Bệnh án bệnh tâm thần

Chương 14 : ngoài ý muốn🐙

Edit: Bèng Beta: Đậu Xanh Một chiếc xe màu đen từ từ dừng lại, có người đã sớm chờ tại đây để đón tiếp người trong trong xe. Anh ta cung kính mở cửa xe, nói: "Mời Hứa tiểu thư đi bên này, đại thiếu gia đang chờ cô ở trên lầu." Hứa Y khẽ gật gật đầu, bước xuống xe. Người mặc âu phục đen làm ra một tư thế xin mời với cô. Hứa Y gật đầu với anh ta, sau đó dựa vào cửa xe, quay đầu lại nói với tài xế: "Nếu trở về mà Thẩm tổng có hỏi thì anh nói anh ấy trực tiếp đến gặp tôi." Tài xế gật đầu nhận lời, anh ta là người của Hứa gia, anh ta chỉ làm theo Hứa Y nói. Hứa Y: "Đi thôi." "Mời Hứa tiểu thư đi bên này." Đồ trang trí trang nhã đã tô điểm ở giữa, ánh sáng dịu nhẹ kéo dài dọc theo cầu thang vào sâu bên trong, Hứa Y im lặng không lên tiếng đi theo sau lưng người mặc vest đen, yên tĩnh đưa mắt nhìn ngắm xung quanh, bốn phía đều được che chắn, an tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng bước chân đi lại của bọn họ. Người đi phía trước bỗng nhiên dừng lại, quay đầu cung kính nói: "Hứa tiểu thư, chính là nơi này." Anh ta khẽ gõ cánh cửa đang khép hờ, nói với bên trong một tiếng rằng Hứa tiểu thư đã đến. Giọng nói trầm ấm vang lên, mạnh mẽ xuyên qua cánh cửa truyền ra bên ngoài. "Vào đi." Hứa Y nói một tiếng cám ơn với người đã đưa mình vào trong, sau đó trực tiếp đi vào. Có một người đàn ông ngồi sau bàn làm việc, gương mặt anh tuấn lãnh khốc không chút cảm xúc, anh ta không ngẩng đầu lên, tiếp tục cúi đầu nhìn báo cáo trong tay mình. "Hứa tiểu thư đến đây một mình, không sợ tôi dở thủ đoạn gì sao?" "Trình tổng thật biết nói đùa." Hứa Y cười cười, đương nhiên Trình Duyên biết cô tuyệt đối sẽ không đến đây một mình. Hứa Y ngồi xuống sô pha cách đó không xa: "Trình tổng mời tôi đến đây, còn cố ý thông báo cho A Dục biết, chẳng lẽ là vì muốn dở thủ đoạn thôi sao?" Trình Duyên khép lại hợp đồng báo cáo trong tay, đặt nó xuống bàn làm việc. Anh ta nhìn Hứa Y nở một nụ cười bất đắc dĩ, không hề báo trước đột nhiên nhắc đến Trình Mộ. "Chủ yếu là tôi muốn tâm sự với Hứa tiểu thư về em ba của tôi, tính tình của em trai tôi cô cũng biết, bướng đến nỗi mười con trâu cũng không kéo lại được. Bây giờ nó còn đang hận tôi vì trước kia tôi ép nó ra nước ngoài." Hứa Y mỉm cười, gần như bất đắc dĩ nói: "Trình tổng à, rất xin lỗi nhưng tôi đã kết hôn rồi, nếu tôi còn cùng anh trai của bạn trai cũ tâm sự về bạn trai cũ... Điều này nghe không ổn lắm thì phải?" Trình Duyên nhướng mày: "Vậy Hứa đại tiểu thư một mình đi gặp người đàn ông khác thì nên giải thích như thế nào với vị kia nhà cô đây?" Hứa Y thả lỏng tay: "Trình tổng định tiếp tục cười nhạo tôi đấy à? Tôi không có nhiều thời gian đâu, vị kia nhà tôi còn đang chờ tôi về dỗ dành đấy." Trình Duyên cười cười, vừa đổi đề tài, giọng điệu anh ta nghiêm túc hẳn lên: "Em trai tôi vẫn luôn hận tôi trước kia đã đưa nó ra nước ngoài, tôi cảm thấy tính tình của nó thật là trẻ con. Mà cha mẹ tôi thì Hứa tiểu thư cũng biết, họ vẫn luôn cưng chiều nó, bọn họ cảm thấy thân là anh em ruột thịt thì nên chung sống hòa thuận..." Hứa Y ngắt lời anh ta, cô nói: "Trình tổng tìm tôi là vì muốn kể chuyện nhà mình sao?" Hứa Y nhìn chằm chằm Trình Duyên, nếu không phải cô đã sớm kết hôn thì cô đã cho rằng Trình Duyên đang dẫn mối giúp cho Trình Mộ. Trình Duyên: "Hứa tiểu thư đừng gấp, tôi còn chưa nói xong." Đừng gấp? Hứa Y mơ hồ giật giật khóe miệng. Quả bom lớn là Phó Viễn vẫn còn ở trong nhà, lỡ như bị anh phát hiện ra gì đó nói cho Thẩm Dục, vậy thì cô đừng mơ đến việc chữa bệnh cho Thẩm Dục nữa. Nói không chừng còn bị bác sĩ coi là phần tử khủng bố mà cách ly với anh. Nếu không phải do Trình Duyên đề cập đến vụ bắt cóc, thì cô cũng sẽ không lừa gạt Thẩm Dục lén lút chạy đến đây. Trình Duyên tiếp tục nói: "Tôi không muốn mẹ tôi luôn nói với tôi về chuyện anh em tình thâm nữa, vì vậy tôi đã tra xét lại những chuyện xảy ra mấy năm trước, vốn muốn để cho em trai tôi thấy những sai lầm mà nó đã mắc phải trong quá khứ, nhưng không ngờ..." Anh ta dừng lại một chút: "Tôi lại tra được chuyện ngoài dự kiến." Hứa Y chần chừ nói: "... Tôn Lê?" Trình Duyên: "Có chút liên quan." Hứa Y lắc đầu: "Trình tổng muốn nói vụ án bắt cóc năm đó có liên quan đến cô ta ư? Tôi nghĩ là Trình tổng nghĩ sai rồi, cô ta không có lý do gì cũng không có năng lực gì để có thể làm ra chuyện này." "Ồ, Hứa tiểu thư thật đúng là tự tin." Trình Duyên thở dài một hơi: "Nếu tôi nhớ không lầm thì vị Tôn tiểu thư này lúc trước là bạn gái của Thẩm tổng nhỉ?" Hứa Y hỏi lại: "Trình tổng muốn nói là vì cô ta là bạn gái Thẩm Dục cho nên vụ bắt cóc có liên quan đến cô ta?" Cô cười một tiếng: "Cách nói của Trình tổng thật khó có thể tưởng tượng được." "Đúng vậy, tôi nghĩ danh hiệu bạn gái còn chưa đến mức để cô ta ra chiêu độc sai người bắt cóc cô đâu." Trình Duyên chống đầu nhìn Hứa Y, chậm rãi phun ra một câu: "Nếu cô ta là con gái của Tôn Khống thì sao?" Hứa Y sửng sốt một chút, hai chữ Tôn Khống chầm chậm xoay vài vòng trong đầu cô, đã thật lâu rồi cô chưa từng nghe đến cái tên này. Hứa Y đã từng bị bắt cóc một lần, cực kỳ nguy hiểm, thiếu chút nữa cô đã mất mạng, còn vì vậy mà phải nằm trên giường gần nửa năm. Mà kẻ chủ mưu chính là cha của Tôn Lê trong miệng Trình Duyên, Tôn Khống. Tôn Khống cũng phải người thường gì, ông ta có một trùm băng đảng nổi tiếng trong thành phố, đàn em dưới ông ta nhiều không đếm xuể. Nếu không phải vì trong thành phố có ba đại gia tộc không ai dám động đến bọn họ, thì chỉ sợ bầu trời của thành phố này đã sớm thuộc về Tôn Khống. Hứa Y bất ngờ: "Con gái của Tôn Khống? Không thể nào, lúc trước trong tư liệu không cho thấy..." Trình Duyên: "Tôn Khống rất thương đứa con gái này, mẹ cô ta là thanh mai trúc mã với Tôn Khống, Tôn Khống tìm mười mấy nhân tình đến thu hút sự chú ý, ông ta giấu giếm cực kỳ sâu, nếu không phải vì cấp dưới suy nghĩ nhiều, thì sợ rằng không ai tra ra được, chậc chậc, tình yêu đó được xem như là tình yêu duy nhất của ông ta." Chỉ tiếc Tôn Khống chết chưa đến một ngày thì tình yêu đích thực và con gái của ông ta đều chết bất đắc kỳ tử. Hoặc là do số phận hai người kia không tốt, không có phúc hưởng thụ khối tài sản kếch xù do Tôn Khống để lại cho bọn họ. Hoặc là... có người âm thầm động tay động chân, rồi nhân tiện xóa sạch dấu vết. Thủ đoạn rất cao, ngay cả Hứa gia và anh ta cũng chưa phát hiện ra. Người có được năng lực này, ngoài bọn họ cũng chỉ có... Anh ta lắc lắc đầu xua tan ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu ra, Thẩm gia không cần phải giấu giếm, huống hồ khi đó Thẩm Dục mới mười mấy tuổi, chỉ là một thiếu niên, giết hai người chỉ sợ tâm lý của một người trưởng thành còn chưa chịu được, không thể nào là anh. Hứa Y trầm mặc, trông có vẻ khó có thể tin. Lúc trước là vì quan hệ của Thẩm Dục, Hứa Y và Tôn Lê không tính là thân quen, nhưng cô biết rằng là Tôn Lê trông không giống loại người mưu mô như vậy. Trình Duyên: "Có phải Hứa tiểu thư không tin đúng không? Nhưng đó là sự thật, bạn gái cũ của chồng mình bày kế bắt cóc mình, thiếu chút nữa khiến cô mất mạng, dù có là ai cũng không tin được. Chỉ là theo điều tra của tôi, loại người như Tôn Lê thật sự khủng khiếp hơn cô nghĩ nhiều." Trình Duyên nhấp một ngụm trà nóng, tiếp tục nói: "Mọi người đều biết, đại tiểu thư Hứa gia bị bắt cóc, cuối cùng có người phát hiện manh mối để lại, tra được là việc làm của Tôn gia, dưới hiện trường giao dịch hỗn loạn Tôn Khống bị bắn chết." Hứa Y gật đầu: "Trước đây Tôn gia thiếu nợ hơn hàng trăm triệu đô la, vì vậy đã bắt cóc tôi để đòi tiền chuộc." "Hứa tiểu thư có cảm thấy kỳ quái không, tại sao nhiều con nhà giàu như vậy lại cố tình lựa trúng cô chứ?" Hứa Y ngước mắt nhìn vào mắt anh ta. Quả thật đây là thành phố thủ đô, có vô số gia đình giàu có, nhưng có rất ít nhà vừa có tiền vừa có thế, Hứa gia tính là một cái, Thẩm gia tính là một cái, Trình gia cũng nằm trong số đó. Mà những người ở dưới đẳng cấp đều sẽ đeo bám vào ba đại gia tộc này. Tôn Khống không chọn một nhà có tiền dễ khống chế, ngược lại lại đi chọn cô, chuyện này vẫn luôn khiến cô nghĩ không ra đáp án. "Tôn Khống cưng chiều cô con gái này nhất, nếu không phải do Tôn Lê châm ngòi trong đó, cô nói xem ông ta có thể bị kích động hay sao?" "..." "Điều đó dễ giải thích rồi." Trình Duyên nói: "Tôn Khống kiêu ngạo tự cao, từ trước đến nay chỉ có người khác nghe lời ông ta, chứ ông ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận ý kiến của người khác. Nhưng vào lúc này người con gái mình cưng chiều nhất đưa ra một cái phương án giải quyết, lại thay ông ta suy nghĩ đường lui hoàn mỹ, thì dù là ai cũng sẽ động tâm mà thôi." Đường lui hoàn mỹ chính là giết Hứa Y, không để lưu lại một chút dấu vết nào. Không đúng, Hứa Y nhìn anh ta, cho dù là cưng chiều con gái cũng không thể nào lấy mạng mình ra đùa được. "Cô nên tin tôi, Tôn Khống chính là loại người tự cao tự đại có tiếng." Cô đột nhiên mở miệng: "Trình tổng nói chân tướng cho tôi chắc không phải vì đột nhiên phát lòng tốt đâu nhỉ?" Trình Duyên nở một nụ cười nhạt: "Đương nhiên là vì tôi có chuyện muốn Hứa tiểu thư giúp mình một chút. Em trai tôi là một đứa chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nó vẫn luôn thích cô." Hứa Y: "Vì vậy?" "Hứa tiểu thư đừng nghĩ nhiều, tôi không có ý nghĩ kỳ quái gì khác đâu, chủ yếu là tôi hy vọng..." Trình Duyên cười cười: "Hứa tiểu thư có thể đối xử tàn nhẫn với nó thêm một chút." Hứa Y khó hiểu nhìn anh ta, đối xử tàn nhẫn thêm một chút? Là có ý gì? Chẳng lẽ Trình Mộ muốn làm gì đó sao? "Tuy rằng đã nói rất nhiều lần, hơn nữa tôi còn lặp đi lặp lại rằng: Tôi đã kết hôn hơn một năm. Nếu Trình Mộ có thích tôi thì cũng nên biết đúng mực rồi." Trình Duyên lắc đầu: "Nếu cô lấy phải một người chồng không tốt, thì cái điểm đúng mực này của nó sớm muộn gì cũng bị chó ăn mà thôi." Hứa Y: "..." Tại sao tất cả mọi người đều cho rằng Thẩm Dục là người không tốt thế? Từ ý nghĩ của Hứa Y cũng cho thấy trình độ mẫn cảm của cô đối với hai từ Thẩm Dục này. Trình Duyên vốn muốn nói với cô về độ đúng mực của Trình Mộ, nhưng mà người bệnh lỗ tai mẫn cảm này chỉ nghe lọt câu lấy phải người chồng không tốt này mà thôi. Sau khi suy xét kỹ Hứa Y nói: "... Tuy rằng có chút nghi ngờ đối với lời nói của Trình tổng, nhưng mà việc nhẫn tâm đối với Trình Mộ thì không cần anh nói tôi cũng sẽ làm. Không còn chuyện gì khác đúng không? Vậy thì tôi về trước đây." Trình Duyên bất đắc dĩ: "... Vội vàng trở về như vậy à? Được rồi, không có chuyện gì, tôi tiễn cô ra ngoài." "Không cần, đến lúc đó lại bị người có tâm chụp ảnh, thì không có lời nào có thể giải thích được đâu..." Hứa Y lắc đầu: "Tôi không muốn chọc phải phiền phức như vậy." "Hứa tiểu thư thật đúng là cẩn thận." Trình Duyên cười: "Bởi vì tôi cảm thấy cô rất thuận mắt, cho nên tôi sẽ nói thêm cho cô nghe vài lời cuối cùng." ... "Cạch" một tiếng, cửa xe bị mở ra, tài xế quay đầu lại nhìn. Là Hứa Y đã trở lại. "Hứa tiểu thư, cô đi thong thả." Hứa Y lên xe, cô đỡ trán đầu hơi hơi cúi xuống, giống như có chút không thoải mái. "Đi thôi." Tiếng khởi động của ô tô vang lên, cảnh vật đằng sau càng ngày càng xa, giống như ký ức đang rút đi. "Tiểu thư, cô có muốn đi một chuyến đến bệnh viện không?" "Không sao, về đi." ... Vừa nãy Trình Duyên nói với giọng điệu bình tĩnh: "Chắc chắn Hứa gia đã điều tra cặn kẽ về Tôn Khống rồi đúng không? Với thực lực của Hứa gia, sao lại sơ sẩy đến mức không điều tra được tin tức của một tình nhân vậy? Nếu nghĩ đi nghĩ lại tất cả khả năng, người có năng lực này đại khái cũng nằm trong ba gia tộc chúng ta, Trình gia không cần phải giúp cô ta, Hứa gia cũng thế. Nhưng trước kia Tôn Lê và Thẩm Dục có loại quan hệ như vậy, cô nói xem, Thẩm Dục là bạn trai cô ta, việc này anh ta có nhúng tay vào không nhỉ?"