Bệnh Chiếm Hữu
Chương 13
Editor + beta: sellsell2610
Lớp 11 năm nay mới vừa chia lại lớp, Vương Đình nói những người trong ban cán sự lớp chỉ là tạm thời. Sau kì thi trung khảo, sẽ tuyển lại một lần nữa.
Tính tình Thời Ôn từ nhỏ đã không thích tranh giành, không thích làm cán bộ lớp, cũng không muốn tham gia. Nếu chẳng may bị chọn cô cũng nhường nó lại cho người khác.
Nhưng lần này khác, nếu cô thực sự làm lớp phó kỷ luật, cô có thể quang minh chính đại giúp đỡ Trần Trì, với Thời Noãn cũng dễ ăn nói.
"Thầy, em thật sự muốn thử sức. Em muốn lớp cùng nhau cố gắng, làm cho lớp thêm đoàn kết."
Thời Ôn vừa nói vừa ra sức phụ hoạ, trên mặt thành ý tràn đầy.
Ngô Đông suy nghĩ một chút, lại giống như nghĩ chưa được kĩ, vẫy vẫy tay: "Được rồi, chuyện này để tính sau. Em mau quay lại lớp học đi."
Nói xong, lại tiếp tục vùi đầu viết công thức hoá học.
Thời Ôn còn không chắc ông có để chuyện này trong lòng hay không.
*
Tiết thứ hai của buổi chiều là thể dục, tuy mặt trời đã bị mây che khuất, nhưng thời tiết vẫn oi bức khó chịu.
Uỷ viên thể dục chỉ đạo cả lớp xếp hàng dưới bóng cây chờ giáo viên. Khởi động đơn giản thư giãn gân cốt, giáo viên thể dục cho cả lớp chạy quanh sân một vòng rồi ra hiệu hoạt động tự do.
Thời Ôn đứng ở dưới bóng cây, rút một tờ khăn giấy lau mồ hôi.
Vương Đình nhìn thấy cô liền chạy tới: "Nóng chết mình mất, thời tiết quái quỷ kiểu gì không biết?"
Thời Ôn rút một tờ khăn giấy đưa cho cô.
Vương Đình duỗi tay nhận: "Cảm ơn nha Tiểu Ôn."
Khăn giấy vừa mới chạm tới mặt, Vương Đình bỗng nhiên kêu lên, bộ dáng bị doạ sợ, tay chỉ về phía sau của Thời Ôn.
Thời Ôn cũng bị doạ, nhanh chóng lui sang một bên. Quay đầu lại nhìn thấy Trần Trì, cô mới nhẹ nhàng thở ra.
Cô quay đầu hỏi Vương Đình: "Cậu vừa kêu cái gì vậy?"
Vương Đình buông ngón tay, bĩu môi nhìn Trần Trì, nhỏ giọng nói: "Là cậu ta, cậu không biết vẻ mặt lúc nãy của cậu ta có bao nhiêu đáng sợ đâu. Suýt chút nữa đã hù chết mình."
Một khuôn mặt không có cảm xúc, đáy mắt lạnh như băng, lại sắc bén như dao.
Tóc mái của Trần Trì rất dài, che hết cả mắt, hơn nữa cậu vẫn luôn cúi đầu, không tạo cảm giác tồn tại. Vương Đình chưa nhìn thấy rõ mặt của cậu, cũng chưa từng thấy cậu nói chuyện hay một chút cảm xúc khác thường nào từ cậu.
Giống như một thân thể không linh hồn. Vậy mà Vương Đình không thể ngờ có một ngày, thiếu niên kia sẽ ngẩng đầu, đôi mắt đen thăm thẳm, lạnh lùng nhìn cô.
Như thế còn không doạ người hay sao?
Thời Ôn nghe cô nói vậy, lại nhìn Trần Trì.
Cậu cũng đang nhìn cô, mắt đào hao sạch sẽ, dưới ánh nắng mặt trời, tóc đen nhu hoà, làn da trắng đến phát sáng.
Đâu có gì khác thường.
Thời Ôn lại nghi hoặc nhìn Vương Đình.
Vương Đình thấy sắc mặt của Trần Trì trở nên bình thường, nhìn còn vô cùng tội nghiệp đáng thương, cô có chút kinh sợ.
Ánh mắt hai người trong không gian chạm vào nhau.
Thời Ôn cảm thấy có người nắm lấy tay mình, ở trong không khí oi bức của mùa hạ truyền tới cảm giác lành lạnh.
Là Trần Trì.
Trần Trì nhẹ nhàng lay lay tay cô, mắt nhìn khăn giấy trên tay của Vương Đình, lại chỉ chỉ tóc mái của mình: "Giấy."
Thời Ôn "a" một tiếng, vội rút khăn giấy đưa cho cậu.
Trần Trì khẩn cấp liếm môi.
Thời Ôn nhìn thấy tóc cậu ướt dầm dề, có chút kinh ngạc: "Sao tóc của cậu lại ướt giống như nhúng nước vậy?"
Vương Đình đứng ở một bên nhìn đến trợn mắt há mồm.
Trần Trì vừa cầm tay Thời Ôn.
Có thể sao?
Tóc ướt như vậy?....Thật sự không có nhúng qua nước chứ?
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
63 chương
51 chương