Tình ý đang nồng chợt bị cắt đứt, đặt tại trên người khác đều có mấy phần không vui, huống chi Lưu nội thị không biết điều lại lớn tiếng như vậy. Diệp Lâm bị Tô Nghiêu dùng sức đẩy ra, lật ngồi ở một bên chiếu, một tay chống cằm, một tay nhấc bình trà trên án kỷ, khoan thai tự đắc đổ ra một ly trà, liếc mắt nhìn Tô Nghiêu vội vàng cuống quýt ngồi dậy sửa sang lại nghi dung, ý cười trên khóe môi càng lớn. Sắc mặt Tô Nghiêu ửng đỏ trừng mắt liếc hắn một cái, đoạt lấy ly trà chợt ực một hớp, lại nhét vào tay Diệp Lâm, khiển trách: “Về sau chớ càn quấy như thế, nói bóng nói gió truyền đi, còn không biết phải nói thế nào với triều thần.” Sợ rằng nói nàng là hồ ly mê hoặc quân vương. Rõ ràng người mê hoặc lòng người ở bên cạnh không phải sao, nỗi oan ức này nàng không nhận. Diệp Lâm cũng không phản bác, tính tình dễ chịu gật đầu coi như đáp lời Tô Nghiêu nói, Tô Nghiêu tuy là tùy tính làm bậy, có một số việc cũng thận trọng truyền thống cực kì, hắn sớm biết, chỉ là một lúc thu lại không được kích động thôi. Không có gì từ nay còn dài, hắn tự nhiên sẽ không so đo được mất. Bên kia Tô Nghiêu cũng bình tĩnh lại, ngược lại cảm thấy có chút kỳ quái, mới vừa thấy Lưu nội thị dẫn cung nhân nối đuôi mà vào, cũng không biết cầm những thứ đó muốn làm gì. Diệp Lâm muốn dọn nhà à? Nghĩ tới, cũng liền hỏi: “Lúc nãy Lưu nội thị tới đây làm gì?” Người nọ tiện tay nhặt đồ trên chiếu, mới từ đụng ngã từ trong hộp gỗ tử đàn rớt ra đồ chơi nhỏ, có chút ảo não mà nói: “Ngược lại ta sai lầm, gọi hắn mang tấu chương tới, phá hư hăng hái của ta và ngươi.” Tô Nghiêu:..... Nàng cũng không phải là ý đó, có ai hứng thú. Chỉ là.....”Tại sao phải đưa đến nơi đây?” Hắn muốn dọn nhà sao, Diệp Lâm vốn là ở tẩm điện, đến các cung hết sức dễ dàng, nếu hắn coi trọng Phượng Ngô điện, Tô Nghiêu còn phải khuyên giải hắn một phen đấy. Ngươi muốn bố trí lại muốn đổi bảng hiệu gì nữa, mấu chốt là đường đường Hoàng đế bệ hạ lại muốn giành tẩm cung với Hoàng hậu, vậy làm sao được, người này có ý nghĩ quá kỳ lạ rồi. Người nọ cũng tiện tay cầm chơi một chuỗi vòng ngọc, không chút để ý nói: “Về sau ta liền nghỉ ở Phượng Ngô điện, ngăn một gian bên kia làm thư phòng, nếu sổ con ít, ta liền về Phượng Ngô điện phê.” Hả? Diệp Lâm nhẹ nhàng nói lượng tin tức ngoài ý muốn hơi lớn, khiến Tô Nghiêu có chút trợn mắt hốc mồm. À, người này thật đúng là muốn nương nhờ nàng sao? Thật tốt tẩm cung Hoàng đế không ở, ngược lại nương nhờ Phượng Ngô điện là thế nào, còn phải ngăn làm thư phòng, từ xưa hậu cung không làm chánh sự, hôm nay Tô gia giao thiệp với triều đình liền đủ để một số người thảo luận, nếu truyền ra tin Diệp Lâm ở Phượng Ngô điện làm thư phòng nhỏ, sợ là trên phố lại truyền ra lời đồn Hoàng hậu tham gia vào chính sự. Nàng cũng không muốn trở thành Phong hậu thứ hai trong mắt người đời. Trong lúc lơ đãng quét vòng tay Diệp Lâm đang cầm, lúc này Tô Nghiêu mới nhìn thấy đồ rải rác trên chiếu, da đầu có chút tê dại, còn không biết phải giải thích với Diệp Lâm về cái hộp Phong Diệp đưa cho Tô Dao như thế nào, chỉ một mặt nhặt đồ vào trong hộp, một mặt nói: “Bệ hạ cũng không nên nói giỡn, trong Phượng Ngô điện có thư phòng nhỏ chuyện như vậy không được.” Ánh mắt Diệp Lâm quét qua hàng chữ nhỏ khắc trong vòng tay, chính là Phong Diệp khắc xuống, chỗ ghi tên có hai từ “A Diệp“. Mày nhăn lại, nhưng cũng không hỏi, trả lời Tô Nghiêu nói: “Ngươi chỉ cần bày một cái bàn cũng được, không cần phô trương, nếu ta và ngươi không nói, làm sao sẽ truyền đi?” Tô Nghiêu không hề nghĩ về việc này, chỉ là nhìn thấy Diệp Lâm cau mày, cũng không nghiêm túc suy nghĩ, chỉ chọn một chút đầu, liền chuyển đề tài: “Nếu bệ hạ bất giác uất ức, a Nghiêu cũng không dám có ý kiến gì.” Đồ trong hộp gỗ tử đàn nhặt lên hết, chỉ kém vòng ngọc trong tay Diệp Lâm, Tô Nghiêu nhìn hắn bình tĩnh nhìn vòng tay, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác đau, để nàng không nhịn được mở miệng giải thích: “Đó là di vật của Tô Dao, ta tìm tới nhìn một cái, ngươi không cần suy nghĩ nhiều.” Diệp Lâm nghe vậy nở nụ cười yếu ớt. Thật tốt, hắn sớm biết đó là đồ của Phong Diệp đưa Tô Dao từ trước, không có chút nào liên quan với người trước mắt, nàng cũng không che giấu, bình thản giải thích cho hắn nghe. Nếu như kiếp trước lúc hắn nhìn thấy những thứ đó không lập tức đổi mặt, nếu như Tô Nghiêu khi đó cũng không che giấu, mà như hôm nay thản nhiên giải thích, nếu hắn không hiểu lầm..... Cũng sẽ không có một tháng lạnh nhạt sau đó, cũng sẽ không để Tô Nghiêu thất vọng về hắn, cũng sẽ không chảy nước mắt chất vấn hắn, tại sao không tin nàng..... Diệp Lâm nhớ tới trong trí nhớ người nọ lệ rơi đầy mặt, giọng nói run rẩy. Khi đó hắn không biết Tô Dao đã sớm đổi tim, không biết hắn yêu chính là cô nương trong lòng chỉ có hắn. Chính là lúc đó, hắn cho là tạm thời không gặp Tô Dao, mới có thể yên tĩnh một chút, suy nghĩ một chút đối mặt với thanh mai trúc mã vĩnh viễn ở trong lòng Tô Dao như thế nào, ước chừng có một tháng, đều dùng chính vụ lấp đầy mình. Nhưng lúc đó hắn không biết, trong hậu cung lắc lư theo gió lợi hại như vậy, đều là người ở trong cung gió tanh mưa máu mò mẫm lăn lộn lâu, mặc dù không có phi tử khác, nói bóng nói gió cũng bắt đầu tin đồn, nói Hoàng hậu nương nương chọc giận bệ hạ, đã thất sủng, sẽ lập tức bị phế. Đại khái chính là lúc đó đi, trong lòng Tô Nghiêu có ý nghĩ muốn rời khỏi. Khi đó nàng thường treo câu “Gần vua như gần cọp” ngoài miệng, hắn chỉ xem nàng chế nhạo hắn, nào biết Tô Nghiêu lại thật sự nghĩ như vậy. Hắn có bao nhiêu bất lực, rõ ràng có được thiên hạ, rõ ràng cả trái tim người kia cũng giắt trên thân, nhưng trong lòng bảo bối không có một chút cảm giác an toàn, luôn sẵn sàng rời đi. Trong thời gian dài chờ đợi hắn đã hiểu ra nhiều chuyện, nhưng cũng hiểu, có một số việc chính là nước đổ khó hốt, mầm móng một khi gieo xuống, cuối cùng sẽ nảy mầm. Giống như đồ sứ, đã bị vỡ, bất luận dù có sửa hoàn mỹ hơn nữa, những vết rách kia đều thật sự tồn tại, vĩnh viễn cũng không cách nào lau đi. Là không tin tưởng nhau, từ từ đẩy bọn họ ra. Hắn không tin trong lòng Tô Dao không còn ý nghĩ với Phong Diệp, nàng cũng không tin nói chuyện mượn xác hoàn hồn cho hắn, hắn có thể thản nhiên tiếp nhận. Nếu khi đó nói ra, tốt biết bao nhiêu.....