Bệnh Án Khám Chữa FA Di Căn
Chương 11
Kì thực công việc của trợ lý đời sống phải nói là rất nhàn hạ. Việc ở công ty không cần cô tham dự, cũng không cho cô tham dự. Bình thường chỉ chăm sóc chuyện ăn uống đi lại của ông chủ là được, cũng không cần nấu cơm, đến giờ trực tiếp đến nhà họ Trịnh lấy cơm trưa mang đến công ty là xong. Trước đó lúc điều tra Trịnh Diễn Tự, cô và Cao Đăng đã phát hiện cuộc sống hàng ngày của Trịnh Diễn Tự quả thực không khác gì một cán bộ già nghiêm khắc, không hẹn hò, không xem phim, thậm chí tuyệt đối không ăn cơm bên ngoài trừ khi phải xã giao, đều là đầu bếp của nhà họ Trịnh nấu cơm trưa, anh ta sai trợ lí đi lấy, vừa tốn thời gian vừa tốn công. Hôm nay còn tuyệt hơn nữa, buổi trưa Trịnh tiên sinh có tiệc, cô cũng khỏi phải đến nhà họ Trịnh luôn.
Thế là cả buổi sáng hôm nay, ngoài lo sợ bất an ngồi trong nhà Trịnh Diễn Tự, lo sợ bất an nghĩ đến chiếc áo vét chết tiệt đó, Viên Mãn cơ bản không làm gì cả.
Trong không gian hơn 400 mét vuông chiến trọn một tầng, trên đến trần nhà, dưới đến hầm rượu đều không có một hạt bụi nào, cũng không hề có chút hơi người. Viên Mãn ngồi trong phòng khách rộng đến mức gần như nhìn không thấy điểm cuối, suy nghĩ trên trời dưới biển: Tại sao Trịnh Diễn Tự còn chưa gọi điện thoại về thoá mạ cô một trận?
Có điều gã Trịnh Diễn Tự này bình thường đều không lộ vui buồn, ngay cả lúc cười khóe miệng cũng chỉ cong lên không quá 1,5 độ, Viên Mãn thật sự không thẻ hình dung được cảnh gã nổi giận đùng đùng, ra oai sấm sét như thế nào.
Theo lịch trình Viên Mãn được biết, hôm nay việc đầu tiên của Trịnh Diễn Tự chính là đàm phán lần tiếp theo về việc mua lại mảng nghiệp vụ di động của công ty APM, và công việc này sẽ kết thúc lúc 10 giờ. Viên Mãn nhìn chiếc đồng hồ đối diện, đã 10 giờ 5 phút rồi, Trịnh Diễn Tự chắc hẳn đã xong việc, có thời gian để trừng trị cô rồi mới đúng. Hay là... đến bây giờ Trịnh Diễn Tự còn chưa phát hiện trên áo vét có một lỗ thủng hình tam giác to đùng?
Chuyện này cũng không phải không thể xảy ra. Với tình tình âm tàn xảo trá của Trịnh tiên sinh, người ngoài dù có nhìn thấy một lỗ thủng thật lớn cũng đâu có ai dám lên tiếng nhắc nhở anh ta?
Viên Mãn chờ đến lúc đói meo. Phải biết từ sáng rời giường cô vẫn chưa có hạt cơm nào vào bụng, tiếng ùng ục phát ra từ bụng cô đồng bộ hoàn mỹ với tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường.
Thôi kê, có chết cũng phái làm con ma no.
Đến lúc câu này xuất hiện hoàn chỉnh trong đầu, cố Viên đã bấm xong số điện thoại gọi đưa hàng vẫn khắc ghi trong lòng.
Đương nhiên vui một mình không bằng vui hai mình, nhớ hôm nay mẫu thân đại nhân và phụ thân đều không ở nhà, chỉ để lại con chó độc thân Bỏng Ngô ở nhà trông nhà, Viên Mãn không an vị nổi nữa, lấy chìa khóa xe đạp điện đi ra ngoài.
Sau thời gian một nén hương, Viên Mãn có tình có nghĩa ôm Bỏng Ngô đến nhà Trịnh tiên sinh. Một phần ba nén hương sau, bộ mặt tươi cười đon đả của chàng trai đưa hàng xuất hiện trên màn hình chông cửa. Một phần mười nén hương sau, Viên Mãn đã ôm Bỏng Ngô ngồi trên tấm thảm nhung mềm mại diệu kì không biết do quốc gia nào sản xuất, trên bàn uống nước trước mặt bày đầy đồ ăn nhanh.
Từ pizza đến tôm hùm chua cay, các loại đồ ăn trải dài khắp trái đất. Viên Mãn vội bắt đầu ăn, hoàn toàn không quan tâm Bỏng Ngô có đến tè vào chậu hoa trị giá sáu mươi con Bỏng Ngô hay không.
Cô Viên đang ăn dầu mỡ đầy tay, Bỏng Ngô đang tè ngập bồn hoa, đột nhiên tiếng chuông điện lanh lảnh vang lên trong phòng khách trống trải.
“Leng keng!”
Cô Viên của chúng ta lập tức chết sững.
Không phải là... Trịnh Diễn Tự tạm thời về đấy chứ?
Cô Viên suýt nữa chết nghẹn vì miếng tôm hùm vừa nuốt vào cổ họng, vội dùng hết sức bình sinh nuốt xuống. Chính bản thân cô Viên cũng không nhịn được khen mình phản ứng nhanh, nhanh chóng gạt hết rác rưởi trên bàn vào thùng rác. Nhìn thoáng quá bàn uống nước đã sạch sẽ trở lại, tốt xấu là có thể yên tâm ra mở cửa rồi. Đúng lúc này khóe mắt liếc thấy một sinh vật lông xù... A, Bỏng Ngô! Lúc này Viên Mãn mới nhớ tới sự tồn tại của Bỏng Ngô. Trong không khí căng thẳng như thế, không ngờ Bỏng Ngô vẫn còn đang giơ chân tè vào bồn hoa. Trái tim vừa mới thả lỏng lập tức thắt lại lần nữa, Viên Mãn chạy nhanh tới ôm lấy Bỏng Ngô rồi nhét vào trong ba lô của mình.
Bạn nhỏ Bỏng Ngô, bạn rất thích chơi trốn tìm đúng không? Lần này ngàn vạn lần đừng thò đầu ra làm hại cô chủ! Viên Mãn vừa quay lại quan sát chiếc ba lô nhúc nhích không ngừng, vừa thấm thỏm đi ra nghe máy.
Xuất hiện trên màn hình lại là một khuôn mặt xa lạ.
“Chào ngài! Cửa hiệu giặt là XX mang quần áo đến cho ngài!”
Viên Mãn còn chưa tiêu hóa được sự thay đổi tâm lí chóng mặt này, ngẩn ra đủ ba giây rồi mới chậm rãi đưa tay lên lau mồ hôi lạnh, nói ảo não như quả bóng xì hơi: “Ờ, lên đi!”
Đưa chân chàng trai từ cửa hiệu giặt là, Viên Mãn vừa cảm thán làm thổ hào thật tốt, không ra khỏi cửa đã có thể hưởng thụ đủ mọi dịch vụ, vừa trở lại bên bàn uống nước, nhìn chỗ tôm hùm còn chưa ăn xong trong thùng rác...
Ài! Thật là xót ruột!
Có điều Viên Mãn nhanh chóng tìm được thứ để giải sầu.
Bồn tắm to đến mức có thể bơi được, giường có thể di chuyển, trần nhà lắp trời sao nhân tạo... Trước cô còn cho rằng Trịnh Diễn Tự là cán bộ già cổ hủ, không ngờ ở nhà cũng rất có phong cách.
Viên Mãn tắm một cái, thoải mái nằm trên ghế nằm, đưa tay bấm điều khiển, rèm cửa sổ liền khép lại kín mít. Trong phòng trở nên tối tăm, đồng thời cửa mái tự động mở ra. Cô đưa mắt nhìn theo, trần nhà đã biến thành trời sao rực rỡ. Tất cả đều hoàn mĩ, trừ việc Bỏng Ngô giật mình nhìn trời sao sủa inh ỏi.
Ngay cả Viên Mãn luôn luôn không có tế bào lãng mạn cũng không nhịn được say mê. Căn hồ này của Trịnh Diễn Tự quả thực là thiên đường tiền sử...
Thiên đường làm người ta quên mất ngày đêm, Viên Mãn nhắm mắt lại, bình thản thiếp đi.
***
Lúc này Trịnh tiên sinh lại phải chịu đựng sự hành hạ ứa máu sôi gan.
Như thường ngày, sau khi chạy sớm, anh ta ra khỏi nhà với tinh thần sảng khoái, chuẩn bị đến cho đối thủ một đòn tấn công trí mạng cuối cùng.
APM ở giữa giở trò với Khoa Tín và một công ty khoa học kĩ thuật khác tên là Hằng Thịnh, không ngừng ép giá nên mới khiến vụ mua lại nghiệp vụ di động lần này của anh ta mãi không xong được. Bây giờ anh ta đã bắt tay được với lãnh đạo của công ty khoa học kĩ thuật Hằng Thịnh, đến lượt APM phải run sợ. Lần đàm phán này cũng sẽ là lần đàm phán cuối cùng của anh ta và APM. Đám người APM đó còn không biết giờ đây APM chỉ còn hai lựa chọn, hoặc là bán cho Khoa Tín, hoặc là tuyên bố phá sản...
Khóe miệng Trịnh Diễn Tự khẽ nhếch lên. Tài xế nhìn thấy qua gương chiếu hậu, biết ông chủ mình lần này lại nắm chắc thắng lợi.
Một điều khiến Trịnh Diễn Tự không nghĩ tới là, anh ta vốn nên đến công ty từng là một công ty đầu ngành APM với tư thế sát phạt quyết đoán của một vương giả, nhưng vì sao... tất cả mọi người... Chỉ cần liếc ánh mắt đến người anh ta đều thống nhất lộ ra bộ mặt méo mó như táo bón?
Ngay cả bầu không khí trên bàn đàm phán cũng trở nên kì lạ. Khi anh ta lạnh lùng ném ra thông cáo chung của Khoa Tín và Hằng Thịnh rồi đi lên bục phát biểu, ánh mắt tất cả mọi người nhìn anh ta chẳng phải hoảng sợ, không phải kinh hãi, mà là...
Thậm chí một trong những lãnh đạo cao cấp của APM còn không nhịn được bật cười hì hì...
Cuối cùng Trịnh Diễn Tự không nhịn được lia ánh mắt tới, đối phương lập tức ngậm miệng im lặng, khôi phục bộ mặt táo bón quen thuộc mà Trịnh Diễn Tự đã thấy rất nhiều.
Trợ lí hành chính nhịn một hồi lâu, cuối cùng lấy can đảm bước tới, nhỏ giọng nhắc nhở: “Áo vét của ngài...”
Trịnh Diễn Tự lập tức cúi xuống xem xét áo vét của mình. Rõ ràng không có bất cứ điều gì khác thường.
Trợ lí hành chính chỉ có thể tiếp tục đánh bạo, chỉ chỉ sau lưng Trịnh Diễn Tự. Trịnh Diễn Tự đưa tay sờ sau lưng rồi bừng tỉnh. Chỉ sơ ý một chút, tư thế vương giả của anh ta lại trở thành tư thế vương bát...
Cả công ty APM, cao đến tổng giám đốc, thấp đến công nhân vệ sinh đều bị chiếc áo vét tạo hình kì lạ của anh ta đánh bại. Còn người khởi xướng tất cả những chuyện này...
Bốn giờ chiều, Trịnh Diễn Tự bận rộn cả ngày cuối cùng cũng có một tiếng nhàn rỗi. Anh ta ngồi trong văn phòng, vốn nên xử lí nốt những tài liệu xoắn não trên bàn, nhưng chỉ cần khẽ nhắm mắt là lại thấy một bóng người tà ác với hình dáng một bộ âu phục nhếch miệng cười lạnh với anh ta, mà nụ cười này giống hệt hình chiếc bàn là.
Trịnh Diễn Tự đột nhiên bừng tỉnh, không hề nghĩ ngợi cầm lấy điện thoại trên bàn: “Gọi tài xế chuẩn bị xe”.
“Ngài cần đi đâu?”
“Nhà”.
Một nén hương sau, Trịnh Diễn Tự đứng trước cửa căn hộ hết sức quen thuộc của mình, đưa mắt nhìn vào, lại không nhịn được cau mày.
Trịnh Diễn Tự còn tưởng mình đi lạc vào cung bơi lội, mực nước đã ngập đến mũi giầy anh ta.
Đây... đây chính là nhà mình sao?
Dựa vào khả năng quan sát nhạy bén, Trịnh Diễn Tự nhanh chóng tìm theo hướng nước chảy tới ngọn nguồn tội lỗi: Phòng tắm. Cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến nhân sinh quan được Trịnh Diễn Tự xây dựng nhiều năm nay lập tức sụp đổ.
Anh ta nhìn thấy một con chó đang vui sướng bơi trong bồn tắm của anh ta.
***
Viên Mãn ngủ một giấc hết sức thoải mái.
Trời sao nhân tạo không biết bị tắt đi từ khi nào, chẳng lẽ là tự động kết thúc? Thật là hiện đại... Viên Mãn vừa tặc lưỡi than thở vừa sờ soạng tìm điều khiển mở rèm cửa sổ.
Căn nhà đang tối tăm lập tức sáng ngời, Viên Mãn lóa mắt không nhìn thấy gì. Vô thức tóm tóc quay đầu đi ra cửa, cô lập tức trượt chân, ngã sấp xuống đất.
Viên Mãn đau đớn bò lên, lúc này mới phát hiện tình hình khác thường.
Tại sao sàn nhà lại ướt?
Đầu óc bắt đầu nhanh chóng vận chuyển, không phải là... Viên Mãn lập tức hoảng hốt chạy ra khỏi phòng ngủ, lao thẳng về phía phòng tắm, giữa đường đột nhiên dừng lại...
Cô nhìn thấy một bóng người ngồi ngay ngắn trên sofa trong phòng khách.
Bóng người quay lưng lại phía cô, thẳng tắp, cao ngạo, lạnh lùng, thậm chí còn thầm lộ ra sự giận dữ.
Viên Mãn không nhịn được nuốt nước bọt.
Một phần ba nén hương sau, cuối cùng Viên Mãn dùng hết chút dũng khí bằng hạt đậu nành, chậm rãi đi đến cạnh sofa. Cô không còn đối mặt với một bóng lưng mà là nửa bên mặt còn âm u hơn bóng lưng mấy lần.
Khớp hàm hơi cắn chặt, đôi môi mỏng khẽ mím lại...
Người ngồi trên sofa không phải Trịnh Diễn Tự thì ai?
Chỉ có điều Trịnh Diễn Tự dường như hoàn toàn không phát hiện ra cô, vẫn cúi đầu bấm máy tính trong tay.
“Anh... đang làm gì vậy?”
“Tính sổ”. Anh ta hoàn toàn không bất ngờ khi thấy Viên Mãn lên tiếng, xem ra đã biết cô đứng sau lưng từ lâu rồi. Nhưng anh ta vẫn không thèm ngẩng đầu lên.
Viên Mãn không hiểu: “Sổ gì?”
Trịnh Diễn Tự không nói gì, chỉ đứng thẳng lên.
Khi đó Viên Mãn thật sự hi vọng mình có thể hóa thành Lỗ Trí Thâm vạm vỡ như núi giống như mẫu thân đại nhân đã nói... Đứng trước mặt gã Trịnh Diễn Tự này, chưa nói chiều cao của Viên Mãn kém người ta một đoạn, khí thế lại càng thua kém rất nhiều.
Anh ta sẽ xé cô thành tám mảnh sao? Nhìn ánh mắt anh ta lúc này thì rất có thể là như vậy. Nhưng... Viên Mãn không nhịn được cúi đầu nhìn chiếc máy tính trong tay anh ta... Lẽ nào anh ta đinh dùng máy tính chém cô thành tám mảnh?
Trong lúc Viên Mãn đang suy nghĩ vu vơ, không ngờ Trịnh Diễn Tự lại giơ máy táy về phía cô thật.
Viên Mãn hoảng sợ nhắm mắt lại, đến lúc mở ra mới phát hiện anh ta chỉ giơ máy tính lên trước mặt cô mà thôi.
Viên Mãn lại không kịp thở phào, bởi vì cô thấy rõ một dãy số trên màn hình máy tính.
Cuối cùng Trịnh Diễn Tự cũng lên tiếng: “Đây là thiệt hại cô gây ra cho tôi ngày hôm nay”.
Viên Mãn ngơ ngác đếm một dãy số dài trên máy tính: Một số không, hai số không, ba số không... Sáu số không... Viên Mãn không dám đếm tiếp nữa.
“Rồi... sao?” Viên Mãn lắp bắp.
“Cô định bồi thường thế nào?” Trịnh Diễn Tự bình tĩnh.
“Lấy thân trả nợ... Được không?” Viên Mãn đánh liều.
“Không được”. Trịnh Diễn Tự quả quyết từ chối.
Từ chối thật là quyết đoán, ánh mắt còn lộ rõ vẻ chán ghét nữa... Cô Viên khóc thầm, Trịnh tiên sinh, ngươi làm tan nát trái tim pha lê của một thiếu nữ như ta... Ngươi cũng phải... bồi thường cho ta...
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
1275 chương
25 chương
65 chương
154 chương
81 chương