chăm sóc con có mấy ngày, đâu hết bao nhiêu tiền? Hơn nữa, mẹ ruột chăm con mấy ngày, chẳng nhẽ cũng đòi tiền ăn uống hàng ngày ở chồng cũ sao?”. Sau đó bà La mở những hóa đơn chi tiêu hàng ngày ra, cộng cộng trừ trừ một lúc, cuối cùng kết luận, “Giản Minh quả không hổ danh là người bán đi chồng con với giá tám mươi vạn nhỉ…”. Có cố gắng nhẫn nhịn như thế nào đi chăng nữa, cũng không địch lại nổi cách giải thích ác ý này, Giản Minh tự cho rằng mình chẳng cần tốn nước bọt giải thích chi li với người ta. Cầm số tiền không mất một xu trong tay, La Thế Triết bỗng nhiên thở dài. Gặp lại con trai vui vẻ vô cùng, ôm lấy Đông Đông nói, “Ồ, có mập ra một chút này, đúng chỉ có mẹ biết chăm con thôi.” Giản Minh cười cười, xách lấy hành lý, “Em đi trước đây. Đông Đông, tạm biệt mẹ đi nào. Chủ nhật tuần sau, mẹ sẽ đến thăm con.” Đông Đông nhìn Giản Minh trân trối, giống như sắp khóc đến nơi. Giản Minh cảm thấy chua xót trong lòng, phải cứng rắn lên, dỗ dành con trai, “Con trai phải dũng cảm chứ, không được khóc. Mẹ đi đây, muốn nói chuyện với mẹ thì gọi điện thoại nhé.” La Thế Triết lên tiếng, “Anh đưa Đông Đông ra tiễn em.” Giản Minh từ chối, “Không cần đâu.” La Thế Triết không lên tiếng, vẫn kiên trì mặc áo khoác, thay giày, cầm chìa khóa. Giản Minh cũng rất kiên trì, “Thế Triết, không cần thật mà, bên ngoài trời đang mưa, bụng dạ của Đông Đông không tốt lắm, đi ra đi vào như thế, cẩn thận kẻo con bị cảm lạnh đấy.” Có hiệu quả, La Thế Triết đành thôi, dẫn con ra cửa tiễn Giản Minh xuống lầu. Hình ảnh của giây phút đó, rất nhiều lần về sau, mỗi lần La Thế Triết nhớ lại đều không cách nào hình dung được, khó có thể miêu tả tâm trạng lúc ấy. Bỗng nhiên cảm thấy, người con gái có dáng hình cô đơn, mong manh, xách hành l‎ý đi xuống cầu thang đó, đã từng là người mà anh, khi đang ở cái thời tuổi trẻ tràn trề nhiệt huyết ấy đã hứa hẹn, thề thốt chung thủy suốt một đời. Là anh bày mưu tính kế vứt bỏ cô ấy. Anh cho rằng, con người cao ngạo, cô độc, thanh cao của anh ngày xưa chẳng khác gì một tên ngốc, thế nên, anh vứt bỏ con người ngày xưa của anh đi; Anh cho rằng, khoảng thời gian cắm đầu cắm cổ vào cái sự nghiệp học hành đó đúng là quá lãng phí cuộc đời, thế nên, anh vứt bỏ luôn khoảng thời gian đó; Anh cho rằng, cô không đỡ đần gì được cho anh, còn kết bè kết phái với cha mẹ mình để đối phó với anh, thế nên, anh cũng vứt bỏ cô luôn. Nhưng mà, giờ phút này đây, khi anh cảm thấy bản thân đang có được những thứ xứng đáng nhất, chính xác nhất, nhìn bóng hình Giản Minh dần dần mất hút trong dãy cầu thang đằng kia, La Thế Triết cảm thấy trống trải, cái ngôi nhà này, tòa thành này, rất trống trải. Không cần phải chăm sóc con trai nữa, Giản Minh bắt đầu tập trung tất cả sức lực cho tiến trình tìm việc, gửi đơn xin việc, tham gia thi viết, phỏng vấn. Có mấy lần, La Thế Triết gọi điện thoại hỏi cô có cần giúp đỡ hay không, Giản Minh từ chối ngay lập tức. Ngay từ lần trước ở bệnh viện, La Thế Triết vô duyên vô cớ tặng một bó hoa cho cô, lại có những cử chỉ thân mật, tự nhiên trong lòng cô bắt đầu cảnh giác với anh ta, cứ thế cho đến khi vận may từ trên trời rớt xuống, vào Lăng Văn làm thư ký cho ông chủ, Giản Minh vẫn chưa nói cho La Thế Triết và Tô Mạn biết. Thật là may mắn, họ cũng bận rộn quá, không có thời gian đến làm phiền cô. Giản Minh còn nhớ lần đầu tiên gặp Lăng Khang, chú ngồi sau một cái bàn làm việc rất có khí thế, tóc mai hai bên đã bắt đầu điểm bạc, dáng người cao to, rất xuất chúng, khuôn mặt ấy, tự nhiên làm Giản Minh cảm thấy nhói lòng, cảm thấy nếu như một ngày nào đó Lăng Lệ già đi, chắc chắn sẽ rất giống với chú Lăng này, nếu như bác sĩ Lăng không nói cha mẹ anh ấy đã qua đời, có lẽ cô sẽ nghĩ rằng Lăng Khang chính là cha của Lăng Lệ. Công việc của Giản Minh ở Lăng Văn, nói một cách chính xác, có lẽ là thư ký riêng của chú Lăng Khang. Bên cạnh chú Lăng Khang, có một trợ lý đặc biệt và hai thư ký. Ngoài trợ lý đặc biệt và Giản Minh ra còn có một thư ký nữa, đều là đàn ông, giúp đỡ Lăng Khang giải quyết công việc chung. Bộ phận mà Giản Minh phụ trách, là giúp đỡ Lăng Khang xử lý những công việc riêng. Công việc riêng đó, chính là bắt buộc phải chăm sóc chu đáo cho người nhà của chú Lăng Khang. Nhưng căn cứ theo nội dung công việc được phân công cho Giản Minh, bắt buộc phải chăm sóc “người nhà” Lăng Khang, chỉ có một người là Văn Quyên, bà chủ của tập đoàn Lăng Văn mà thôi. Đặt chỗ ở nhà hàng mà phu nhân sẽ đến, hẹn trước với tiệm làm tóc, phu nhân đi đâu đánh mạt chược phải lên kế hoạch và thời gian đưa đón, phu nhân cần đi đâu du lịch phải liên hệ tàu xe, phu nhân đi xem buổi chiếu phim ra mắt cùng với ai… Nói tóm lại, những việc đã từng qua tay Giản Minh giải quyết, đều là việc của Văn Quyên, công việc có thể làm được cho Lăng Khang, cũng chỉ là mỗi ngày bưng mấy cốc cà phê, còn lại, đi xe hơi của công ty đến gặp phu nhân. Đã có lúc Giản Minh cũng cảm thấy kỳ lạ, hỏi về việc ấy, tại sao phu nhân không tìm một trợ lý? Chiến hữu của cô, một anh chàng thư ký nhanh nhẹn tháo vát trả lời, “Bởi vì phu nhân vừa thích có một cuộc sống thoải mái, nhưng lại ghét lúc nào cũng có một người lạ kè kè bên cạnh, cho nên mới như thế đó. Hơn nữa, nếu như ông chủ không thu xếp như vậy, làm sao mới bày tỏ được sự quan tâm và coi trọng phu nhân được đây?”. Hình như cũng đúng, nói nghe có lý, Giản Minh thoáng mỉm cười. Cho nên công việc của Giản Minh đại khái là như thế, nếu như ngày nào phu nhân hứng chí lên, đánh bài, ăn uống, đi chơi, cô cũng sẽ bận rộn theo cả ngày, nếu như ngày nào đó Văn Quyên không mấy hứng thú, ru rú ở nhà suốt ngày chẳng đi đâu, hôm ấy Giản Minh cũng sẽ rảnh rỗi suốt một ngày. Đương nhiên, khi Giản Minh rảnh rỗi sẽ giúp đỡ cho trợ lý đặc biệt và thư ký của Lăng Khang xử lý một vài việc vặt, còn nữa, nếu như cô có chút ý chí tiến thủ, cô phải thăm dò một chút về gia đình nhà họ Lăng, để mai này khi xử lý công việc nhỡ có sơ sót chuyện gì, sẽ không gây ra trò cười cho mọi người. Nhưng Giản Minh thuộc dạng ngu ngốc, triết lý đối nhân xử thế của cô cũng rất đần độn, rất tiêu cực, có kiểu lý luận của đà điểu, cảm thấy rằng nếu như gây ra trò cười trong tình trạng cái gì cũng không biết, như vậy còn có thể lấy lý do không trách người không biết để thoát thân, cùng lắm chỉ có thêm tội danh vụng về mà thôi. Biết nhiều quá, cũng phải suy nghĩ nhiều, nhỡ khi thông minh quá đâm phản tác dụng, lúc ấy đến con đường lùi cũng chẳng có. Người dốt chắc L‎ý luận đà điểu[1] làm việc cũng ngu ngốc, suy nghĩ ấy cũng có tình có l‎ý lắm chứ. Người thông minh nhỡ có sơ sẩy một lần, e là tiếng tăm vang dội có được trước đây sẽ biến theo mây khói, ôi, hay là cô cứ tiếp tục ngu ngốc thôi. Việc nhà của gia đình họ Lăng, cô chỉ biết mỗi Văn Quyên là được rồi, những việc khác không hỏi nữa. [1] Lý luận đà điểu: Con đà điểu có khuynh hướng là: mỗi khi gặp kẻ thù và biết mình chết chắc, nó chỉ cần dúi đầu xuống cát. Nó sống trong sa mạc, nhắm tịt đầu trong cát. Nó hoàn toàn yên tâm vì nó không còn phải nhìn thấy kẻ thù ở đâu nữa. Cho dù thế nào, Giản Minh sống với gia đình nhà họ Lăng cũng rất hài hòa, vui vẻ. Hài hòa đến nỗi Văn Quyên muốn giới thiệu bạn trai cho cô. Có điều Giản Minh đã từ chối khéo dì ấy rồi. Lăng Khang cho rằng con người cô đáng tin cậy, kiên nhẫn, muốn để cô đến bộ phận bất động sản huấn luyện một thời gian, chỉ là Giản Minh không hiểu tại sao sáng sớm hôm nay, ông chủ lại trở nên do dự như vậy? Cô đã thăm dò rồi, bộ phận đó chẳng có gì đáng sợ cả, cô có thể đối phó được, trên đường đến câu lạc bộ, cô âm thầm cầu khấn, đừng để vận may của cô vuột đi mất, hay là thăm dò bên phía phu nhân Văn Quyên thử xem sao nhỉ? Văn Quyên đang ở trong trung tâm SPA, nhìn thấy Giản Minh, vẫn nói thẳng như mọi khi, “Cháu phải giúp dì việc này rồi.” Giản Minh cung kính. “Có việc gì dì cứ nói với cháu, đây là việc cháu phải làm mà.” “Tối ngày mai, nhà dì sẽ mời mấy người họ hàng đến ăn cơm, nhờ cháu đến sửa soạn, bày biện cho dì.” Văn Quyên tin tưởng trăm phần trăm, “Cháu tỉ mẩn, suy nghĩ mọi việc cũng rất chu đáo, giỏi hơn người sơ sài như dì nhiều.” Giản Minh mỉm cười, “Đều là những việc nhỏ cả, việc này vốn là việc của cháu mà. Được rồi, dì nói cho cháu biết, có mấy người khách ạ?”. “Đều là người thân của gia đình dì, ăn uống không khó khăn lắm, thanh đạm một chút là được, không giống như dì, khẩu vị nặng.” Văn Quyên làm như có việc gì hệ trọng lắm, “Giản Minh, khi cháu gặp người họ hàng của dì, nhớ đừng nói cho người ta biết dì ăn vụng thịt đầu heo nhé.” Giản Minh ngoan ngoãn trả lời, “Dạ, cháu không nói đâu, cháu giữ bí mật cho dì ạ.” Văn Quyên cực kỳ không yên tâm, “Hứa chứ?”. Giản Minh thầm nghĩ trong lòng, phu nhân cũng hài hước quá, mình có quen thân với họ hàng của dì ấy đâu, nói gì thì nói, cũng phải trung thành với phu nhân chứ, làm sao mà bán đứng cho họ hàng nhà dì được? Giơ tay lên, “Cháu hứa mà.” Văn Quyên xem ra yên tâm rồi, được mát-xa rất thoải mái, rên lên khe khẽ. Giản Minh ngồi xổm trước người dì, “Dì vẫn chưa nói cho cháu, cần phải chuẩn bị thức ăn cho mấy người ạ?”. Văn Quyên nhẩm tính, “Kể cả ba người nhà dì, tổng cộng năm người.” Chỉ năm người thôi sao? Giản Minh kiềm chế sự kinh ngạc đang trỗi dậy trong lòng, viết ra sổ tay số người, chà, chẳng phải chỉ có hai người họ hàng thôi sao? Nhiều nhất cũng chỉ giống bữa cơm gia đình thôi nhỉ? Cô cứ nghĩ rằng ít nhất cũng phải bảy đến tám người. Hỏi tiếp, “Hai cô hay hai chú vậy ạ?”. “Một chú, một cô.” Văn Quyên ngáp một cái. Giản Minh biết đã đến lúc mình phải rút lui rồi, cuối cùng hỏi thêm một câu, “Dì có thể nói cho cháu biết họ thích ăn gì không ạ? Thanh đạm một chút, hải sản được không ạ?”. Văn Quyên trả lời, “Hải sản cũng được đấy, nhưng nhất định phải có món thịt bò kho tàu. Ba giờ chiều mai cháu đến nhà dì đi. Đúng rồi, cháu chưa đến nhà dì lần nào phải không?”. Giản Minh đáp lời, “Vâng ạ.” Văn Quyên ngáp thêm một cái nữa, “Cháu đi làm việc trước đi, trưa nay mấy dì muốn ăn cái gì đó kích thích một chút, đặt chỗ ở nhà hàng Thái Lan giùm dì. Buổi tối bảo Lăng Khang đón cháu về nhà ăn cơm, ngày mai dì sẽ bảo Trọng Hằng qua đón cháu.” Giản Minh đáp lời, “Vâng ạ, cháu đi trước đây.” Trong lòng không khỏi kinh ngạc, ngày mai bảo thiếu gia Trọng Hằng qua đón cô sao? Hình như cũng hơi long trọng quá thì phải? Đợi ra khỏi câu lạc bộ, cô mới chợt nhớ ra, quên mất hỏi thăm việc mình qua bộ phận bất động sản làm. Ngay buổi sáng trước khi phải chuẩn bị bữa tối cho năm người ăn, Giản Minh có nói sơ qua với Văn Quyên, đã chuẩn bị những loại rau, thịt, cá nào, đồng thời đặt một con cá bống mú tươi roi rói đưa đến biệt thự nhà họ Lăng, nói tóm lại, Giản Minh tự cho rằng mình đã chuẩn bị vô cùng hoàn hảo. Buổi chiều, cô ôm một bó hoa tươi rói to đùng tiệm hoa vừa mang đến, leo lên xe của thiếu gia Trọng Hằng. Còn nữa, thiếu gia Trọng Hằng đích thân xuống xe mở cửa cho cô, chăm sóc rất chi là chu đáo, ân cần, anh đồng nghiệp bảo vệ chào hỏi rồi nhìn không chớp mắt, cả người Giản Minh như muốn co rúm lại, chẳng nhẽ cô có thể diện đến mức ấy sao? Mặt mũi của cô cũng lớn dữ vậy sao? Đúng là cô rất có thể diện, Trọng Hằng chỉ trốn làm chở Giản Minh đi một lúc, đưa Giản Minh về đến nhà xong liền quay trở lại làm việc, trong nhà chỉ còn lại Giản Minh, Văn Quyên và mấy cô giúp việc. Những việc cần làm cũng không nhiều, rau thịt cá đã mua chuẩn bị xong xuôi đâu vào đấy, một nồi thịt bò kho tàu đã yên vị trên bếp, hầm từ từ bằng lửa nhỏ. Việc cần Giản Minh làm bây giờ là cắm hoa tươi vừa mang đến vào mấy cái bình hoa trong nhà, bày biện ở phòng khách và phòng ăn. Biệt thự của gia đình nhà họ Lăng, so với mấy ngôi nhà của các dì các cô trong nhóm mà Giản Minh đã từng thấy, phong cách trang trí nội thất đơn giản hơn nhiều, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác vô cùng rộng rãi, phóng khoáng và sáng sủa, Giản Minh thích nhất ô cửa sổ lớn chiếm gần trọn cả bức tường, được trổ sát xuống nền nhà, không gian rộng lớn mà có thể nhìn xuyên thấu ra bên ngoài, có thể ngắm nhìn cả vườn hoa và hồ bơi bên ngoài sân vườn, bên cạnh cửa sổ là một chiếc đàn dương cầm, Giản Minh đặc biệt bố trí một bình hoa ở đấy. Đứng dựa vào chiếc dương cầm nhìn ra ngoài cửa sổ, đón từng làn gió thổi đến, Giản Minh chỉnh sửa lại mấy bông hoa trong bình, ánh mắt dời về bức ảnh đặt trên chiếc đàn. Đây là một tấm hình chụp chung cả đại gia đình, già trẻ lớn bé ba thế hệ, Giản Minh nhận ra vợ chồng Lăng Khang, đôi vợ chồng già hiền từ ngồi ngay ngắn kia có thể là cha mẹ của Lăng Khang, còn có hai bé trai, Giản Minh nhận ra Trọng Hằng, khuôn mặt như búp bê, giống Văn Quyên. Còn người choàng vai bá cổ Trọng Hằng là ai thế nhỉ? Lăng? Lệ? Không, không đeo kính, Giản Minh ra sức dụi dụi mắt, tập trung quan sát kĩ hơn, vẫn cảm thấy giống Lăng Lệ, có điều là hình ảnh anh thời thanh niên, mặc một bộ quần áo thể thao, gọn gàng sáng sủa, rạng ngời sức trẻ. Chuẩn bị xảy ra chuyện cười rồi đây, Giản Minh không cam tâm, cầm tấm ảnh khác lên, vẫn là tấm hình chụp chung cả đại gia đình, đôi vợ chồng già khuôn mặt phúc hâu không còn nữa, người khoác chiếc áo blouse trắng, đeo ống nghe kia là ai? Cậu bé mặc bộ đồng phục thể thao kia đã lớn, đeo kính cận, trên khuôn mặt là nụ cười Giản Minh đã quá quen thuộc, dáng người cao ráo, từ tốn ung dung, có biến thành tro Giản Minh cũng nhận ra, Lăng Lệ! Một đĩa xoài được cắt thành từng miếng nhỏ, vàng ruộm đưa đến trước mũi của Giản Minh, Văn Quyên đang hỏi, “Người bác sĩ đó là chú út trong gia đình này, đẹp trai không?”. Ánh mắt kinh ngạc của Giản Minh dời từ tấm ảnh qua Văn Quyên, thái độ hoảng sợ, giọng nói cũng hoảng sợ, “Chính là cái người họ hàng mà phải giấu việc dì đã ăn thịt heo đó hả?”. “Chính nó chứ còn ai vào đây nữa?”, Văn Quyên cầm lấy nĩa ăn xoài, so với sự hoảng sợ của Giản Minh, dì ấy thản nhiên hơn rất nhiều, “Cái thằng này cái gì cũng tốt cả, có điều bị bệnh nghề nghiệp quá nặng, lúc nào cũng đưa cái mác bác sĩ ra, làm phiền người khác.” Giản Minh đang nhai trong miệng, “Nhưng, nhưng, nhưng, là anh ấy, anh ấy và Trọng Hằng có vẻ như gần bằng tuổi nhau.” “Cha mẹ chồng của dì sinh nó muộn mà, ngày còn nhỏ, dì nuôi nó và Trọng Hằng không à.” Văn Quyên tỏ ra vô cùng thân thiết, xiên một miếng xoài nhét vào miệng Giản Minh, “Ngọt quá đi, ăn một miếng không sao đâu, chúng ta đừng nói cho chú Lệ là được.” Giản Minh nuốt miếng trái cây đó xuống, trong lòng suy nghĩ rất mơ hồ, rất tốt, đồng phạm với phu nhân, không thể nào tố cáo Văn Quyên trước mặt bác sĩ được rồi, dì ấy ăn thịt đầu heo, còn cô ăn xoài ngọt… Vì việc nấu ăn, nên người giúp việc gọi Văn Quyên đi, Giản Minh còn đứng ngơ ngẩn trước cây đàn dương cầm, cô hoán đổi vị trí thành công, từ một thư ký đến giúp đỡ nấu cơm biến thành đối tượng khách mời đến dự tiệc của bà chủ, cô bị cả gia đình này “âm thầm bày mưu tính kế” lừa cô, có ấu trĩ không cơ chứ? Nhìn ra ngoài cửa sổ, vườn cây xanh ngắt rợp bóng mát, hoa hồng bung cánh khoe sắc, Giản Minh như chợt tỉnh ra, đây là một buổi xem mắt, đây là hồng môn yến, gọi điện thoại cho Lăng Lệ, gần như là nhấc máy luôn ngay sau khi đổ tiếng chuông đầu tiên, giọng nói không mấy thiện cảm, còn có chút nóng vội, “Anh đang ở đâu vậy?”. “Đang ở sau lưng em.” Giọng nói của Lăng Lệ được lặp lại ngay bên tai cô, ngay sau lưng cô, “Biết ngay mà, em rất muốn gặp anh.” Giản Minh nhận ra, cô bị người ta chọc ghẹo, xấu hổ, khuôn mặt ửng đỏ. Lăng Lệ cúi người xuống, áp sát vào cô, giống như vờn mèo, “Đừng có ngại ngùng, anh thích điệu bộ này của em.” “Em không thích.” Giọng nói của Giản Minh nặng nề hơn, “Em vô cùng không thích.” Lặng Lệ ngồi xuống cái ghế trước cây đàn, “Thích một chút thì có mất mát gì đâu. Qua đây nào.” Anh giơ tay về phía Giản Minh, Giản Minh không thèm nắm lấy tay anh, anh bá đạo kéo cô qua, ấn ngồi xuống bên cạnh, “Nghe bài này đi.” Ngón tay lướt trên phím đàn, ting ting tang tang, ca khúc Eyes on me Giản Minh thích nhất. Giọng nói khàn khàn của Lăng Lệ hòa theo tiếng đàn, “Bây giờ thấy thích hơn chút nào chưa?”. Giản Minh không trả lời, ánh mắt rơi trên bàn tay đã từng luồn vào mái tóc mượt mà của cô, sao có thể không thích được cơ chứ? Sao có thể chỉ thích một chút thôi được? Không chỉ một lần, trong góc tối của giấc mơ nào đó, ảo tưởng rằng anh sẽ mỉm cười với cô, còn cô cũng chỉ có thể đáp trả bằng nụ cười tươi thắm nhất, nụ cười viên mãn như chưa từng vấp phải một sự tổn thương nào, chưa bao giờ gặp phải thất bại nào. Nhưng bản thân mình ở hiện tại thì sao, có thể được như thế không? Hy vọng là mình có thể, có thể không cảm thấy hổ thẹn với đôi tay lướt trên phím đàn, đánh cho cô nghe bản nhạc kỳ diệu này, không hổ thẹn với sự tìm kiếm kiên trì của anh, không hổ thẹn với tấm lòng sẵn sàng gánh vác mọi thất bại của cô… “Giản Minh ơi!”, chị dâu Văn Quyên ở trong bếp đi ra, đứng ở bên kia phòng khách gọi to, “Cháu vào cán mì đi, dì sợ nếu dì cán sẽ bị cứng.” Lăng Lệ ngừng tiếng đàn, nắm lấy tay Giản Minh không buông, thái độ vô cùng lo lắng, “Mì cứng một chút chẳng sao đâu, chị cứ cán đi.” Văn Quyên không thèm nghe, “Giản Minh cán bột ngon lắm, không lừa chú đâu, chú Lệ này, chú cứ nói là chú ăn hay không đi. Chị đảm bảo chú ăn xong bát mì này sẽ hết cảm cúm ngay.” Ý chí của bác sĩ quá kém, ngay lập tức tỏ thái độ khuất phục trước uy phong của chị dâu và tài nghệ đứng bếp của Giản Minh, “Em ăn chứ.” Giản Minh đang nóng lòng muốn trốn chạy, “Em xuống bếp đây.” Cô đứng dậy, cố vùng ra khỏi tay anh. “Đợi đã.” Lăng Lệ nắm lấy tay cô, “Hết giận rồi chứ?”. Anh ngẩng đầu nhìn Giản Minh, ánh mắt dịu dàng, thái độ thành khẩn, giọng nói có vẻ như đang nhẹ nhàng thỉnh cầu, “Đêm hôm trước không phải anh cố ý hiểu lầm em đâu, không tìm thấy em, anh lo lắng đến chết mất, tìm thấy em rồi, anh lại sốt ruột đến chết mất, đừng giận anh nữa, được không?”. Hỏi một đường, Giản Minh trả lời một nẻo, “Anh biết em làm ở công ty của anh trai từ lâu rồi phải không?” Lăng Lệ cười không nổi, “Đừng ngốc nữa, nếu như anh biết trước rồi, sao lại có thể nói mấy câu ngu xuẩn kia với em được? Đêm hôm trước làm cho em không vui như vậy, lại không biết em ở nơi nào, làm việc ở đâu, không còn cách nào khác đành đến tìm anh trai nhờ giúp đỡ, mong anh ấy nghĩ cách gì đó, mới biết em là thư ký mới tuyển của anh ấy. Nghe nói mối quan hệ giữa em và chị dâu anh rất tốt, cho nên mới nhờ mọi người giúp đỡ, sắp xếp lần gặp gỡ này, mong rằng em nể mặt chị dâu anh, đừng có làm mặt lạnh với anh nữa.” Lăng Lệ thở dài một hơi, ngước nhìn lên, vẫn cố chấp nắm lấy tay Giản Minh, “Cô gái ơi, anh phải vất vả lắm mới có được buổi gặp mặt hôm nay, em có hiểu không hả?”. Giản Minh lại đỏ cả mặt, trốn tránh ánh mắt của Lăng Lệ, ngập ngừng, “Em, em phải xuống bếp đây.” Lăng Lệ đứng dậy khỏi ghế đàn, đứng đối diện với Giản Minh, nhẹ nhàng kéo đuôi tóc của cô, nói như chỉ bảo cho cô, “Sao lại ương ngạnh như thế nhỉ? Em tuổi trâu à? Khi không em lại đâm đầu vào gia đình nhà anh, cái này được gọi là duyên phận, có hiểu không hả?”. Giản Minh kiềm chế nước mắt như chực rơi ra, không phải là cô không biết, cũng không phải là cô không hiểu, chỉ là… Cô không thể đón nhận tấm lòng của anh, nên hạ quyết tâm, mạnh miệng, “Không hiểu, cũng không biết.” Lăng Lệ chăm chú nhìn cô một lát, vẫn là giọng nói uyển chuyển, “Không cần phải trả lời anh gấp vậy đâu, đợi ăn cơm xong, chúng ta sẽ nói chuyện sau.” Cuối cùng anh cũng thả Giản Minh đi, “Thôi được rồi, em vào bếp đi.” Trước giờ ăn cơm, Giản Minh hạ quyết tâm ở lỳ trong gian bếp rộng rãi của gia đình họ Lăng, sống chết cũng không chịu ra ngoài kia, cô cố gắng để trở về với vị trí thư ký chỉ đến giúp đỡ trong việc nấu ăn, rửa gừng bóc hành, cắt gọt, chuẩn bị vật liệu cho nồi nước dùng món mì sợi của cô, cũng may qui trình của món này cứ lắt nhắt từng tí một, cũng không phải làm giả vờ, đủ để bận rộn một thời gian. Văn Quyên và Lăng Lệ không vào đây hù dọa cô nữa, ngồi ngoài mái hiên cửa sổ uống trà, ăn trái cây, nói chuyện vui vẻ không ngớt, vẻ mặt sinh động kia của Văn Quyên trông giống Gia Cát Lượng, với tư thế như trực tiếp trao quyền, tùy cơ hành động, đây sẽ là Đốt sạch trại liên doanh hay là Thuyền cỏ mượn tên đây?[2] [2] Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa: Hồi 84: Lục Tốn đốt sạch trại liên doanh, Khổng Minh khéo bày đồ bát trận, Hồi 46: Dùng chước lạ, Khổng Minh mượn tên; Dâng kế mật, Hoàng Cái chịu nhục. Bên tai Giản Minh nghe thấy tiếng xe cộ ngoài cổng nhà, biết là ông chủ đã đi làm về, chẳng mấy chốc Trọng Hằng cũng bước vào nhà, không hiểu là nói gì với chú Hai, hai chú cháu cười vang cả căn phòng như có một đoàn quân cưỡi ngựa vừa bước vào nhà, ồn ào huyên náo. Lúc này đây, cơm canh cũng đã nấu nướng đâu vào đấy rồi, Giản Minh đang lau khô cái đĩa lát nữa dùng để đựng món cá chưng, chuẩn bị bày biện ra bàn, Lăng Lệ bước vào, “Giản Minh, có mang theo thuốc không?”. Giản Minh ngoan ngoãn, có thái độ của một người bệnh nhân rất biết vâng lời, “Có chứ. À, em đi tiêm liền đây.” Cầm lấy túi xách của mình đi vào nhà vệ sinh, lát sau đi ra, ngồi vào bàn ăn. Lăng Khang, phụ huynh lớn nhất ngồi đầu bàn, dáng vẻ oai nghiêm, đĩnh đạc, giọng nói rõ ràng, vang lên như tiếng chuông, “Nào, nâng ly, vì Giản Minh.” Rất bài bản, cũng rất long trọng, hơn nữa làm cho bạn không thể nào nói không, Giản Minh đành phải, “Cám ơn.” Rồi nâng ly rượu vang trắng lên, nhấm nháp một chút bên môi. Lăng Lệ để ý từng chút một, “Có thể uống một chút, lát nữa anh sẽ đưa em về.” Giản Minh liếc nhìn anh, gật đầu đại một cái cho xong, cô sẽ không để cho anh tiễn về nhà đâu, như thế có vẻ nguy hiểm quá. Văn Quyên nhiệt tình, không ngừng gắp thức ăn cho cô, đặc biệt là con cá ấy, bày trên bàn ngay trước mặt cô, còn tôm, Lăng Lệ cũng bóc vỏ sẵn mới để vào đĩa của cô, không ai nhắc đến việc chính, cũng không trịnh trọng đến nỗi tôi chúc rượu anh, anh chúc rượu tôi, thoải mái nói những chuyện linh tinh trong cuộc sống, ví dụ như những tin sốt dẻo trên trời dưới đất ở cơ quan và công ty, Văn Quyên lâu lâu lại chen mấy câu kinh điển khi đánh mạt chược. Giản Minh không biết đánh bài mạt chược, cơ bản là nghe không hiểu, lặng lẽ ngồi ăn suốt. Bởi vì tiêu điểm trên bàn ăn không phải là cô nữa, dần dần thả lỏng tinh thần, mới bắt đầu còn cảm thấy khó nuốt, sau đó Văn Quyên và Lăng Lệ khuyên cô uống hai ngụm nhỏ rượu vang, rồi cũng ăn hết thức ăn trên đĩa của mình. Lăng Lệ gắp cho chị dâu một miếng thịt bò, Văn Quyên làm ra vẻ ăn uống có điều độ, “Mỡ máu của chị cao, không ăn thịt đâu.” Lăng Lệ đã quá thông thuộc tất cả, “Thôi đi ạ, chắc sau lưng bọn em chị ăn tích cực lắm chứ gì, ỷ thế chú em của chị là bác sĩ, căn bản không sợ bị nghẽn mạch máu.” Giản Minh không nhịn nổi, bật cười. Văn Quyên bịa chuyện, “Đừng có trách mỗi mình chị nhá, Giản Minh cũng thế đấy, khi chú chưa tới, cô ấy ăn luôn hai quả xoài, đã thế em còn gắp nhiều thức ăn cho cô ấy nữa.” Lăng Lệ đáp, “Chị bớt bịa chuyện lại đi, Giản Minh không có gan làm chuyện đó.” Thái độ của Văn Quyên rất nghiêm túc, rất nghiêm túc, “Cái thằng này, thiên vị mà chẳng có chút hàm lượng kĩ thuật nào cả.” Lăng Khang và Trọng Hằng bật cười, khuôn mặt Giản Minh đỏ bừng lên, cũng cười theo. Vừa cười cô vừa cảm thấy, đây đúng là nhân cách phân liệt, cô rõ ràng không muốn thành ra như thế này, nếu cứ cười nữa, bữa cơm này có lẽ là một buổi hồng môn yến thành công, một buổi xem mắt hoàn hảo. Sau khi cười thoải mái, Lăng Khang hỏi Giản Minh, Đông Đông năm nay mấy tuổi rồi? Học lớp mấy? Cao bao nhiêu rồi? Giản Minh trả lời từng câu, trong lòng cũng hiểu rõ, cô có đứa con riêng lớn như vậy, so với Lăng Lệ, điều kiện thua kém nhiều quá. Nghe Lăng Khang bảo cô hôm nào đưa Đông Đông đến đây ăn cơm, trả lời không thật lòng lắm, “Dạ được.” “Có đứa trẻ bảy tám để chơi, cuộc đời tôi coi như có nơi để gửi gắm rồi, không cần phải đi đánh mạt chược suốt ngày nữa.” Văn Quyên phát ngôn những câu nói kinh khủng với Lăng Lệ và Trọng Hằng, “Vốn dĩ hy vọng hai anh chàng này đẻ một đứa con nít để tôi chăm sóc, chơi đùa, nhưng mà hai người không chịu tiếp sức, tuổi tôi bây giờ lại đẻ không ra nữa.” Dì liếc nhìn Lăng Khang, “Trừ phi anh đi tìm ai đó đẻ giùm, tác thành cho ước mơ của cuộc đời mà tôi đang theo đuổi, nhưng mà chúng ta chỉ muốn tìm một đứa trẻ con về chơi cùng, đưa anh ra đền bù vào đó, như thế chẳng phải em hy sinh quá nhiều hay sao?”. Văn Quyên cố tình làm ra vẻ như thật, thản nhiên thở dài một hơi, “Cuộc đời ấy à, sao mà gian khổ quá.” Bảo ông chủ đi tìm người đẻ hộ? Trời ơi, Giản Minh cảm thấy, thôi xong rồi, dây thần kinh phụ trách việc cười đùa của cô đã không còn nghe lời sai bảo của cô nữa, cô nghiêng đầu ôm miệng cười ngất, mặt và cổ đều nhuốm một màu hồng tươi. Ba người đàn ông của gia đình nhà họ Lăng chịu không nổi, chẳng thèm để ý đến lễ nghi trên bàn ăn nữa, lấy đũa gõ vào bàn, “Kháng nghị, kháng nghị.” Sau đó phụ huynh lớn tuổi Lăng Khang rất thức thời, nhắc đến trọng điểm, “Giản Minh, mau đưa Đông Đông đến đây, sau đó sinh thêm cho Lăng Lệ một đứa, như thế cuộc đời của chị dâu em mới có hy vọng.” Giản Minh vừa cười đến nỗi không ngừng lại được, lại vừa muốn khóc, ngân ngấn nước mắt, không nói nổi câu nào. Dáng vẻ của niềm hạnh phúc, sinh động như thật, giơ tay ra là đã có thể chạm vào được, chỉ có điều, đừng có bày sẵn ra trước mặt cô nhiều đến thế, cô tiêu hóa không nổi. Lăng Lệ vội vàng đưa khăn giấy cho Giản Minh, bảo vệ cô, “Anh, Giản Minh nhát gan lắm, anh chị đừng hù dọa cô ấy nữa được không?”. Giúp viêc bưng mì lên, Văn Quyên biết chừng mực dừng lại đúng lúc, “Ôi trời ơi, thơm quá, mọi người có ngửi thấy không?”. Lăng Khang khen ngợi rất chân tình, “Ồ, rất giống với mùi vị mà mẹ nấu.” Không ai nhắc đến vấn đề nóng hổi kia nữa, món mì sợi Giản Minh nấu, mọi người đều ăn hết sạch sẽ. Ăn xong, mọi người đề nghị, “Ăn no quá, phải ra ngoài đi dạo cho tiêu hóa bớt.” Lăng Khang đặc biệt nhắc nhở em mình, “Lăng Lệ, đưa Giản Minh ra ngoài dạo bộ đi.” Lăng Lệ đồng ‎ý, đi lấy xe. Văn Quyên nói lời kết thúc với buổi xem mắt này, “Giản Minh ơi, dì thấy dáng vẻ vui cười của cháu là biết ngay, chú em của dì không thoát nổi nữa rồi. Cháu ấy à, đừng có lo lắng gì nữa, hai người đến được với nhau mới là quan trọng nhất, cháu thấy đúng không?”. Giản Minh ngập ngừng đáp, “Cháu phải suy nghĩ đã ạ, phải suy nghĩ thêm, làm thế nào để công bằng hơn cho anh Lệ.” Văn Quyên cười, “Cháu phải nhớ rằng, cả nhà dì rất thích cháu. Được rồi, chú út qua đây rồi kìa, cháu lên xe đi.”