Bệnh Chiếm Hữu
Chương 145
Editor: Mơ
Beta-er: Sel
Nữ sinh nở nụ cười tự nhiên, thoải mái chủ động đưa tay ra: "Chào cậu, tôi là Đinh Tư Thanh."
"Tôi đoán hẳn là cậu biết tôi là ai. Cậu biết không? Thật ra qua nhiều năm như vậy mẹ của cậu cũng chưa từng quên cậu, bà ấy luôn chú ý đến cậu, hơn nữa... Bà còn hi vọng cậu có thể kế thừa điệu nhảy đương đại của bà. Bà cố ý bảo tôi tới hỏi cậu rằng cậu có thích khiêu vũ không?"
Thời Ôn lùi lại mấy bước, chỉ cảm thấy nhức nhối khi gương mặt người đàn bà kia hiện lên trong đầu, nhưng đáy lòng lại ê ẩm chan chát.
"Bà ta bảo cậu tới hỏi tôi?"
Đinh Tư Thanh: "Đúng, cuộc thi múa cổ điển sắp bắt đầu rồi, tôi hi vọng cậu có thể đến ghi danh."
Lời nói của Đinh Tư Thanh giống cái máy phát, cứ lặp đi lặp lại trong đầu Thời Ôn suốt cả ngày.
Thời Ôn trải qua một đêm khó ngủ, cho dù ý thức tỉnh táo hay mơ hồ, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, cô phải đi học nhảy.
Vì vậy cuộc tranh cãi lại nổ ra lần nữa.
Thái độ của ba Thời vẫn cứng rắn như cũ. Đời này ông không hi vọng Tiểu Ôn tiếp xúc với người phụ nữ độc ác kia.
"Không được là không được!"
"Ba, con muốn học nhảy! Chính con muốn đi!"
"Không được! Ba không cho phép con gặp lại người đàn bà kia!"
"Tại sao?" Thởi Ôn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ba Thời.
Cô nắm chặt vạt áo, cất giọng rõ ràng: "Bà ta phá hủy tuổi thơ của con? Tại sao lại muốn phá cả tương lai con nữa? Nếu bởi vì bà ta mà con phải từ bỏ niềm đam mê nhảy múa, vậy nói trắng ra cả đời này của con đều phải chịu ảnh hưởng từ bà ta, dựa vào cái gì chứ?"
Ba Thời ngẩn ra.
"Con thích nhảy múa." Thời Ôn ngay thẳng nói: "Đây là sở thích của con, tại sao phải từ bỏ vì những người không quan trọng?"
"Ba mẹ, con có thể làm tốt mà."
...
Chiến đấu giằng co suốt ba ngày, ba Thời rốt cuộc đầu hàng.
Mẹ Thời trấn an tốt hai bên, giúp Thời Ôn sắp xếp chuyện lớp dạy kèm.
Thời khóa biểu của lớp vũ đạo bị trùng với giờ học hội họa, Thời Ôn đành phải hủy tiết hội họa. Hơn nữa, lớp vũ đạo kết thúc muộn hơn lớp hội họa bốn mươi phút, Thời Ôn không muốn để Thời Noãn đợi, mà Thời Noãn cũng không rảnh chờ đợi. Hai người tách nhau ra.
Buổi học đầu tiên kết thúc, Thời Ôn mệt đến nỗi eo mỏi lưng đau. Nhìn đồng hồ, quyết định tập thêm một hồi nữa, dù sao Thời Noãn đã về nhà rồi, chẳng ai đợi cô.
Cô muốn khôi phục kiến thức cơ bản trong thời gian ngắn nhất, sau đó lại gửi tin nhắn cho mẹ Thời.
[Mẹ, hôm nay con tập nhảy, về hơi trễ.]
Múa cả tiếng đồng hồ, Thời Ôn mệt mỏi, kéo cặp sách tìm chai nước, nhưng phát hiện bên trong không có. Cô đi đến cuối hành lang để rót nước, máy lọc nước đã bị khóa, mở không ra.
Thời Ôn thở dài, suy nghĩ luyện thêm nửa giờ nữa, trên đường về sẽ mua nước. Cô quay trở lại, còn cách phòng tập một đoạn, Thời Ôn phát hiện chỗ bất thường.
Ngoài cửa phòng học có vật gì đó, đến gần xem thử thì hoá ra đó là một chai nước suối.
Thời Ôn do dự nhìn xung quanh. Bất giác lui về phía sau, cách bình nước kia xa xa chút, ít nhất hai mét. Cô không dám đến quá gần, còn đang thắc mắc tại sao lại có một chai nước xuất hiện ở đây? Có phải loại thuốc nổ kiểu mới gì đó hay không?
"Là mình để đấy."
Một nữ sinh bước ra từ phòng học cách mười mét về phía trước, cười cười vẫy tay với cô, "Mỗi tuần người phụ trách lớp vũ đạo đều đặt mấy thùng nước suối trong phòng làm việc, cho phép chúng ta tới lấy, mình thấy cậu vẫn tập luyện, nên đã cầm cho cậu một chai."
"Thì ra là vậy, cám ơn cậu." Thời Ôn gật đầu nói cảm ơn với cô ấy.
Nữ sinh xua tay: "Không có gì đâu."
Thời Ôn cầm chai nước quay về tập nhảy tiếp, cô thực sự rất khát, tu một hơi hết nửa chai nước mới thỏa mãn gật đầu.
Nữ sinh vừa nói chuyện với Thời Ôn lặng lẽ mở cửa phòng học cách vách, nhìn nam sinh nằm trong bóng tối, nói: "Xong rồi, cô ấy uống bình nước kia rồi, cám ơn cậu đã lấy nước cho chúng tôi."
Nam sinh không lên tiếng.
"Ngủ rồi à?" Nữ sinh suy nghĩ một chút, vẫn nói tiếp, "Tôi có cảm giác nữ sinh kia rất dịu dàng, cậu đâu cần phải bí ẩn như vậy, nói không chừng cô ấy còn chẳng cảm nhận được. Mà không sao, trước tiên cậu cứ lặng lẽ bỏ ra một khoảng thời gian, về sau nói chuyện với cô ấy thì hiệu quả sẽ tăng gấp bội. Nhưng trong thời gian này cậu phải chú ý, đừng để nam sinh khác để ý cô ấy."
Trần Trì bỗng mở mắt ra.
Nữ sinh nói chuyện một hồi, thấy cậu ta phớt lờ mình, nhún nhún vai, "Vậy tôi đi trước nhé?"
Nữ sinh đẩy cửa rời đi.
Trần Trì lắng nghe tiếng nhạc nhỏ nhẹ ở cách vách, cậu nhắm mắt, tưởng tượng hình ảnh cô nhảy múa trong phòng học, lại nghĩ đến bộ đồ bó sát cô mặc trên người và những nam sinh trong phòng.
Nghĩ tới đây, cậu mở mắt ra, gắt gao nhìn chằm chằm trần nhà, trong đầu chỉ muốn móc hết ánh mắt xung động của những nam sinh kia.
Móc mắt... Cô ấy mà biết, hẳn sẽ bị hù dọa. Chắc chắn không dám tới gần cậu một bước, sợ cậu muốn chết luôn.
Tay Trần Trì nắm thành quả đấm, vì dùng sức quá mạnh, vết thương trên cánh tay nứt ra, máu tươi chậm rãi chảy xuống.
Cậu lấy lại tỉnh táo trong mười phút, mở mắt ra rồi nhắm lại, gác tay lên trán bật cười.
Máu từ cánh tay dính trên trán, chảy dọc xuống hai hàng lông mày.
Từng giọng nói vang lên trong đầu.
"Cậu nói đi, quan hệ giữa cậu và Tô Nhiễm là thế nào?"
"Mày là kẻ hại chết A Sí, mày là hung thủ giết người, mau đền mạng cho tao!"
"Mày còn là con người không? Anh ấy xem mày như anh em tốt, sao mày có thể đối xử với anh ấy như vậy? Thằng vô lương tâm!"
"Cái loại rác rưởi, phế vật như mày! Không đáng được sống trên thế giới này!"
Đúng vậy, cậu đúng là vừa bẩn thỉu vừa hung ác, nếu không tại sao tất cả mọi người đều nói cậu như vậy?
Loại người như cậu dựa vào cái gì mà được ở cạnh cô? Sao có thể để cô ấy dính vào cái loại dơ bẩn như mình?
...
Thời Ôn luyện nhảy xong, toàn thân mệt rã rời, nhưng tâm tình rất thoải mái. Cô đeo cặp sách vui vẻ ra khỏi lớp dạy kèm, đi ngang qua cửa hàng đồ ngọt bình thường vẫn hay tới, đứng nhìn bảng hiệu màu đỏ trước cửa tiệm, trên đó giới thiệu món ngọt mới ra mắt.
Thời Ôn nhìn bức ảnh phía trên mấy lần, là một loại bánh việt quất mới. Kiểu dáng đặc biệt, trông rất ngon.
Thèm quá... Nhưng cô muốn chăm chỉ học nhảy, sau này còn phải tham gia cuộc thi múa cổ điển ở Nam Đô.
Nhất định phải giảm cân.
Đang xoắn xuýt, một nhân viên cửa hàng bưng cái mâm bước ra, thấy Thời Ôn do dự chưa quyết định, tưởng rằng cô đang hoài nghi cái bánh ngọt này ăn có ngon hay không, liền giơ cái mâm ra trước mặt cô, "Tiểu mỹ nữ ăn thử một cái đi, ngon lắm."
Thời Ôn hơi phân vân, cuối cùng lấy cái nĩa xiên một miếng nhỏ bên trên.
Chua chua ngọt ngọt, béo mà không ngấy, vỏ bánh giòn xốp.
"Ngon lắm." Cô nở nụ cười.
"Vậy sao?" Nhân viên trong tiệm khẽ cười, nói: "Nếu biết cô khen như vậy, thợ làm bánh của chúng tôi nhất định sẽ rất vui. Cô mua một phần nhé?"
"Được rồi, tôi lấy một phần."
Bữa ăn hôm nay coi như lần cuối cùng ăn ngọt trước khi giảm cân đi.
Thời Ôn nghĩ thế, xách túi đựng hộp bánh ngọt nho nhỏ vui sướng đi về nhà.
Trần Trì đứng gần đó, thu toàn bộ cảnh tượng vào mắt, nghĩ đến vẻ mặt tươi cười như hoa của cô sau khi được nếm thử bánh ngọt.
Cậu đi tới trước cửa tiệm, nhìn thẳng vào nhân viên bê mâm bánh ngọt trong tay. Trên chiếc bánh ngọt có vết cắt một miếng nhỏ.
Nhân viên trong tiệm quan sát Trần Trì vài lần vì ánh nhìn kỳ quái của cậu, sau đó phát hiện chắc là cậu ta muốn ăn thử. Có chút kinh ngạc, nam sinh như thế mà cũng thích ăn đồ ngọt.
"Cậu muốn thử một miếng sao?"
Trần Trì chậm rãi gật đầu.
Mùi vị chua chua ngọt ngào tan vào miệng, cậu nghĩ đến nụ cười của cô. Cô giống như cái bánh ngọt này vậy.
"Ăn ngon không?" Nhân viên trong tiệm lộ ra ý cười, "Cậu muốn mua một phần không?"
Trần Trì vẫn gật đầu như cũ.
Nhân viên cười toét miệng, gọi vào bên trong: "Thêm một phần nữa."
"Mười phần." Giọng cậu khàn khàn, thậm chí nhân viên còn tưởng mình nghe nhầm.
"Mười phần?"
"Ừ."
Thời Ôn không rõ phải ảo giác hay không, cô luôn có cảm giác mỗi lần đi học kèm đều có người đi theo mình. Lúc đi học thỉnh thoảng có Thời Noãn ở cùng khá tốt, sau đó vào cuối học kỳ Thời Noãn bỏ học vẽ, không đến lớp dạy kèm nữa.
Từ đó trở đi, cảm giác có người đi theo cô càng ngày càng mãnh liệt. Cho đến ngày hè nào đó, cô đặc biệt cảm nhận được rõ ràng có người đi theo, tới khúc quanh lập tức lấy điện thoại di động ra. Bật chế độ selfile lùi về sau chụp một tấm hình.
Nhưng trong hình chẳng có ai lạ cả. Cô quan sát xung quanh một hồi, cảm thấy chắc do mình suy nghĩ nhiều, sửa sang lại tâm tình, rồi dồn toàn bộ tâm tư vùi đầu vào luyện múa.
Luyện tập đến tận khuya, Thời Ôn lại mạnh mẽ cảm thấy có người đi theo, hơn nữa cảm giác lần này là hai người, còn nghe thấy tiếng nói chuyện.
Thời Ôn bước nhanh hơn, mặc dù đang ở trên đường lớn nhưng cô vẫn sợ hãi.
"Có dám tiến lên xin phương thức liên lạc không? Tao thấy tính tình con nhỏ này không nóng nảy. Bọn mình đến xin cách thức liên lạc, nhỏ đó không cho, bọn mình bắt nó cho thì nó nhất định sẽ cho."
"Mày đừng làm người ta sợ phát khóc."
"Có đi không?"
"Đi đi đi."
Hai người nhìn nhau cười gian manh. Cùng ép sát Thời Ôn, nhưng còn chưa kịp tiếp cận Thời Ôn, bọn họ đã bị kéo cổ áo lại, bị lôi mãi cho tới khi khuất phía sau một cửa hàng.
Hai tên nam sinh được thả ra, che cổ ho khan, liều mạng thở hổn hển.
Thấy một nam sinh kéo bọn họ đến đây, nổi giận đùng đùng xông lên mắng: "Mẹ nó, đầu óc mày có vấn đề à? Tìm đòn phải không?"
Vẻ mặt Trần Trì vô cảm, ánh mắt luôn dõi theo bóng lưng nhỏ bé yếu đuối phía trước, quả đấm lao về phía cậu, cậu phản ứng rất nhanh, bắt bằng một tay, ánh mắt vẫn nhìn theo hướng cô rời đi như cũ.
Chờ đến khi cô ấy không thể nghe thấy âm thanh gì, cậu tăng thêm lực độ, giống như muốn bóp nát cổ tay nam sinh, tiếng xương nứt vang lên.
Nam sinh kia cảm thấy cổ tay bị bẻ gãy, đau đớn hét to, đứa còn lại lập tức chạy tới, muốn gỡ tay Trần Trì ra.
Lại bị Trần Trì đạp ngã, lưng đập mạnh vào biển hiệu, bà chủ nghe thấy động tĩnh chạy ra, thấy có người đang đánh nhau, hét lên: "Các cậu làm gì đó? Dừng lại cho tôi nhanh! Muốn đánh nhau thì đừng có đánh ở chỗ tôi!"
Người đi đường nghe tiếng này dừng lại, vây xem bọn họ, có người còn khuyên can, nhưng Trần Trì đang đánh nhau cũng không quan tâm, cậu không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, giống như phát điên vậy, mục đích duy nhất, phải đánh cho hai tên này sợ, sợ đến mức sau này gặp Thời Ôn phải đi đường vòng.
Cuối cùng hai kẻ đó xin tha.
Cậu xách đầu hai người đụng vào nhau làm bọn họ kêu đau. Hé miệng, cất giọng khàn khàn, "Còn dám đến gần cô ấy, bọn mày chết chắc."
Hai người bị đánh cho bù đầu, nào biết "Cô ấy" trong miệng cậu ta rốt cuộc là ai.
Trần Trì phủi phủi quần áo trên người, mọi người xung quanh chỉ chỏ, cậu ngẩng đầu lên, bọn họ lập tức im bặt. Cậu lại đuổi theo hướng Thời Ôn rời đi.
Trần Trì đi rồi, đám người vây xem xung quanh gào ghét: "Báo cảnh sát bắt nó lại đi."
"Ai vậy, đáng sợ thật."
....
Ngày 1 tháng 9, học sinh bắt đầu tựu trường. Để ăn mừng các con khai giảng lớp mười hai, hy vọng trong năm mười hai các con có thể học tập thật tốt để đậu vào trường mình muốn học, ba mẹ Thời quyết định cả nhà sẽ ra ngoài ăn cơm.
Thời Ôn thuận đường đến trường tìm Thời Noãn. Đến lớp học tìm không thấy người, gọi điện xong lại tiếp tục đến sân trường.
Thời Noãn nói đang ở dưới gốc cây lớn bên cạnh bãi tập, có một nam sinh và nữ sinh ngồi đó. Thời Noãn đang khử trùng vết thương cho nam sinh kia.
Vết thương trên người nam sinh không ít hơn lần đầu gặp trong hẻm là bao, nhưng vẫn tệ hại như cũ.
Trần Trì nhìn lướt qua thấy có người tới, không có hứng thú, rũ mắt xuống.
Thời Noãn thấy Thời Ôn, nói: "Chờ chút, tao xong ngay đây."
Thời Ôn không dám nhìn vết thương trên người Trần Trì, chỉ đáp "Ừ" một tiếng.
Giọng nói này khiến Trần Trì mở mắt ra, thoáng nghiêng đầu.
Kỹ thuật băng bó của Thời Noãn ngày càng giỏi, nhưng chưa đủ tỉ mỉ.
Thời Ôn không nhìn nổi, ngồi xổm xuống cầm lấy bông gòn trong tay cô nói: "Chỗ này của cậu ấy còn có cát nhỏ bên trong, chị phải rửa sạch, nếu không sẽ không tốt cho vết thương."
Cô vừa nói vừa đỡ cánh tay Trần Trì, giúp cậu xử lí vết thương, dịu dàng nói: "Hơi đau, cậu nhịn chút nhé."
Cảm xúc ấm áp trên da làm Trần Trì sợ hãi. Trong đầu cậu đều là ánh mắt cô chuyên chú giúp cậu xử lí vết thương.
Cánh tay được cô nâng lên, giọng nói và lực đạo nhẹ nhàng, những thứ này làm thân thể cậu cứng đờ, máu xông lên tận não khiến cả người sôi trào.
Thời Noãn nhìn động tác xử lí vết thương của cô tốt hơn mình nhiều, không cam lòng bĩu môi, chờ Thời Ôn giải quyết xong, đẩy tay Thời Ôn ra, nói: "Phía dưới để tao làm."
Trần Trì bực bội vì bị chia cách, lạnh lùng nhìn Thời Noãn.
Chỉ hy vọng cô nàng biến mất cho xong.
Thời Ôn bật cười, cảm thấy chị ấy đúng là cái gì cũng tranh với mình. Khi còn bé cũng vậy.
"Được, chị làm đi."
Cô nhặt túi bông gòn trên đất ném qua bên cạnh, lúc đứng lên thì trước mắt bỗng trắng xóa, đầu choáng váng, hai mắt hoa lên.
Lại hạ đường huyết.
Thời Ôn nhắm hai mắt xoa xoa mi tâm, nghe thấy tiếng thét kinh hãi của Thời Noãn, lập tức mở mắt ra: "Sao vậy?"
Đầu tiên, cô thấy một viên kẹo nho tan trong miệng.
Rồi sau đó cô thấy bàn tay đút kẹo cho cô là của nam sinh kia. Cô lại quan sát sắc mặt cậu, cậu cúi đầu, cô vẫn thấy được làn da trắng muốt và đường quai hàm thẳng tắp của cậu.
Cậu ta... Cũng bị hạ đường huyết?
Ừ, đúng vậy, cậu cũng cảm thấy cậu thiếu rất nhiều máu.
Thời Ôn nhận lấy, biết cậu không nhìn thấy nhưng vẫn cong môi cười, "Cám ơn."
Thời Noãn thấy một màn này, híp mắt lại.
Kẹo nho?
Ngay cả thuốc sát trùng cậu ta cũng không mang, mặc kệ vết thương gì thì cậu cũng chỉ tùy tiện rửa qua loa mặc kệ nó lở ra, thế mà lại mang theo kẹo nho sao?
Rời khỏi trường, Thời Noãn nghĩ đến cảnh tượng dưới tán cây lúc nãy, chậm rãi mở miệng: "Tao với cậu ta đang yêu nhau."
"Gì?" Thời Ôn vừa nghe xong theo không kịp, do dự hỏi, "Nam sinh vừa nãy?"
"Đúng."
Cô trố mắt nghẹn họng, "Ồ? Chuyện bao lâu rồi? Bây giờ lớp mười hai sao chị không lo học hành cho nghiêm túc đi?"
Thời Noãn không nghĩ cô sẽ phản ứng như vậy, mặt cứng đờ ra, bĩu môi nói: "Thành tích học tập của tao rất tốt, không ảnh hưởng đâu."
Thời Ôn nhớ về nam sinh lúc nãy, "Chị, chị... Thích cậu ấy ở điểm nào?"
"Thì chỉ thích thôi."
Cô cau mày, "Vậy chị nên ở cùng cậu ấy, phải giúp cậu ấy, không nên để người ta bắt nạt cậu ấy. Em cảm thấy chị nên nói với thầy giáo, thầy nhất định sẽ giúp."
Coi như không phải bạn trai bạn gái, cô vẫn cảm thấy nên giúp cậu.
Thời Noãn bĩu môi.
Thật ra từ lúc Thời Ôn cho Trần Trì giấy ở đầu hẻm, cô đã có ý giúp cậu.
Nhưng Trần Trì không cảm kích.
Có lúc cô cảm thấy, cậu ta mong mình bị đánh chết.
Cuộc thi múa cổ điển ở Nam Đô bắt đầu ghi danh, Thời Ôn nhận được tin tức này, lên trang web chính thức thật sớm để gửi các thông tin liên quan.
Báo danh thành công, cô kéo xuống trang web phía dưới thì thấy một đoạn video, giao diện video dừng lại ở hình ảnh một cô gái đang cười.
Đinh Tư Thanh.
Người người trong giời đều biết con gái Ôn Tư Sương, được công nhận là vũ công múa cổ điển có triển vọng trong tương lai.
Thời Ôn nhìn chằm chằm nữ sinh cười rực rỡ trên màn hình, vẻ mặt hoảng hốt.
Ôn Tư Sương ở trước mặt cô là loại người gì?
Khi Đinh Tư Thanh còn bé, Ôn Tư Sương có đánh cô ấy không?
Lúc Ôn Tư Sương dạy cô ấy tập múa, sẽ dùng roi sao?
Chắc chắn là không.
Thời Ôn nhắm mắt, vùi thân thể trên giường.
Rõ ràng bọn họ mới là mẹ con ruột.
Thời Ôn cười khổ.
Không muốn nghĩ đến những thứ không quan trọng nữa.
Cô ngồi dậy, mở video ra.
Cô muốn đạt giải nhất, Đinh Tư Thanh là một trong những đối thủ của cô.
"Bởi vì tôi được đề cử rồi, cho nên tôi sẽ không nhận giải trong cuộc thi lần này."
Đầu ngón tay Thời Ôn run lẩy bẩy, im lặng nhếch khóe miệng.
Trời đất cách xa nhau.
Cô ta là đứa con kiêu ngạo của ông trời.
Mà Thời Ôn cô thì cần phải luyện múa cho thật tốt.
...
Thời Ôn cố gắng luyện vũ đạo nhiều hơn.
Thời tiết dần chuyển lạnh, một chai nước suối mỗi ngày trong phòng tập của Thời Ôn biến thành sữa bò nóng. Cô cảm thấy kỳ quái, chẳng phải nói trong phòng làm việc của người phụ trách có quá nhiều nước suối nên mới phân cho họ mà, sữa bò nóng kia là sao?
Cô bưng sữa bò nóng, đi qua chỗ lớp học của nữ sinh lần trước nhưng không tìm được cô ấy.
Mà cô lại nhìn thấy ba bốn nữ sinh trong phòng đó cũng bưng một ly sữa bò nóng.
Cô cũng không hỏi nhiều, cười với các cô ấy, để lại một câu, "Làm phiền rồi."
Nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Thời Ôn mang sữa bò nóng quay về, cô một hơi uống cạn ly sữa bò, hít thật sâu, càng chuyên tâm vùi đầu vào luyện múa.
Ngày nào đó, phòng tập múa lại nghênh đón một vị khách không mời mà đến. Mở cửa nhìn thấy người bên ngoài, Thời Ôn có chút hoảng hốt.
Đinh Tư Thanh lộ ra nụ cười sảng khoái, khéo léo nói: "Lại gặp nhau rồi, có vài chuyện muốn hàn huyên với cậu. Liên quan tới cuộc thi múa cổ điển."
Thời Ôn tắt nhạc.
Phòng học cách vách tối om.
Trần Trì nằm trên tấm ván mở mắt ra.
Cậu đợi một hồi, không nghe thấy tiếng nhạc yếu ớt bên kia.
Đi rồi?
Trần Trì cau mày, mở cửa xem thử, cánh cửa cách vách cũng chớp mắt bị mở ra. Cậu nhanh chóng lui về ngồi trên sàn nhà.
Nữ sinh đi ngang qua, nhẹ nhàng lưu lại một câu: "Chờ xem."
Trần Trì chớp mắt, đứng dậy.
Bóng lưng của một cô gái xa lạ.
Ở phòng tập múa bên cạnh, tiếng nhạc lại vang lên. Mí mắt Trần Trì khẽ rung rinh, lặng lẽ đi tới, nhìn từ ngoài cửa sổ.
Biểu cảm không đúng.
Trong lòng Trần Trì phiền não không thôi.
Muốn vào hỏi cô ấy nguyên nhân, cuối cùng vẫn dừng lại.
...
Thời Ôn tan học nhận được điện thoại từ Thời Noãn, nói là Quan Ngọc về trường thăm thầy, té bị thương ở chân.
Lúc Thời Ôn chạy qua, Quan Ngọc vẫn ở đó cậy mạnh, nói: "Anh không sao thật mà, chỉ bị sưng ở chân thôi không cần đi bệnh viện đâu, chờ Thời Ôn tới bọn mình cùng về nhà, anh hiện lên đại học ở luôn tại trường, lâu rồi không thấy các em."
Thời Ôn nhìn thấy cái chân sưng vù của Quan Ngọc, không yên tâm lắm, "Đi bệnh viện xem thử đi."
Thời Noãn: "Phải đến bệnh viện kiểm tra, có biết có trường hợp vừa bắt đầu gãy xương thì không có cảm giác gì, về sau sẽ thấy đau không?"
Thời Ôn đi tới, cùng Thời Noãn mỗi người đỡ một cánh tay của anh.
Quan Ngọc dở khóc dở cười: "Sao các em cứ xem anh như con nít vậy?"
Thời Noãn liếc anh.
Thời Ôn vừa định nói chuyện, một nam sinh đi lướt qua bên cạnh. Nam sinh đi được mấy bước thì quay đầu lại.
Động tác quay đầu khiến mái tóc lòa xòa trước trán cậu được vén lên, Thời Ôn nhìn thấy một bên mắt.
Nham hiểm, âm trầm đáng sợ.
Đang nhìn Quan Ngọc.
Thời Ôn kinh hãi.
Đây là vì Thời Noãn sao?... Cậu ăn phải giấm của Quan Ngọc à? Quá dọa người rồi.
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
63 chương
51 chương