Bệnh Chiếm Hữu
Chương 38
editor + beta: sellsell2610
Bên trong có nguy hiểm không?
Nhưng còn phải xem lúc này quán bar có mở cửa không đã.
Có lẽ không mở vào buổi sáng đi, cô qua xem một chút liền biết.
Thời Ôn âm thầm hạ quyết tâm, chờ đến đèn xanh liền sang đường.
Ngoài dự đoán, quán bar lúc này đang mở cửa.
Đã như vậy rồi, Thời Ôn cũng không hề do dự, cứng đầu đi vào. Bên trong quán bar tối tăm, ánh sáng mê ly, vừa đi vào cảm giác như bước vào trong đêm tối, khó có thể phân biệt rõ đây là ngày hay đêm.
Quán bar lúc này không nhiều người lắm, nhưng cũng không tính là ít.
Thời Ôn không trang điểm, tóc buộc đuôi ngựa, trên người là váy trắng sạch sẽ thuần khiết, cùng với những người nùng trang diễm mạt giống như thuộc về hai thế giới khác nhau.
Một đường đi hấp dẫn không ít ánh mắt.
Thời Ôn có chút sợ hãi, lòng bàn tay vì khẩn trương mà ra mồ hôi. Cô nỗ lực né tránh những ánh mắt trần trụi soi xét, ở trong đám người cố gắng nhớ lại gương mặt kia. Ngẫu nhiên đụng phải ánh mắt của một vài người khác, ý tứ khiêu khích không che dấu kia làm cô ngay lập tức muốn rời khỏi.
Cô cắn môi, vẫn là kiên trì.
Đi đến trước quầy bar, Thời Ôn đang muốn hỏi bảtender, đột nhiên không kịp phòng ngừa tay bị người khác giữ chặt, cô hoảng loạn, vội vùng ra.
"bang" một tiếng, biến mất ở trong âm nhạc ồn ào.
Thời Ôn quay đầu lại, nhìn thấy một nam nhân anh tuấn. Người này mắt phượng hơi chọn, khí chất kiệt ngạo khó thuần, nhìn qua đã biết là người không dễ chọc vào.
Thời Ôn trong lòng hoảng hốt.
Người đàn ông lại giống như không giận dữ, ngượi lại còn cười, đôi mắt thon dài, cười đến yêu nghiệt.
"Em gái nhỏ. Nhìn em không giống nữ sinh sẽ đến nơi này. Sao? Tới tìm người à?"
Thời Ôn nhìn hắn tươi cười không có gì giả tạo mới thoáng buông lỏng cảnh giác.
"Đúng vậy, tôi tới tìm người. Anh có biết mấy nam sinh thường xuyên đến tiệm lẩu đối diện kia không? Trong đó có nam sinh nhuộm tóc, trên tay xăm hình khẩu súng."
Người đàn ông híp mắt: "Hình xăm khẩu súng sao? À, tôi biết đó là ai rồi."
Ánh mắt Thời Ôn sáng lên: "Thật sao?"
Người đàn ông: "Tôi giúp em tìm người đó thì có lợi gì sao?"
"Hả?..."
Hắn lại hừ một tiếng, nhếch mép cười: "Thôi, coi như làm người tốt đi."
Hắn đưa cô vào thang máy, đi lên tầng ba.
Không tới một lúc sau đã có một đám người đi tới, Thời Ôn nhận ra bọn họ, người dẫn đầu đám người kia chính là người đã bị Trần Trì đánh môht quyền.
Trương Diệu nhìn thấy Thời Ôn, hơi nhướng mi: "Lại là cô à? Tìm anh đây có chuyện gì à?"
Đám người ngồi vào quầy bar.
Thời Ôn cũng đi qua: "Tôi muốn hỏi một chút. Các người có quan hệ gì với Trần Trì?"
Trương Diệu lấy một ly cocktail, đẩy cho Thời Ôn, ý tứ không cần nói cũng biết.
Thời Ôn nhíu mày.
Cô nhìn Trương Diệu, lại nhìn đám người chung quanh, vào lúc cô muốn rời đi, có một bàn tay đã cầm lấy ly rượu, uống thay cô.
Là người đàn ông vừa rồi giúp cô tìm người.
Thời Ôn: "Cảm ơn."
Trườn Diệu nhướng mày, uống một hớp rượu: "Cô hỏi quan hệ gì à? Hắn cướp bạn gái của huynh đệ tôi, lại hại huynh đệ tôi chết thảm. Cmn cô nói xem đấy là quan hệ gì?"
Thời Ôn ngẩn ra.
Phản ứng đầu tiên chính là không có khả năng, nhất định là hắn ta nói bậy. Nhưng nếu không phải lí do này, bọn họ tại sao lại khi dễ Trần Trì.
Cô cẩn thận hỏi lại: "Mấy người vì chuyện này mới khi dễ cậu ấy?"
Trương Diệu động tác hơi dừng lại, những người khác sắc mặt cũng đồng loạt thay đổi.
Bọn họ khi dễ Sinh ca?
Trương Diệu lại nghĩ tới lần trước gặp Trần Trì, trên người cậu là lớn bé vết thương.
Đã hiểu.
Hắn cười nhạo.
Hoá ra là giả làm một thiếu niên vô hại.
Trương Diệu cũng không vạch trần: "Đúng vậy, chính là bởi vì nguyên nhân này, tên khốn đó là thiếu đòn."
Thời Ôn nghe hắn nói Trần Trì như vậy liền cảm thấy không vui: "Tôi biết Trần Trì không phải người như vậy, các người có lẽ đã hiểu lầm cậu ấy rồi."
Trương Diệu cười đến hoang đường: "Cô thì hiểu cậu ta cái gì? Anh đây nói cho cô biết, cậu ta trước đây chẳng khác gì con chuột luôn bị mọi người đuổi đánh. Ngoại trừ có gương mặt đó ra thì còn có cái gì? Một thằng khốn cướp bạn gái của huynh đệ mà cô vẫn muốn theo đuổi sao?"
Thời Ôn vội bắt lấy trọng tâm: "Trần Trì trước kia có bạn bè sao?"
Trương Diệu trừu trừu khoé miệng: "Đúng vậy, Sí ca thấy cậu ta đáng thương mới kết huynh đệ, không ngờ lại bị cậu ta cướp bạn gái lại còn bị cậu ta hại chết."
Hắn đột nhiên hạ giọng: "Cô biết nữ sinh kia là ai không? Đó chính là Tô Nhiễm. Cô biết cô ta chứ?"
Nghe được hai chữ Tô Nhiễm, sự tin tưởng của Thời Ôn dàng cho Trần Trì bỗng xuất hiện một vết nứt.
Vương Đình từng nói rằng: Nam sinh khi dễ Trần Trì là bởi vì khi Trần Trì mới chuyển đến đây đã chọc hoa hậu giảng đươnf Tô Nhiễm bật khóc.
Hiện tại, nam sinh kia lại nói: Bọn họ khi dễ Trần Trì là bởi vì cậu cướp bạn gái của một người tên Sí ca, cô gái này cũng chính là Tô Nhiễm.
"Tôi không biết cô ấy...Cảm ơn."
Thời Ôn tâm sự nặng nề mà rời khỏi quán bar, không thấy được các nam sinh kia vào lúc cô xoay người liền đổi sắc mặt.
"Không nghĩ tới cô ta lại dám tìm tới đây. Có vẻ rất thích Sinh ca." Một nam sinh lên tiếng trêu ghẹo.
Có người nói tiếp: "Qua chuyện này chắc sẽ không thích nữa, chúng ta đều nói Sinh ca thành dạng người vừa hèn vừa đểu rồi còn gì nữa."
"Cô ta sẽ tin à?"
"Tao cảm thấy nhắc đến Tô Nhiễm cô ta khẳng định tin. Hôm qua tao tìm Tô Nhiễm hỏi qua, biết Sinh ca đã sớm không để ý cô ta, Tô Nhiễm biết sự tồn tại của Thời Ôn cũng không cam lòng, hứa sẽ giúp chúng ta một tay."
"Haha, tốt nhất cô ta nên tin rồi rời xa Sinh ca. Sau đó Xích ca thừa thắng xông lên bắt lấy em gái đó. Haha không biết Sinh ca sẽ cảm thấy thế nào nếu nữ nhân của mình bị người khác cướp đi nhỉ?"
"Sinh ca hẳn là cũng thích cô ta đi. Nếu không tại sao chúng mày lại muốn thực hiện kế hoạch này?"
"Nhiều nhất chính là Sinh ca để ý cô ta."
Trương Diệu đứng lên: "Có thể làm cho Trầb Trì Sinh để ý còn chưa đến một bàn tay. Được rồi."
Hắn đi đến bên cạnh Nhậm Xích, nhìn trên tay hắn ta vẫn là ly rượu vừa rồi uống thay Thời Ôn, Trương Diệu lấy lại để lên bàn, một tay đặt lên vai của Nhậm Xích.
Thấy Nhậm Xích vẫn nhìn cửa không nói lời nào, Trương Diệu lại lên tiếng: "Xích ca, Trần Trì Sinh cướp bạn gái của Sí ca lại hại Sí ca chết. Hiện tại anh cướp đi người phụ nữ của hắn, cũng không nhất định phải lấy mạng của hắn. Coi như là quá nhân từ rồi. Sí ca sẽ không trách anh đâu."
Nhậm Xích cười lạnh một tiếng: "Tao muốn báo thù cho em ruột tao còn cần người dạy à?"
Truyện khác cùng thể loại
176 chương
27 chương
39 chương
7 chương
12 chương
92 chương