Bệnh án bệnh tâm thần
Chương 3 : lăn lộn🐙
Editor: Bèng.
Beta: Đậu Xanh
Hứa Y nhìn Trình Mộ cách đó không xa, trong lòng đầy ngạc nhiên.
Thẩm Dục quay đầu lại nhìn cô, mỉm cười nói: "Trình Mộ? Tính ra cũng đã nhiều năm không gặp anh ta rồi."
Hứa Y nghĩ nghĩ, đúng thật là đã lâu không gặp, cho dù lúc trước cô sắp chết rồi thì Trình Mộ cũng không đến gặp cô.
"Muốn tránh đi không?"
Hứa Y nghe vậy cảm thấy kỳ quái, cô nhìn vào mắt Thẩm Dục, không thù không oán, tại sao lại phải tránh mặt?
Hình như Thẩm Dục đã nhìn thấu suy nghĩ của Hứa Y, anh kề sát vào bên tai cô nói: "Buổi chiều nói anh đào hoa khó chặn, bây giờ mới qua mấy tiếng, mà em đã muốn chọn một cây cỏ rồi?"
Hứa Y bất đắc dĩ nói: "Người ta còn đang nhìn chằm chằm anh đấy."
Thẩm Dục thở dài một tiếng: "Anh còn đang nhìn chằm chằm em đấy."
Hứa Y đỡ trán, không cần anh nhìn chằm chằm em, cả hội trường đều đang nhìn chúng ta rồi!
"Không đùa với em nữa." Thẩm Dục cười: "Nhìn sơ qua thì biết ngay Trình tiểu tam* đến là để tìm em, tránh được nhất thời cũng không trốn được một đời, đi thôi."
Trong nhà họ Trình, Trình Mộ đứng hàng thứ ba, Thẩm Dục lớn hơn anh ta mấy tuổi, kêu một tiếng Trình tiểu tam hình như cũng không có gì sai.
*Tiểu tam: trong câu vừa có ý là con thứ 3 vừa có ý là người thứ 3 luôn xem vào chuyện tình cảm của người khác.
Đôi mắt Trình Mộ nhìn chằm chằm hai người Thẩm Dục và Hứa Y đang nắm tay nhau, miệng mấp máy.
Dù Lâm Nguyên có vụng về thế nào cũng có thể nhìn ra bầu không khí hiện tại đang khẩn trương, người trong bữa tiệc vẫn đang nói to nói nhỏ như cũ, chóp mũi Lâm Nguyên đổ mồ hôi, làm ơn ba người này tuyệt đối đừng có sở thích thích người khác vây xem mình nhé.
Lâm Nguyên vỗ vỗ tay, thu hút chú ý của mọi người.
"Hôm nay trong bữa tiệc còn có một vở kịch lớn, mời mọi người cùng ba tôi dời bước đến sân sau, ở đó đã có chuẩn bị một bất ngờ, không đi thì sẽ hối hận."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng mang theo vẻ mặt không thể hiểu được nghe theo lời của Lâm Văn Hiên rời đi.
Hứa Y và Thẩm Dục từ từ đi đến gần, sự tức giận trong lòng Trình Mộ càng tăng thêm vài phần. Anh ta dùng sức nắm chặt tay thành quyền, đến cả gân xanh cũng hiện lên.
"Trình Mộ, đã lâu không gặp." Thẩm Dục cười nói.
Hứa Y nương theo lời anh nói mà gật đầu, nói thêm: "Đã về rồi." Giống như là cảm thấy lời mình nói quá mức lạnh nhạt, cho nên cô thêm vào một câu thăm hỏi: "Ở nước ngoài sống tốt chứ?"
Lâm Nguyên đứng ở một bên, chỉ cảm thấy phía sau anh ta khí lạnh như sắp ngưng tụ thành sương.
Theo chút thông tin nhỏ, Hứa đại tiểu thư đã từng có qua lại với Trình thiếu gia.
Trình Mộ nhẹ giọng nói: "Đã về." Anh ta dừng lại một chút, nhìn Hứa Y nói: "Anh muốn nói chuyện riêng với em."
Ánh mắt Thẩm Dục trầm xuống, đây là muốn cạy góc tường của anh à?
Toàn bộ tay Hứa Y được tay Thẩm Dục bao trọn, cô thoáng nhìn xuống phía dưới, giọng điệu thờ ơ, "Tôi hơi mệt, hôm khác lại nói."
Niềm vui trong lòng Trình Mộ ngay lập tức nhạt đi vài phần. Anh ta nhìn Hứa Y, cắn răng nói: "Một lúc thôi!"
Thẩm Dục rũ mắt nhìn bàn tay anh và bàn tay Hứa Y đang nắm chặt lấy nhau, như thể anh không thèm để ý đến một tên bạn trai cũ đã "thất sủng" vậy.
"Không được, ngày mai còn có việc, chúng tôi phải đi trước." Cô ngước mắt nhìn Thẩm Dục nói: "Đi thôi?"
"Được, Trình Mộ, hẹn gặp lại lần sau."
Thẩm Dục liếc mắt nhìn Trình Mộ một cái, trên mặt chỉ có một nụ cười ôn hòa ấm áp như Phật.
Trình Mộ rũ mi cười lạnh một tiếng: "Còn sớm mà, Thẩm tổng hà tất gì phải gấp gáp như vậy, sợ tôi cướp người của anh à?"
Thẩm Dục bất đắc dĩ, anh cúi đầu nhỏ giọng nói bên tai Hứa Y mấy câu, trong lúc vô tình chạm vào lỗ tai cô, sau đó liền liếc mắt nhìn về phía Trình Mộ, Trình Mộ nắm chặt tay lại, Thẩm Dục đang khiêu khích anh ta!
Hứa Y gật gật đầu với Trình Mộ, nói một tiếng được, sau đó một mình rời đi.
Trình Mộ tiến lên vài bước, muốn giữ chặt tay Hứa Y, lại bị Thẩm Dục duỗi tay ngăn anh ta lại: "Không phải cậu muốn nói chuyện sao? Tôi nói chuyện với cậu." Khóe miệng Thẩm Dục khẽ nhếch, cười nói một tiếng: "Chẳng lẽ cậu không muốn nữa rồi?"
"Nếu Thẩm tổng muốn nói, tôi đây đương nhiên sẽ phối hợp." Trình Mộ hất tay anh ra.
Biểu tình trên mặt Thẩm Dục vẫn ôn hòa như cũ, hai người rõ ràng cao gần bằng nhau, nhưng xét về phía khí thế, Trình Mộ lại tụt xa xa Thẩm Dục.
Kinh nghiệm của Thẩm Dục so với Trình Mộ được sủng ái này nhiều hơn rất nhiều.
Lâm Nguyên đứng một bên nhìn như ngốc hoàn toàn, Trình gia chẳng lẽ muốn thương lượng với Thẩm gia?!
Còn chưa để Lâm Nguyên phản ứng lại, thì Trình Mộ đã đánh một quyền đến.
Dường như Thẩm Dục đã sớm có chuẩn bị, anh khéo léo bắt được một quyền của Trình Mộ, rồi sau đó trở tay dùng lực dánh trở lại vào bụng của Trình Mộ, Trình Mộ không đoán được thân thể mảnh khảnh của Thẩm Dục lại có thể có sức lực lớn như vậy, anh ta không có phòng bị, đau đến sắc mặt trắng bệch.
Trình Mộ từ từ đứng lên, ý cười trên khóe miệng Thẩm Dục càng sâu.
Lâm Nguyên thấy điệu cười quái dị này, bị dọa đến chết khiếp. Vội vàng tiến lên hòa giải, khó xử nhất là Trình Mộ không nhận thấy ý tốt này, lời nói của Lâm Nguyên còn chưa ra khỏi miệng, đã bị ánh mắt lạnh của Trình Mộ làm sợ đến mức lùi về sau vài bước.
Ý cười của Thẩm Dục vẫn như cũ, nhưng trong mắt lộ ra tàn nhẫn làm người ta không rét mà run, như một con thú dữ bị người ta động đến chén cơm, tàn nhẫn sâu trong bên trong cùng với dục vọng chiếm hữu nồng đậm bộc phát tại đây.
Con thú dữ tợn đơn phương nghiền nát kẻ mạnh, sự tàn nhẫn làm người ta sợ hãi, nhưng có một điều khiến người ta kỳ quái đó là, hình như anh chỉ chọn mặt mà đánh.
Đột nhiên, động tác của Thẩm Dục ngừng lại.
Lâm Nguyên thấy một tay Thẩm Dục che phần đầu lại, biểu tình dữ tợn trên gương mặt anh tuấn, không đến mấy giây, đã khôi phục trở lại bình thường.
Anh sau đứng vững liền ngước mắt nhìn, đầu tiên là nhìn Trình Mộ, người đang nằm trước mặt anh chính là người mà nhà họ Trình sủng ái nhất, sau đó lại liếc mắt một cái nhìn qua Lâm Nguyên, lạnh lùng nói: "Nếu Trình tam thiếu bị thương ở đây, vậy anh cũng không thoát khỏi liên quan đâu."
Bắp chân Lâm Nguyên đều có chút run rẩy: "Thẩm...Thẩm tổng..."
"Đánh thức cậu ta dậy trước đi, chuyện còn lại cậu ta sẽ tự mình giải thích."
Chiếu theo tính cách của Trình Mộ, anh ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận rằng mình đã bị đánh vào mặt, thậm chí còn có khả năng đem việc này hóa nhỏ, chỉ vì thể diện của mình.
Thẩm Dục vẫy vẫy tay, đem Trình Mộ ném cho Lâm Nguyên rồi xoay người rời đi.
*********
Hứa Y ngồi trong xe, lưng dựa ghế dựa, rũ mi nhàm chán chơi ngón tay, nghĩ đến trước kia.
Trình Mộ, so với cô còn nhỏ hơn một tuổi. Anh ấy là đứa con nhỏ nhất trong ba người con của Trình gia, được cha mẹ sủng ái, vô cùng sĩ diện, tính tình có chút nóng nảy.
Không phải anh ta bị Trình gia cưỡng chế không cho về nước à? Sao đột nhiên lại về rồi.
Trong lòng Hứa Y sinh ra nghi ngờ, gần đây Trình gia có động tác nào lớn không nhỉ?
Không giống lắm.
Lúc này, cửa xe bị mở ra, một người đàn ông ngồi vào bên trong, quần áo anh tuy có chút lộn xộn, nhưng trong mắt lại là một mảnh bình tĩnh, giống như không có cái gì có thể lọt vào mắt anh.
Hứa Y ngước mắt, hơi thở trên người Thẩm Dục, hình như đã thay đổi?
Lông mày cô nhăn lại, chần chờ nói: "... Thẩm Vân Khinh?"
Cô hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? A Dục bị sao vậy?"
"Tôi muốn đến công ty."
Hứa Y: ...
Thẩm Vân Khinh, nhân cách thứ nhất của Thẩm Dục, lạnh nhạt cao lãnh, không thích nói chuyện với mọi người, thích công việc, hoàn toàn nghiện công việc, khi anh xuất hiện, câu đầu tiên nói đều giống như nhau là "đến công ty".
Nhưng mà, năng lực xử lý vấn đề của Thẩm Vân Khinh lại làm cho người ta không dám nhìn thẳng, có thể đem một việc nhỏ không đáng kể làm cho lớn hơn, sau đó loạn đến mọi người đều biết, kết quả lại là Thẩm Dục đến giúp anh thu dọn cục diện rối rắm.
Hứa Y đương nhiên không thể để anh đi quấy rối, cô đè tay anh lại, Thẩm Vân Khinh rụt rụt sau tay, Hứa Y nhận ra có gì đó không ổn, nói với tài xế: "Lái xe đi." Rồi sau đó nhìn thẳng vào Thẩm Vân Khinh: "Vươn ra."
Thẩm Vân Khinh khẽ co rụt lại, không nghe lời, anh lạnh lùng mà hừ một tiếng, Hứa Y lẳng lặng mà nhìn anh, ánh mắt trong veo. Thẩm Vân Khinh cảm giác lỗ tai có hơi ửng đỏ, lại còn có dấu hiệu càng đỏ hơn, anh vội vàng quay đầu.
Hứa Y thầm nhíu mày một chút, cô cúi đầu lục lọi trong túi của mình, từ bên trong lấy ra vài thứ.
"Tôi biết trên tay anh có vết thương, đưa tay ra, tôi giúp anh băng bó."
Ngón tay Thẩm Vân Khinh khẽ nhúc nhích.
Hứa Y lạnh giọng mở miệng: "Nếu muốn trốn tôi, vậy thì đừng dùng thân thể A Dục đánh nhau."
Thẩm Dục không thích cùng người khác tranh đấu đánh nhau, cho dù gặp phải chuyện lớn như thế nào, anh cũng có thể dùng phương pháp của riêng mình mà giải quyết, tuyệt đối sẽ không ra tay làm người khác bị thương, nhưng Thẩm Vân Khinh ngoại trừ ham mê công việc giống với Thẩm Dục, thì tính cách của hai người lại khác nhau như trời với đất.
Anh thích đánh nhau và thường làm tổn thương bản thân khi không bị phát hiện. Thật khó để đề phòng. Nếu đây là thân thể của chính anh thì cũng coi như thôi đi, Hứa Y sẽ không quản anh, nhưng cố tình thân thể lại là của Thẩm Dục!
Trước giờ Thẩm Dục sợ nhất là đau, mỗi lần xảy ra chuyện, đều phải là Hứa Y dỗ mới bằng lòng chịu đi ngủ. Tuy rằng sau khi lớn lên, Thẩm Dục sẽ không kêu đau với cô nữa, nhưng cái sợ đau này cũng sẽ không mất đi.
Mặt Thẩm Vân Khinh tối sầm lại, anh khẽ cắn môi, trong lòng căm giận, cô cho rằng nhân cách của mỗi người muốn là sẽ ra được sao?
Nếu không phải là kẻ điên Thẩm Dục kia không biết tại sao lại phát điên, thì anh có thể bị ép ra ngoài à?
"Còn muốn tôi lặp lại lần nữa?"
Thẩm Vân Khinh cực kỳ không muốn mà đưa ra một bàn tay.
"Đưa cả hai tay ra."
Thẩm Vân Khinh vươn hai tay, vẻ mặt của anh vẫn không tốt như cũ.
Nương theo ánh đèn mỏng manh, Hứa Y nhìn thấy bàn tay của anh trầy xước đầy vết máu loang lổ, tức giận trong lòng cô liền biến thành đau lòng.
"Anh nói đi, không có chuyện gì anh đi tìm người khác đánh nhau làm gì? Mặc dù anh không phải A Dục, thì anh cũng không nên tùy tiện đánh người! Nói đi, ai chọc ghẹo anh."
Trong miệng Hứa Y lải nhải, làm như cực kỳ không kiên nhẫn, nhưng động tác trên tay cô lại càng thêm nhẹ nhàng.
Thẩm Vân Khinh rũ mắt, Hứa Y nhìn không thấu suy nghĩ của anh.
Trong đầu cô hiện lên một tia sáng, dừng tay lại một chút, Hứa Y đột nhiên ngước mắt: "Có phải anh đánh nhau với Trình Mộ rồi không?"
Lại lần nữa Thẩm Vân Khinh hừ một tiếng, anh mới không có hứng thú đánh nhau với người khác, chuyện công ty còn chờ anh giải quyết kìa.
Hứa Y lần này thật sự tức giận.
"Năm nay anh đã bao nhiêu tuổi rồi? Suốt ngày hừ hừ hừ."
"26." Thẩm Vân Khinh mở miệng nói: "Dựa theo lẽ thường, bây giờ tôi nên đi đi làm."
"Đi đâu, đi làm? Đến công ty đánh nhau với người khác sao?"
Thẩm Vân Khinh nhíu mày: "Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không thích đánh nhau, là kẻ điên Thẩm Dục tự mình đánh nhau, anh ta đánh người khác xong sau đó tôi mới ra ngoài."
"Đúng đúng đúng, là A Dục đánh nhau, là tôi trách oan anh, chúng ta về trước đi, chuyện này ngày mai hãy nói."
Hứa Y không muốn cãi cọ cùng với một bệnh nhân tâm thần, đành dùng bộ dáng dỗ con nít dỗ anh, Thẩm Vân Khinh bị tức đến hộc máu!
Trong tất cả nhân cách, số lần Thẩm Vân Khinh xuất hiện ít nhất, chỉ có bốn lần, mỗi lần xuất hiện, trên người Thẩm Dục đều bị thương nhiều hoặc ít. Mà lúc anh xuất hiện đều trùng hợp là sau khi Thẩm Dục gây chuyện. Vì vậy, chuyện mà Thẩm Dục đã làm toàn bộ đẩy cho anh, điều này làm cho Thẩm Vân Khinh tức chết.
Cố tình Hứa Y còn bị tên Thẩm Dục kia lừa, vẫn luôn cho rằng anh liên lụy Thẩm Dục, trong khi thoa thuốc thì còn trừng mắt nhìn anh, trong ánh mắt trách cô chỉ có trách cứ.
Thật là một người phụ nữ ngu xuẩn hết chỗ nói, nếu không tin anh, vậy anh cũng không nói cho cô biết ý đồ của Thẩm Dục!
Cứ chờ bị Thẩm Dục lăn lộn đi!
Truyện khác cùng thể loại
123 chương
138 chương
53 chương
15 chương
36 chương
11 chương
501 chương
57 chương