Bệnh Chiếm Hữu
Chương 100
Edit: Mary (definitelynotmy)
Beta-er: Sel
"Trần Trì, chúng ta về sau ở trường học giữ chút khoảng cách được không?"
"...... Vì cái gì?"
"Không cần quá xa. Chỉ cần chúng ta không bị lão sư phát hiện, ngày thường giữ quan hệ bạn bè tốt, không có hành động thân mật liền không có việc gì."
"Chúng ta từng có hành động thân mật sao?"
"Ừm...... Anh hay sờ tóc em, sau đó, đi học vẫn luôn nhìn em, mấy chuyện này đều rất dễ bị lão sư hoài nghi."
"...... Vậy mỗi ngày ôm anh một chút."
Tiếng chuông chói tai chui vào lỗ tai.
Hình ảnh rách nát, nhanh chóng tiêu tán.
Thời Ôn mơ hồ mở mắt ra, sờ đến di động bên tai. Trên màn hình di động nhảy lên hai chữ "Nhạc Cẩm".
Cô bật máy, từ trên sàn nhà ngồi dậy, "Ừm, Tiểu Cẩm."
Nhạc Cẩm: "Cậu ở đâu vậy?"
"Phòng tập nhảy." Thời Ôn xoa xoa mắt, phát hiện ngón tay bị xoa ướt, giật mình thất thần nhìn về phía gương lớn xung quanh.
Trong gương, mặt thiếu nữ sạch sẽ xinh xắn, cái trán trơn bóng, ngũ quan tinh xảo, sớm đã rút đi ngây ngô cùng non nớt, khí chất thanh nhã đạm nhiên. Nhưng đôi mắt vẫn luôn lấp lánh thuỷ quang, sạch sẽ thuần túy, mà lúc này trên lông mi thật dài của cô bị dính vài giọt nước mắt.
Vì sao lại khóc rồi......
Thời Ôn rũ mắt, lại nằm mơ.
Nhạc Cẩm bên kia còn đang nói: "Tớ đến dưới lầu, chúng ta cùng đi ăn cơm. Thơ Thơ cùng Đồng Đồng đã đến tiệm cơm rồi."
Thời Ôn rút suy nghĩ về, từ sàn gỗ đứng lên, nhẹ giọng nói: "Hôm nay là dịp gì mà lại hẹn nhau ra tiệm ăn cơm thế?"
Nhạc Cẩm: "Không phải ngày đặc biệt cũng có thể tận hưởng, chúng ta vừa có thể tiêu tiền nhưng vẫn phải tích cóp vé giảm giá, hơn nữa, không có tiền cũng có cậu mà!"
Thời Ôn từ trong bao lấy ra giấy ăn, nhẹ nhàng chà lau đôi mắt, cười nói: "Tớ cũng rất nghèo được không."
Nhạc Cẩm "Hừ hừ" hai tiếng, "Cậu không có tiền vậy tại sao không nhận kịch bản 《 sương 》của đạo diễn Vương? Cậu còn không chịu xem hot search đi, ông ta mời cậu không được nên đã nhờ Đinh Tư Thanh rồi!"
Thời Ôn không cảm thấy có gì to tát cả, so với Nhạc Cẩm đang tức giận thì bình tĩnh hơn rất nhiều, "Mục tiêu của tớ không phải giới nghệ sĩ."
"Vậy trước kia vì sao cậu nhận 《 đường 》?"
Tay Thời Ôn ngưng trệ ở giữa không trung, giây lát lại tự nhiên mà tiếp tục chùi đôi mắt.
Nhạc Cẩm cũng chỉ là thuận miệng vừa hỏi, đã dời đến chuyện khác, "Buổi ra mắt của 《 tê ảnh 》 cậu có đi hay không?"
Thời Ôn đôi mắt hơi sáng, "Đi."
Nhạc Cẩm ha ha cười: "Tớ biết mà!"
Thời Ôn cười khẽ, mặt mày nhẹ cong, ngũ quan lại ôn hòa mềm mại đi rất nhiều.
Cô đổi đồ luyện vũ, cùng Nhạc Cẩm đi đến trước tiệm cơm.
Bối Thi cùng Vu Đồng là hai người bạn đại học cùng phòng, không giống quan hệ bạn cùng phòng trong truyền thuyết — bất hòa, lục đục với nhau.
Ký túc xá của họ có quan hệ rất tốt, tốt nghiệp ba năm cũng vẫn luôn liên lạc với nhau. Đương nhiên, chủ yếu là bởi vì các cô ở cùng nhà, vẫn là hai người hợp tiền lại thuê.
Bối Thi cùng Vu Đồng ngồi dựa ở cửa sổ sát đất.
"Nhanh đến đây đi, Ôn Ôn cục cưng ngồi với tớ này!" Bối Thi nhìn đến Thời Ôn, giơ tay cao lên gọi.
Vu Đồng ghét bỏ, "Đúng là háo sắc, mỗi lần nhìn thấy Tiểu Ôn mắt đều sáng lên."
Bối Thi không cho là đúng mà rung đùi đắc ý, "Ôn Ôn nhà tớ đáng yêu lại ôn nhu, còn hiền lành, sẽ chăm sóc cho tớ, sẽ nấu cơm cho tớ, tớ liền thích dính cô ấy không được sao!"
Vu Đồng nhướng mày, "Tiểu Ôn cũng chăm sóc tớ, cũng nấu cơm cho tớ, cậu không phải người đặc biệt gì đâu!"
Hai người nói qua nói lại muốn cãi um lên, Thời Ôn bật cười, ngồi vào vị trí Bối Thi để lại cho cô.
"Được rồi, gọi món ăn chưa?"
Hai người an phận ngồi xuống. Bối Thi nói: "Còn chưa đâu, chờ cậu đó Ôn Ôn cục cưng."
Bối Thi trời sinh dễ gần, tích cách cũng nhiệt tình. Người trong ý túc xá ai cũng có quan hệ không tồi với cô ấy. Thời Ôn ngay từ đầu nghe một chữ một câu "Ôn Ôn cục cụng" còn chịu không nổi, qua bảy năm, đã sớm nghe quen.
Khẩu vị bốn người khá giống nhau, rất nhanh đã chọn xong thức ăn.
Đã tới giờ ăn, tốc độ làm đồ ăn rất nhanh. Bốn người vừa ăn vừa nói chuyện, nói nói một hồi không thể không nhắc đến Đinh Tư Thanh.
"Tức chết tớ mà! Lại cho lục trà kỹ nữ Đinh Tư Thanh vai diễn kia, Vương đạo diễn thật không đáng tin cậy!"
Bối Thi tức giận nói, một chiếc đũa cắm sâu trên một khối bánh trà xanh, "Ôn Ôn cục cưng, ăn cái này đi, đừng nóng giận!"
Nhạc Cẩm buông chiếc đũa, "Cậu không hiểu Tiểu Ôn à? Tính tình cậu ấy như thế nào, fans cậu ấy còn đánh giá một câu: Tiểu tiên nữ không màng thế sự. Cậu ý có thể để ý một nhân vật không liên quan? Tiểu Ôn hôm nay trong điện thoại đã nói với tớ, mục tiêu của cậu ấy không phải giới nghệ sĩ."
Vu Đồng gật đầu, "Đúng là phong cách của Tiểu Ôn."
Bối Thi: "Tớ đương nhiên biết! Nhưng mà tớ chướng mắt Đinh Tư Thanh. Dạo này Đinh Tư Thanh càng ngày càng kiêu căng muốn lên trời, lúc trước ai cũng nói cô ta là vũ công có tài, lại có Ôn Tư Sương chống lưng. Kết quả thì sao chứ, cô ta từ bỏ hai mươi mấy năm vũ đạo của mình, một lòng muốn trở thành minh tinh!"
Vu Đồng: "Làm minh tinh có tiếng tăm, nhiều người sùng bái như vậy, đủ để thỏa mãn lòng ham hư vinh của cô ta."
Nhạc Cẩm nhíu nhíu cái mũi, "Nhưng không phải lúc trước cô ta bị truyền ra tai tiếng cùng tiểu thịt tươi ở khách sạn qua một đêm à? Sau đó bị fans tiểu thịt tươi đuổi mắng, bị anti rất nhiều còn gì?"
Vu Đồng: "Tớ cũng không hiểu, loại người rác rưởi này cũng có fans. Lại nói, cô ra trước sau vẫn có cái hào quang khiêu vũ lúc trước."
Bối Thi hừ lạnh, "Ôn Ôn của chúng ta mới là kỳ tài khiêu vũ."
Ba người đồng thời hướng Thời Ôn nhìn. Liền thấy Thời Ôn vẫn luôn không tham dự đề tài đang cúi đầu nghiêm túc ăn chén bánh trà xanh.
Thời Ôn không nghe thấy âm thanh các cô nói chuyện, tò mò ngẩng đầu, liền thấy mọi người đều thẳng lăng lăng nhìn mình, cô có chút ngượng ngùng, Ôn Ôn kẹp bánh trà xanh nuốt nuốt nói: "Ăn khá ngon, có hương trà nhàn nhạt."
Bối Thi vuốt vuốt một đầu tóc mềm mại tóc của cô, "Nhất cử nhất động của Ôn Ôn cục cưng đều rất đúng ý tớ ——"
Nhạc Cẩm bật cười, hướng Thời Ôn nói: "Ăn ngon vậy cậu ăn nhiều chút, thật vất vả mới trị hết bệnh bao tử."
Thời Ôn: "Tớ đã ăn rất nhiều rồi."
Ba người trăm miệng một lời: "Cậu đối với lượng cơm mình ăn có hơi ảo tưởng đó!"
Thời Ôn cảm thấy bất đắc dĩ.
Cũng thôi đi...... Lời này mọi người nói đã bảy năm rồi.
Cô thật sự cảm thấy chính mình ăn rất nhiều.
Thời Ôn hạ mắt không nhìn ba người họ, tiếp tục động đũa.
Tiếng chuông di động vang lên, có điện thoại gọi đến.
Thời Ôn bật máy, "Ừm, xin chào——"
Thanh âm nam nhân vang lên, "Thời Ôn, tôi là Vương đạo diễn của《 sương 》, nhân vật Sương Dung tôi hy vọng cô có thể diễn! Tôi cũng không biết vì sao đột nhiên xuất hiện hot search, còn nói đã xác định là do Đinh Tư Thanh đảm nhận!"
Di động bật loa, âm thanh Vương diễn lại vô cùng lớn, ba người kia đều nghe được, sôi nổi lộ ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, mấp máy môi thuyết phục Thời Ôn nhanh đáp ứng ông ta, chờ thời điểm có họp báo hung hăng đánh vào mặt Đinh Tư Thanh.
Thời Ôn nhợt nhạt cong môi dưới, lẳng lặng nghe Vương đạo diễn giải thích xong, cuối cùng, lễ phép lại bằng phẳng mà nói: "Vương đạo diễn, tôi thật sự thực cảm ơn ngài đã để ý đến tôi, tôi cũng đã nghiêm túc xem kịch bản. Ngài biết tôi thích khiêu vũ, nhân vật này là người khiêu vũ, nhưng điểm trọng tâm của nhân vật không phải "vũ", mà là "đẹp", đối với khiêu vũ chỉ có một phần ba cảm tình. Mà tôi chỉ muốn "khiêu vũ thật hoàn mỹ", tôi nghĩ sẽ có người thích hợp hơn, cũng nguyện ý đi thử vai!"
Vương đạo diễn nghe được ý tứ cự tuyệt rõ ràng như vậy liền trầm mặc.
Thời Ôn thả chậm từng chữ, "Đương nhiên, tôi rất mong chờ về sau có cơ hội để hợp tác."
Trò chuyện xong. Thời Ôn nhìn đến mặt ba người đầy bất mãn.
Nhạc Cẩm: "Tiểu Ôn cậu nên nhận đi, phải hung hăng đánh mặt Đinh Tư Thanh! Trên mạng mắng cậu phần lớn đều là fans Đinh Tư Thanh."
Thời Ôn uống ngụm trà, nhẹ giọng nói: "Tớ không lên mạng, nhìn không tới, cũng không thèm để ý, không cần thiết vì bọn họ làm khổ chính mình."
Bối Thi tiếp tục thổi phồng: "Nhìn thấy không! Đây mới là khí chất tiên nữ, lời tiên nữ nên nói!"
Thời Ôn bật cười, "Thơ Thơ cậu còn nói như vậy tớ sẽ tự cao đấy!"
Bối Thi: "Lời này tớ cũng nói bảy năm còn chưa thấy qua dáng vẻ tự cao của cậu——"
Thời Ôn còn muốn nói tiếp, di động lại vang lên.
Lần này có tên người gọi——
Diêu lão sư.
Thời Ôn kinh ngạc, thanh âm nghiêm túc đứng đắn hơn rất nhiều, "Diêu lão sư?"
Mặt khác ba người kia nghe thế cũng an tĩnh lại.
Bên kia vang lên âm thanh một người phụ nữ già nua,
"Là Tiểu Ôn sao?"
Thời Ôn đáp nhẹ: "Là con Diêu lão sư."
Đạo diễn Diêu: "Cô liền nói đơn giản một chút, 《 tê ảnh 》 muốn chuyển thể thành phim, Phương đạo diễn nói gặp một nhà đầu tư, đồng ý chi trả toàn bộ. Cô gọi điện thoại tới chính là muốn hỏi, nhân vật Tê Nhất có hứng thú không?"
Thời Ôn đã ẩn ẩn đoán được, nhưng nghe vẫn cảm thấy kích động, trong thanh âm cũng nhiễm vui sướng, "Nhân vật Tê Nhất kia, lão sư đồng ý giao cho con?"
Diêu lão sư nghe ra cô đang vui sướng, thanh âm khẳng định, "Đương nhiên, nhân vật Tê Nhất này, trừ bỏ con ra lão sư lại không thể nghĩ được người thứ hai thích hợp để chọn."
Một hồi điện thoại, Thời Ôn kích động từ đầu đến kết thúc.
Lúc ngắt điện thoại điện thoại, trên mặt có chút ngọt ngào, "Diêu lão sư nói, đồng ý giao nhân vật Tê Nhất cho tớ."
Nhạc Cẩm đã giơ lên chén trà, "Hôm nay mới nói đến, không nghĩ thật sự chuyển thể thành phim! Bạn học Thời Ôn, chúc mừng nguyện vọng của cậu trở thành sự thật!"
Hai người kia cũng giơ ly lên, "Chúng ta lấy trà thay rượu ——"
Thời Ôn lần đầu tiên nhìn đến 《 tê ảnh 》, ở góc thư viện của Nam Đều, cuốn sách mỏng không dính chút tro bụi.
Vừa thấy, liền để vào trong lòng.
Tê Nhất là một người đạm nhiên, thông thấu, không màng thế sự, cô ấy đã tinh lọc Thời Ôn chồng chất vết thương khi đó.
Nếu thế giới này có một nơi thuần tịnh, thì đối với Thời Ôn mà nói, thế giới của Tê Nhất chính là nơi yên bình nhất, ở nơi đó, cô cái gì cũng không cần nghĩ.
-
Trước khi phim bắt đầu quay, Phương đạo diễn gọi điện thoại tới nói, người đầu tư muốn gặp các diễn viên một lần.
Thời Ôn từ lời nói đoán ra vài phần ý tứ: Muốn tham gia diễn xuất, phải làm nhà đầu tư gật đầu.
《 tê ảnh 》 có kịch bản tốt, nhưng không phải đề tài đại chúng, chỉ hướng đến một nhóm khán giả nhất định. Mà trang phục của mỗi nhân vật đều tinh tế tỉ mỉ, vai chính càng không cần phải nói, việc này yêu cầu tài chính rất lớn.
Mà vị đầu tư này sẽ chi trả toàn bộ.
Thời Ôn tham gia liên hoan đêm đó, lâu lâu mới quyết định trang điểm nhẹ.
Trời mưa gió thất thường, trên đường vậy mà có mưa nhỏ.
Khi Thời Ôn đi tới "Say nguyệt lâu", cách lúc liên hoan bắt đầu còn nửa giờ, cô quyết định đi toilet chỉnh trang lại.
"Cậu biết không? Tê Nhất là do Thời Ôn biểu diễn!"
"Thật sao?"
Thời Ôn ở trong WC bất đắc dĩ mà không tiếng động thở dài.
Sao cô lại nghe thấy được loại chuyện này.
Cô không muốn nghe người khác đem mình nói bậy.
Người bên ngoài nói chuyện như cũ, âm lượng không giảm.
Một thanh âm nữ nhân, "Thời Ôn lúc trước không phải có xích mích với Đinh Tư Thanh à, lúc trước tôi cùng Đinh Tư Thanh hợp tác, cảm thấy người này tự nhiên hào phóng, khá tốt, Thời Ôn thoạt nhìn ôn hòa mảnh khảnh, nói không chừng tâm địa xấu xí."
Một thanh âm nữ nhân khác, "Cậu đừng gọi thẳng tên họ! Không biết Thời Ôn có hậu thuẫn sao?"
"Quên mất, cô ta có một cái cửa sau bền chắc ——"
Thanh âm nữ nhân mang ý cười, "Ai bảo cô ta có một người chị yêu thương cô ta, có người mắng cô ta, chị ấy liền lập tức gọi điện cho luật sư."
Còn có nhóm lão sư nghệ thuật che chở, đặc biệt còn có chỗ dựa lớn là tập đoàn Thẩm thị!"
Thời Ôn nghe được hai chữ "Thẩm thị", lông mi run rẩy.
Cô cũng không muốn Thẩm thị chống lưng......
Hai cô gái nói chuyện, thanh âm theo tiếng giày cao gót đi xa.
Thời Ôn đi đến trước gương, an tĩnh chỉnh trang.
Một dãy ghế đã không có ít người tới.
Khách sáo nói chuyện với nhau.
"Xin chào, tôi là Hoàng Tự Nhiên, biểu diễn nhân vật Tê Nhị."
"Xin chào tôi là Kỳ Tỉ, biểu diễn Tê Tam."
Thời Ôn nghe hai tiếng thăm hỏi, lập tức liền biết các cô ấy là ai ——
Hai vị "nói bậy" cô ở WC.
Cùng nhau đóng phim không được tự nhiên......
Thời Ôn nghĩ thầm.
Một đống người liền ngồi xuống.
Không ai động đũa, bởi vì người đầu tư còn chưa tới.
Không khí cũng không tẻ ngắt, giới giải trí có rất nhiều người thích nói chuyện.
Mười phút sau, cửa phòng bị gõ vang.
Người phục vụ canh giữ ở cạnh cửa động tác thuần thục mà cung cung kính kính mở cửa.
Cả phòng chớp mắt liền im lặng.
Thời Ôn đang cúi đầu cùng mấy người Nhạc Cẩm nhắn tin, chợt nghe bên người có người thấp thấp thở dài, "Trời ạ, tư chất này nhìn thật giống ảnh đế."
Thời Ôn đoán được là người đầu tư tới, nhưng không nghĩ tới người đầu tư sẽ làm nữ diễn viên bên người kinh diễm như vậy.
Cô muốn trước mặt người đầu tư biểu hiện thật tốt, liền nhanh nhẹn tắt đi di động.
Thời Ôn thuận tay vén vén tóc máu bên tai, khóe miệng gợi lên nụ cười lễ phép thanh đạm, chậm rãi ngẩng đầu.
Cô nhìn đến một đôi giày da màu đen, là loại cô từng thấy trên tạp chí của Nhạc Cẩm, hình như là được chế tác thủ công Italy. Lại hướng lên trên, thẳng tắp một chân thon dài, nam nhân mặc tây trang giày da, tây trang được tỉ mỉ giặt ủi đến bằng phẳng, không có một nếp uốn, thân hình đĩnh đạt, trời sinh tướng đẹp.
Tiếp tục hướng về phía trước, Thời Ôn nhìn đến làn da trắng lạnh cùng hầu kết, nhanh chóng dịch mở mắt, đến gương mặt kia.
Tóc ngắn lưu loát, làn da trắng ngần, mặt mày tuấn tú, dựng trên mũi là khung mắt kính tơ vàng, môi mỏng như có như không câu lấy, nhìn xa xa thô sơ giản lược, là một người văn nhã lại tự phụ. Nam nhân bước vào dãy ghế, đạo diễn lập tức đứng lên, không kiêu ngạo không siểm nịnh lễ phép chào hỏi: "Xin chào Trì tổng."
Độ cung của khoé miệng nam nhân không có biến hóa, lễ phép gật đầu, tiếng nói thanh lãnh, nhàn nhạt không cao không thấp, không vội không chậm, "Xin chào Phương đạo diễn."
Dung nhan quen thuộc lại xa lạ, thanh âm quen thuộc lại xa lạ.
Ngón tay Thời Ôn mất lực rơi xuống vài phần, đầu tóc vén sau tai một lần nữa rơi xuống sườn mặt, nhẹ nhàng nhộn nhạo.
Cô nghe được nhân viên công tác xung quanh thấp giọng nghị luận.
"Nam nhân cực phẩm, cả người mang hơi thở cấm dục, nhìn lễ phép thân thiện, giơ tay nhấc chân lại tràn đầy khoảng cách, cao cao tại thượng xa xôi không thể với tới."
"Diện mạo so với thật nhiều tiểu thịt tươi trong giới giải trí đều soái hơn."
"Cậu lấy tiểu thịt tươi so với anh ta? Chưa nghe qua C&S sao? Anh ta sáng lập năm hai mươi tuổi thôi đấy!"
"Thật sao? Tên anh ấy là gì nhỉ, tớ phải search ngay mới được!"
"Cậu search không ra đâu, tớ cũng là nghe Phương đạo diễn nhắc tới thôi, trên mạng không có bất luận tin tức gì của anh ta cả!"
"Hả? Vậy cậu mau nói cho tớ nghe đi, tên anh ấy là gì vậy?"
"Trần Trì."
Mary: Hai bà bớt mơ tưởng, chắc có cơ hội:))) Biết tên chi có gọi được đâu
Sel: để lại một vote và một cmt để tiếp sức cho editor có thêm động lực nghenn 😘
Truyện khác cùng thể loại
176 chương
27 chương
39 chương
7 chương
12 chương
92 chương