Bệnh Chiếm Hữu
Chương 116
Editor: Mary (definitelynotmy)
Beta-er: Sel
Sau khi Trần Trì rời đi, Nhạc Cẩm bưng cháo ra, bày biện đồ ăn lên bàn.
"Tiểu Ôn ——"
Nhạc Cẩm nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
Không ai trả lời.
Cô tăng lực đạo, gõ mạnh cửa, "Tiểu Ôn, ra ăn cơm."
Thời Ôn mơ mơ màng màng từ trong chăn ló đầu ra, cảm giác đầu tiên chính là đau đầu, cô xoa xoa huyệt Thái Dương.
"Mình làm đồ ăn, cậu tới ăn chút đi."
Thời Ôn không muốn cử động, "Cậu ăn đi, không cần phải đợi mình đâu."
Nhạc Cẩm nghĩ đến Trần Trì nói, "Mình làm tận hai phần đồ ăn liền, một người ăn không hết, đổ đi lại quá lãng phí ——"
"Buổi sáng cậu cũng chưa ăn cơm, ăn chút đi, còn có cháo đấy."
Thời Ôn trở mình, bất đắc dĩ nói: "Mình tới liền đây."
Cô ở trên giường giãy giụa một hồi, rốt cuộc xuống giường.
"Cháo không nóng." Nhạc Cẩm nếm một ngụm, dương dương mi, "Tay nghề thì......"
Thiếu chút nữa nói lỡ miệng, cô ho khan một tiếng, thật may Thời Ôn không tập trung nên không nghe được.
Thời Ôn dùng muỗng đảo vài cái, múc một ngụm.
Hương vị thanh đạm, không ngọt không mặn, có mùi hương ngũ cốc, bên trong thả chút bách hợp.
Dạ dày Thời Ôn bị kích thích, cháo rất hợp khẩu vị, liền uống nhiều chút.
Nhạc Cẩm thật sự rất đói, trước gắp khối sườn non, cảm thán mà "A" một tiếng.
Không nghĩ tới ngoại trừ trang trí đẹp đẽ, hương vị cũng siêu cấp ngon.
Trời ạ, lớn lên không chỉ đẹp trai có tiền, còn biết nấu nướng!
Không đúng, chọc Tiểu Ôn đau lòng chính là không được.
Nhạc Cẩm nghĩ, lại cắn một ngụm sườn non.
"Tiểu Ôn cậu nếm thử sườn xào chua ngọt đi, thật sự siêu ngon ——"
Thời Ôn uống hơn phân nửa chén cháo, bắt đầu có khẩu vị, liền cầm đũa nhiệt tình dùng bữa.
Lúc này mới chú ý tới thức ăn trên bàn. Đều là khẩu vị của cô, có điều......
"Đồ ăn hôm nay được trang trí tinh tế hơn trước nha." Thời Ôn kẹp lên một khối sườn non nói.
Nhạc Cẩm cười cười không nói, bưng chén cháo lên uống.
Miệng Thời Ôn cắn xương sườn, mày khẽ nâng, nghiêm túc đánh giá, "Rất ngon."
Cô ăn xong một khối sườn, hỏi: "Trong lúc mình đóng phim cậu đã lén học nấu ăn à?"
Nhạc Cẩm gãi gãi đầu, "Ừm, đúng vậy."
Thời Ôn cong môi, "Đồ ăn ngon lắm."
Nhạc Cẩm cảm thấy chột dạ, pha trò cho qua.
Trên bàn cơm an tĩnh một hồi, Nhạc Cẩm nhịn không được hỏi: "Có thể nói cho mình biết là chuyện gì không?"
Động tác gắp đồ ăn của Thời Ôn dừng một chút, cô đem rau cần tây để vào trong miệng, nhai vài cái, nghe tiếng vang thanh thúy, nói: "Lúc còn học cao trung mình rất thích ăn rau cần tây, anh ấy cũng thích."
"Mình luôn cảm thấy thích chính là thích...... Sau khi anh ấy đi nước ngoài, mình cảm thấy bọn mình rốt cuộc cũng không tránh được sóng gió của cuộc sống, nhưng anh ấy đã trở lại......"
Thời Ôn nhấp môi, một giọt nước mắt không tiếng động rơi xuống.
"Lúc anh ấy trở về, loại cảm giác này thật sự rất kỳ diệu, bảy năm xa cách dài đằng đẵng, lại đột nhiên không còn tồn tại nữa. Giống như những ký ức và tình cảm của bảy năm trước đều chưa từng thay đổi, anh ấy đã trở lại, trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng nhìn đến đôi mắt của anh ấy, mình liền thấy toàn bộ những cảm xúc ngổn ngang lúc trước đều trở lại......"
"Nhưng mìnn đột nhiên cảm thấy nghi ngờ. Nếu thật sự thích mình, tại sao lại hoài nghi mình, mặc kệ là không tin mình hay không tin chính anh ấy, thì mình vẫn cảm thấy đoạn tình cảm này...... có gì đó sai rồi."
Nhạc Cẩm mơ hồ nghe ra gì đó, nhìn đến cô khóc, đau lòng mà rút ra một tờ khăn giấy. Còn chưa đưa tới, Thời Ôn đã đem nước mắt lau khô, ngừng khóc thút thít.
Nhạc Cẩm nắm giấy, cũng rất mờ mịt, "Vậy cậu định về sau phải làm sao?"
Thời Ôn lắc đầu, "Không biết. Thật sự mình không bỏ qua được...... Cũng không có cách nào ở bên nhau, nếu cứ cố chấp ở bên nhau như vậy, trong lòng mình sẽ có vướng mắc, giống như biết sai mà vẫn cố tình để nó tiếp tục sai hơn vậy....."
Cô đỏ mắt, lại kéo kéo khóe miệng, "Nếu nói vậy, mình cảm thấy lúc đó mới là hoàn toàn mất đi anh ấy. Mình cảm thấy rất sợ hãi...... Cũng rất bất lực......"
"Mình thật sự không có cách nào khác." Cô nhìn Nhạc Cẩm, bỗng nhiên cười một chút, ủy khuất làm nũng, "Còn chưa ngủ được một giấc ngon lành, đã bị cậu đánh thức rồi."
Nhạc Cẩm đi qua ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy cô, "Tuy rằng cậu nói nhiều như vậy mình vẫn còn không hiểu hết, nhưng nếu khổ sở có thể nói với mình, mình vẫn luôn ở đây...... Cậu có thể ngủ mà, nhưng mà không thể ngủ quá lâu."
Thời Ôn nhắm mắt, vòng tay ôm lại cô ấy.
......
Thời Ôn mở nước ấm tắm, trở lại trên giường lại ngủ một giấc, tỉnh lại đã 6 giờ sáng ngày hôm sau.
Sau khi quay xong 《 Tê Ảnh》 đã là hết mùa hè, Thời Ôn lại quay về với cuộc sống thường ngày —— luyện nhảy, dạy học sinh.
"Nếu không tháng sau cậu cùng mình đi nước ngoài diễn đi, có một vị đạo diễn rất muốn gặp cậu."
Khi ăn cơm sáng, Nhạc Cẩm đề nghị.
Thời Ôn lắc đầu, "Không muốn đi."
Ăn cơm sáng xong, Thời Ôn mang theo cặp, đi trường phụ đạo trước.
Vẫn là trường phụ đạo dạy nhảy lúc cao trung. Sau khi tốt nghiệp, cô chuyển đến khu này, thuê một chung cư ở gần đó.
Đi qua một dãy phố, Thời Ôn ngừng ở đèn xanh đèn đỏ, nghiêng đầu nhìn đường.
Rolls-Royce.
Cô nhìn về phía bảng số xe, lại quay đầu đi.
Đi từ khu chung đến trường phụ đạo chỉ mất mười phút, Thời Ôn dùng năm phút đồng hồ đã đi đến, tiến vào trường phụ đạo, cô người cô đã toát mồ hôi.
Cô đứng ở đại sảnh, hít sâu, lấy khăn giấy xoa xoa cái trán.
"Tiểu Ôn, gấp như vậy làm gì?" Có người đi ngang qua, thấy Thời Ôn mồ hôi đầy đầu, cười trêu ghẹo.
Thời Ôn mỉm cười lại, "Coi như tập thể dục thôi."
Thời Ôn thuê một phòng học, dùng để luyện nhảy. Buổi sáng cô sinh hoạt một mình, buổi chiều liền đi dạy học sinh, xem như làm thêm, có khi thiếu người, cô sẽ lên lớp thay Bối Thi và Vu Đồng.
Thời Ôn phát hiện mình vẫn rất thích khiêu vũ. Chỉ khi khiêu vũ hết lần này đến lần khác, ở trong phòng học rộng rãi sáng ngời, đong đưa cơ thể cùng những làn điệu xưa cô mới thấy thật sự tự do.
Buổi chiều, kết thúc khóa học, bọn học sinh dọn đồ, lộ ra nụ cười tinh nghịch, lễ phép nói tạm biệt: "Cô Tiểu Ôn, hẹn gặp lại ——"
Người cuối cùng rời đi, Thời Ôn theo thói quen tính mát xa tay chân. Tự nhiên nghĩ đến ngày đó ở khách sạn, anh giúp cô mát xa, cô lắc lắc đầu, không cho mình nghĩ lung tung.
Khi Thời Ôn rời đi, sắc trời hơi đỏ, đèn rực rỡ mới lên. Cô dọc theo đường lớn đi chậm rì rì.
Đi đến một ngã tư, chờ đèn, quay đầu nhìn về phía ven đường.
Không chờ cô thu mắt, cửa sau đột nhiên động đậy, bị người khác đẩy ra, người đàn ông bước từ trên xe xuống.
Đèn giao thông nhảy đến màu xanh. Thời Ôn vốn dĩ muốn chạy, nhưng thời điểm sắp động tay chân cô lại ngừng.
Người đàn ông lập tức đi đến trước mặt cô, dừng lại.
Thời Ôn ngẩng đầu, không e dè nhìn về phía anh.
Trần Trì một đầu tóc đen xoã tung, hỗn độn ở trong gió, đáy mắt một mảnh màu xanh lá.
Cô chú ý tới vết thương trên cằm anh.
Anh cạo râu, sượt qua cằm.
"Anh xin lỗi." Trần Trì khô khốc nói: "Hiểu lầm em cùng Sở Bách, thực xin lỗi, bảy năm trước hiểu lầm là em vứt bỏ anh, thực xin lỗi......"
Thời Ôn lẳng lặng chăm chú nhìn anh, "Em cũng rất xin lỗi."
Bộ dáng bình tĩnh của cô làm anh hoảng sợ.
Thời Ôn nói: "Em cho rằng anh vì tương lai lựa chọn ra nước ngoài, cho nên sau khi anh rời đi đều không liên hệ với anh."
Lúc ấy là giận, giận anh không cùng mình thương lượng. Nhưng cô tự lý giải, cho rằng anh là vì muốn trở nên mạnh mẽ, đủ mạnh mẽ để bảo hộ cô nên mới xuất ngoại.
Cho nên, lúc sau cô lại liên hệ với anh, nhưng rốt cuộc vẫn không liên hệ được.
"Lúc sau số di động của anh luôn im bặt, muốn tìm anh cũng tìm không thấy."
Anh lập tức giải thích, "Thẩm Mạch lấy đi. Thực xin lỗi, lúc ấy anh không có năng lực."
"Cái này không quan trọng."
Trần Trì cứng đờ.
Thời Ôn mở miệng, chậm rãi nói: "Quan trọng là, chúng ta lúc ấy không chính thức chia tay, khả năng đôi khi chính là một loại chấp niệm, bởi vì không nói lời chia tay."
"Cho nên em cảm thấy, hôm nay nói rõ ràng đi."
Ánh mắt anh đau xót.
"Ôn Ôn......"
"Chia tay đi."
Hai thanh âm đồng thời vang lên.
Hô hấp của Trần Trì chậm lại, anh cứ như vậy nhìn chằm chằm cô, cô cũng không chút nào trốn tránh.
Thời Ôn nắm chặt tay quyết tâm không để lộ ra cảm xúc của mình.
"Được."
Một tiếng nhàn nhạt bị gió thổi tán.
Tim Thời Ôn cứng lại, chớp mắt tưởng như chính mình nghe được âm thanh năm ấy của anh nói: "Anh quyết định ra nước ngoài."
Người đàn ông xoay người, giày da dẫm lên mặt đất, chân dài bước tới.
Thời Ôn khẩn trương cúi mắt, không nghĩ lại làm cho đôi mắt chồng chất ra nước.
Tiếng bước chân đột nhiên tới gần.
"Xin hỏi......"
Cô ngạc nhiên, mở mắt ra, nhìn về phía Trần Trì bỗng dưng quay trở lại.
Trần Trì nhìn đôi mắt đột nhiên đỏ một vòng của cô, tâm đau đến nhức mỏi.
Anh thu liễm cảm xúc, chậm rãi giương môi, mắt đào hoa cong lên, "Có thể cho tôi xin số điện thoại không?"
Thời Ôn quên cả phản ứng.
Trần Trì nhìn thẳng vào đáy mắt cô, cố tình hạ giọng, "Tôi vừa nhìn thấy cô đã nhất kiến chung tình."
Hô hấp của Thời Ôn trở nên nhịp nhàng, rút về vài sợi lý trí, bật cười, không biết là cảm thấy buồn cười, hay là nghi hoặc, hay là tức giận.
"Anh đang làm gì vậy?" Cô chỉ có thể nghĩ ra một câu như thế.
"Theo đuổi em."
Anh trả lời dứt khoát, thâm trầm mà nhìn cô.
"Bắt đầu từ bây giờ, anh chính thức theo đuổi em."
......
Về đến nhà, Thời Ôn ngồi ở trên sô pha, nhớ lại hình ảnh lúc nãy mình bình tĩnh cười, xoay người rời đi.
Tốt lắm, rất tự nhiên.
Buổi tối, Thời Ôn nằm ở trên giường, lần thứ sáu mở di động ra.
Hai giờ sáng.
Cô còn chưa ngủ, cô mất ngủ.
Quả nhiên không có tiền đồ.
Buổi sáng ngày hôm sau, Thời Ôn đần độn từ trên giường bò dậy.
Cô cảm thấy yêu đương thật hao tổn tinh thần.
Có phải hay không chỉ có một mình yêu đương mới rắc rối như vậy......
Nhạc Cẩm có buổi biểu diễn, không ăn cơm sáng liền rời đi.
Thời Ôn trực tiếp ở bên ngoài giải quyết cơm sáng.
" Bánh bao rau xanh, bánh bao nhân trứng sữa, còn sữa đậu nành nóng nữa."
Thời Ôn nói, thuận tay thanh toán tiền.
Dì bán hàng nhanh chóng tìm được bánh bao, lúc đưa cho Thời Ôn còn nhân cơ hội trêu ghẹo: "Ăn đến hai cái không sợ béo sao?"
Thời Ôn cười khẽ, "Không ạ, dì làm ngon, ăn như thế nào cũng không béo."
Dì bán hàng vui vẻ, "Cái miệng nhỏ thật ngọt, lớn lên xinh đẹp như vậy, khẳng định có thể làm bạn trai chết mê chết mệt."
Thời Ôn ngượng ngùng cười cười.
"Hai bánh bao rau xanh, một cái bánh bao nhân trứng sữa, còn có sữa đậu nành nóng" Một thanh âm khác từ phía sau truyền đến, đứng lại ở bên người Thời Ôn.
Thời Ôn không cần nhìn, chỉ nghe thanh âm liền biết là ai.
—— "Bắt đầu từ bây giờ, anh chính thức theo đuổi em,"
Không biết Thời Ôn đã nhớ đến những lời này lần thứ mấy rồi.
Cô ảo não mà nhắm mắt lại, vô tình lẩm bẩm: "Phiền chết......"
Động tác trả tiền của Trần Trì cứng đờ, cổ họng phát đau.
Thời Ôn cũng phản ứng lại, lặng lẽ nhìn mắt Trần Trì, thấy sắc mặt anh khó coi, lại nhíu nhíu mi quay mặt đi.
...... Không mặc tây trang.
À, hôm nay là ngày cuối tuần.
Dì bán hàng lấy hai phần bánh bao, chia ra đưa cho hai người.
Nhìn nhìn một hồi, bỗng dưng muốn làm bà mai, "Cậu trai trẻ, cháu thích ăn hai loại bánh bao này sao?"
Trần Trì kéo kéo môi, lễ phép cười nói: "Từ lúc đi học đã thích."
Dì bán hàng "Ai u" một tiếng, nhìn Thời Ôn bĩu môi, "Con bé này cũng thích ăn, hai người các cháu rất có duyên."
Thời Ôn nhận bánh bao, đoán được ý đồ của dì bán hàng, xấu hổ mà không nói nên lời.
Cô vẫy vẫy tay, "Dì, cháu đi trước."
Trần Trì rũ mắt, nhìn dì bán hàng gật đầu, xoay người đi về phía xe.
Dì bán hàng giật dây thất bại, vô cùng tiếc nuối.
Nhìn thế nào cũng cảm thấy bọn họ rất xứng đôi.
Thời Ôn cắn bánh bao, hương vị quen thuộc lan tỏa trong khoang miệng, ngày xưa không thấy gì, hôm nay trong lòng đột nhiên có chút hụt hẫng.
Liếc thấy chiếc xe không nhanh không chậm đi theo.
Cô nhíu nhíu mi, dùng tốc độ nhanh hơn bước đi.
Thời Ôn cảm thấy hôm nay cô hẳn là chỉ dùng bốn phút, không tính thời gian mua bánh bao thời.
Tới phòng học, Thời Ôn phát hiện mình bị sốc hông. Cũng không biết có phải vì vừa ăn vừa đi quá nhanh, tóm lại đau một lúc lâu, nhảy vài bài vũ đạo vẫn còn thấy nhói.
Cô rót một ly nước ấm.
Nước ấm lại quá nóng.
Thời Ôn thở dài, bưng cái ly bắt đầu tản bộ vòng quanh trường phụ đạo, thuận tiện đợi nước hạ nhiệt.
Đi loanh quanh một hồi, không biết vì sao lại tới lớp cờ vây.
Thời Ôn cúi đầu nhẹ nhấp một ngụm nước.
Cô phát hiện, chuyện của anh, mình luôn có thể nhớ rất rõ ràng......
Nước còn có chút nóng, cô tiếp tục đi về phía trước.
Lơ đãng mà quay đầu, thấy Trần Trì đang ở trong phòng học đánh cờ cùng một ông lão lớn tuổi.
Truyện khác cùng thể loại
176 chương
27 chương
39 chương
7 chương
12 chương
92 chương