Bệnh Chiếm Hữu
Chương 197
Editor + beta: Sel
Thời Ôn lắc đầu.
Tuy cô đã sống hai đời nhưng cả hai đời cô chỉ sống đến 17 tuổi. Cô chưa từng thích một nam sinh nào, ngay cả nam thần tượng cũng không có.
Vương Đình ý vị thâm trường mà vỗ vỗ vai Thời Ôn: "Bạn học Thời Ôn, mình cảm thấy có lẽ cậu đã thích Trần Trì rồi."
Thời Ôn bỗng dưng ngẩng đầu: "Hả?"
Vương Đình lại vỗ vai cô: "Tự mình cảm nhận cho tốt đi ha!"
Cô vẫn không tin Trần Trì có bạn gái, cô cảm thấy mặc kệ Thời Ôn mất bao lâu mới phát hiện mình thích Trần Trì, cậu đều sẽ nguyện ý chờ.
*
Cuối tuần Thời Ôn cùng Thời Noãn lại đi tới trung tâm dạy phụ đạo kia.
Lần trước Thời Noãn đã tìm ra địa chỉ cho nên lần này hai người đã tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Trên đường đi Thời Noãn cứ luôn miệng nhắc tới chuyện Thời Ôn bỏ lại mình lần trước.
Thời Ôn cả một đường thì giả ngu ngơ để lảng tránh vấn đề.
Đến phòng vẽ tranh Thời Noãn mới không nói lại nữa.
Hai người chưa từng học vẽ, nên bắt đầu học từ những thứ đơn giản nhất. Thời Noãn học một hồi liền không kiên nhẫn, Thời Ôn thấy nhiều cũng quen.
Chỉ là Thời Ôn cũng không phải thật sự hứng thú, cô cảm thấy có chút buồn. Tuy cô rất có kiên nhẫn ngồi học, nhưng lúc vẽ ra cũng không quá nhiệt tình cùng có thần.
Nhẫn nhịn cả một tiết, giờ giải lao Thời Ôn liền một mình đi toilet.
Đi ngang qua một phòng học, cô hướng bên trong nhìn thoáng qua, bất tri bất giác liền đứng lại hồi lâu.
"Hey. Chưa gặp cậu bao giờ. Mới tới sao?"
Không biết từ đâu có một nam sinh nhảy ra, doạ Thời Ôn nhảy dựng.
Cô đem ánh mắt từ trong phòng học chuyển đến trên người nam sinh. Người này có lẽ xấp xỉ tuổi với cô, ngũ quan đoan chính lập thể. Trên người là trang phục hiphop, nhìn qua có vẻ rất quen thuộc với nơi này.
Thời Ôn nhìn cậu lễ phép gật đầu, lên tiếng giải thích: "Tôi không phải học khiêu vũ."
Nam sinh nhìn thấy trên tay cô có dấu vết của bút chì, nhất thời hiểu rõ: "Cậu học vẽ sao? Học vẽ thôi mà khí chất tốt thế này cơ à?"
Thời Ôn ngượng ngùng cong môi dưới, cảm thấy vô tình hai người nói chuyện có chút nhiều, đang muốn rời đi lại nghe thấy một giọng nữ vang lên:
"Sở Bách, mau quay lại luyện tập."
Nữ nhân từ phòng học đối diện đi tới, trên người mặc vũ y.
Sở Bách "hừ" một tiếng: "Em chỉ vừa mới nghỉ thôi mà."
Nữ nhân trừng mắt: "Cậu còn muốn ra mắt nữa không?"
Sở Bách bĩu môi: "Biết rồi."
Cậu nhìn Thời Ôn vẫy vẫy tay, phảng phất giống như hai người bạn quen biết từ lâu: "Tôi đi tập luyện đây. Hẹn gặp lại."
Thời Ôn đồng cảm mà vẫy tay chào lại cậu.
Nữ nhân ánh mắt chuyển đến trên người Thời Ôn, lông mày hơi nhíu lại, chỉ vào phòng học phía sau cô: "Học khiêu vũ sao? Dáng người không tồi."
Sở Bách giải thích: "Chị Thất, cậu ấy học vẽ."
Liễu Thất có chút kinh ngạc: "Em không phải học múa sao?"
Thời Ôn lắc đầu: "Em chỉ nhìn một chút thôi."
Liễu Thất có chút tiếc nuối: "Dáng người của em tốt như vậy, rất thích hợp học khiêu vũ. Tiếc thật."
Nụ cười lễ phép của Thời Ôn hơi cứng lại.
Liễu Thất lại nói: "Chị thấy em nên tìm hiểu về khiêu vũ một chút, nói không chừng sẽ thích thì sao?" Cô nhìn phòng múa bĩu môi: "Người dạy bên đó là học trò của tiền bối Ôn Tư Sương. Lớp này chủ yếu bồi dưỡng vũ đạo cho diễn viên. Ôn Tư Sương tuy đã 45 tuổi rồi nhưng vẫn là diễn viên múa cùng giáo viên dạy vũ đạo nổi tiếng trong nước, chắc em cũng biết nhỉ? Mà chị cảm thấy dáng người của em rất giống bà ấy."
Liễu Thất bước lên vài bước nhìn một chút do bị cận thị, sau khi đứng ở khoảng cách gần, nhìn rõ ngũ quan của Thời Ôn liền vui vẻ: "Mặt em cũng rất giống bà ấy nữa. Nếu không tính tuổi thì chị còn nghi ngờ em là con gái bà ấy đấy."
Tươi cười trên mặt Thời Ôn hoàn toàn biến mất, bàn tay giấu ra phía sau cũng lặng lẽ nắm chặt.
"Nhưng Ôn Tư Sương tiền bối hình như chưa bao giờ sinh con. Con gái hiện tại cũng là con của người chồng thứ hai cùng với vợ trước. Con chồng bà ấy cũng học khiêu vũ, chắc cũng tầm tuổi em. Tiếc là em không học khiêu vũ, nếu không cũng có thể cùng con gái Đinh Tư Thanh của bà ganh đua cao thấp."
Sở Bách sau khi mở nhạc xong, quay lại vẫn không thấy Liễu Thất đâu. Cậu vô ngữ mà trợn mắt, lại nhìn thấy tiểu nữ sinh kia tay nắm chặt, khớp xương trắng bệch, sắc mặt thì tái nhợt mà Liễu Thất vẫn còn đang lải nhải gì đó.
Cậu đoán có lẽ Thời Ôn muốn đi toilet nhưng lại bị Liễu Thất nhiều chuyện, đã sắp không nhịn được nữa.
Sở Bách vội kéo lấy Liễu Thất: "Em có linh cảm về động tác mới rồi. Nhanh lên, về tập thôi."
Liễu Thất nghe xong mắt sáng ngời, còn chưa kịp cùng Thời Ôn chào hỏi đã bị kéo về phòng tập.
Thời Ôn trong lòng buồn bực, thất hồn lạc phách đi ra khỏi trung tâm dạy phụ đạo
Truyện khác cùng thể loại
176 chương
27 chương
39 chương
7 chương
12 chương
92 chương