Bên Trái
Chương 6 : Lộn xộn
"Ở đây à?" Tiết Trích Dạ lạnh lùng nhìn gian phòng tối đen, cái phòng nhỏ đến dọa người, "Cậu ở đây?"
Trong bóng tối, Tiết Trích Dạ gần như có thể trông thấy cái đầu nho nhỏ kia gật nhẹ, sau đó hai người trở nên im lặng. Giữa hai người luôn ít lời như thế.
Trì Duẫn đi đến phòng bếp, cổ tay run rẩy vì đau đớn, cầm cái cốc hứng nước máy trong vòi, mạnh mẽ uống xuống, cái bụng có cảm giác căng trướng, nhưng vẫn không thoát được cái đau.
"Cậu cứ uống nước máy như thế à?" Tiết Trích Dạ hỏi, giọng điệu có chút nghiêm khắc.
Trì Duẫn lúc này mới nhớ đến sự tồn tại của hắn, nắm góc áo, hơi hơi bối rối.
"Xin, xin lỗi....." Trì Duẫn cúi đầu, tựa như đứa trẻ làm sai chuyện, mà cũng không nói nổi đến tột cùng phải giải thích thế nào.
Tiết Trích Dạ cũng bị câu giải thích bất ngờ của anh làm luống cuống, chỉ là hắn đột nhiên cảm thấy, Trì Duẫn nói câu "xin lỗi" sao mà có chút đáng thương.
Trì Duẫn đau đớn ôm bụng, anh đã tập thành quen nỗi đau này giày vò hàng đêm, tối nay lại có Tiết Trích Dạ tình cờ ở đây. Trì Duẫn rất muốn chịu đựng, không dám đi ngủ.
"Cậu không đi nghỉ sao?" Tiết Trích Dạ nhíu mày trong bóng tối, hỏi Trì Duẫn vẫn một mực cúi đầu.
"Em......" Giọng Trì Duẫn suy yếu, nhưng vẫn không ôm bụng đau đớn ngã xuống giường.
"Tôi có thể coi rằng cậu đang mời tôi không?" Tiết Trích Dạ nói ái muội, nhưng không hề phát hiện Trì Duẫn bất thường, "Cậu......"
Vỗ lên trán Trì Duẫn, đầu ngón tay chạm đến cảm giác ướt át nóng ẩm làm Tiết Trích Dạ khó chịu. Trì Duẫn gần như không còn tỉnh táo, có lẽ vì thật sự không nhịn được, anh phát ra tiếng rên rỉ mỏng manh.
"Này, Trì Duẫn cậu có ổn không?" Tiết Trích Dẫn lắc lắc vai Trì Duẫn, trong bóng đêm tối đen hắn không nhìn thấy vẻ mặt Trì Duẫn, nhưng vẫn mơ hồ thấy được nét đau đớn kia.
"Em.....ổn lắm, ngày mai.....em.....không đi Soul nữa, anh, về, về đi." Trì Duẫn không muốn gây phiền cho Tiết Trích Dạ, anh biết hắn không vui vẻ vì chuyện của anh.
"Tôi về á? Bảo tôi về rồi cậu quay đi tìm Thành Vẫn chứ gì?" Giọng điệu của Tiết Trích Dạ có chút giận dữ, thế nhưng Trì Duẫn đã không còn sức lực phân biệt tình cảm trong lời này của hắn.
Thấy Trì Duẫn không nói tiếng nào, Tiết Trích Dạ khẽ nhíu mi, sau đó vươn tay ôm lấy Trì Duẫn.
"Thành Vẫn thì có gì giỏi chứ, chẳng nhẽ hắn ta rất lợi hại trên giường sao?" Tiết Trích Dạ tuy rằng nói khó nghe như vậy, song giọng điệu bất tri bất giác nhẹ xuống, "Bỏ đi, cậu tỉnh thì tôi sẽ nói sau."
***
Trì Duẫn chậm rãi mở mắt, trước mắt là một màu trắng mông lung, nơi này sinh ra một cảm giác không an toàn, làm Trì Duẫn co rúm người.
Trì Duẫn mở to mắt phát hiện mình đang trong bệnh viện, mu bàn tay còn đang truyền dịch. Lúc này đầu óc Trì Duẫn vẫn còn hoang mang, anh không phải đang ở nhà sao? Đến bệnh viện kiểu gì thế?
"Cậu tỉnh rồi?" Một giọng nói vừa lạnh lùng vừa quen thuộc vang lên bên tai, Trì Duẫn không khỏi run rẩy, có chút hoảng sợ quay đầu nhìn Tiết Trích Dạ.
"Em xin lỗi, em, em không có tiền trả bệnh viện......" Trì Duẫn nhỏ giọng nói, vẻ mặt lộ vẻ dè dặt, sợ không cẩn thận làm Tiết Trích Dạ tức giận.
"Không cần cậu trả!" Tiết Thích Dạ thấy Trì Duẫn nhìn hắn như gặp quỷ, trong lòng bất giác khó chịu, "Cậu sao bị viêm dạ dày cấp tính thế!"
Nghe được nỗi phiền của Tiết Trích Dạ, Trì Duẫn cúi thấp đầu không lên tiếng.
"Không ăn bao lâu rồi?" Tiết Trích Dạ hỏi, giọng nói vẫn lạnh lùng xa cách như cũ, làm người nghe chỉ cảm thấy vô cảm.
"Ba, bốn ngày gì đó." Một giọng rất nhỏ, mang theo ý sợ hãi trả lời.
"Cậu được đấy nhỉ." Tiết Trích Dạ lạnh lùng nói, "Vẫn lên giường với đàn ông, có thể lực thật đấy."
Biết rõ tình trạng cơ thể Trì Duẫn căn bản sẽ không làm chuyện như vậy, nhưng Tiết Trích vẫn nói thế, hình như ngoại cách hạ thấp Trì Duẫn, hắn không tìm được phương pháp nói chuyện nào thích hợp hơn.
Trì Duẫn trầm mặc, không nói gì. Tiết Trích hiển nhiên rất ghét anh, trước giờ anh cứ luôn mơ mộng hão huyền, mơ có một ngày hắn sẽ rung động, sẽ yêu lấy anh.
"Ăn đi."
Trì Duẫn sửng sốt một chút, nhìn bát cháo còn hơi nóng được đưa đến trước mặt mình. Trì Duẫn có chút được sủng mà sợ, vội vã đón nhận bát cháo.
"Cám ơn, em cám ơn." Trì Duẫn nhỏ giọng cảm ơn, giọng điệu không giấu được kích động, dù chỉ có chút dịu dàng nhỏ nhoi này, thì với Trì Duẫn cũng tựa như được ban ơn.
Bàn tay cầm bát cháo cảm nhận được độ ấm từ đầu ngón tay kia truyền đến, có lẽ vì bệnh tật làm người rất yếu ớt, mũi Trì Duẫn chua xót, nước mắt không nhịn được rơi xuống. Tay phải đang truyền dịch vì giơ quá cao mà máu chảy ngược về dây truyền, bàn tay cũng vì chất lỏng tiến vào mà có chút lạnh giá. Song, trong lòng anh lại rất ấm áp, dù cho sự ấm áp này không hề chân thực.
Tiết Trích Dạ vẫn cau mày, nhìn máu trong dây truyền trào ngược nhiều như thế mà Trì Duẫn vẫn bình thản ngồi đơ trên ghế, trên mặt mang vết nước mắt nhàn nhạt. Hắn không nhớ Trì Duẫn đã khóc, hắn chưa bao giờ thấy Trì Duẫn khóc, hắn không biết khi anh khóc lại nhẫn nại đến thế.
Đoạt bát cháo được Trì Duẫn coi như bảo bối đi, Tiết Trích Dạ ra lệnh nói: "Thả tay xuống, truyền hết dịch đi."
Trì Duẫn cuống quýt lau đi vệt nước mắt, vội vàng buông cái tay đang cầm bát xuống. Bộ dạng hoảng hốt bất thình lình này làm cho Tiết Trích Dạ cảm thấy đáng yêu.
Múc một thìa cháo để bên môi Trì Duẫn, động tác vẫn thô lỗ không mang chút tình cảm như trước.
Trì Duẫn kinh hồn bạt vía vì hành động này của Tiết Trích, sợ hãi bản thân sẽ làm hắn thêm phiền, làm hắn giận anh, anh nhỏ giọng nói: "Em.....có thể tự làm được không?"
Tiết Trích Dạ không nói cũng không buông bát cháo trong tay, ý tứ khỏi nói cũng biết, Trì Duẫn cũng không dám nói nhiều, đành phải há miệng nhỏ ăn từng thìa cháo Tiết Trích Dạ đút, trông lòng thì không khỏi kiêng kị thêm hai ba phần, vô vị ăn hết bát cháo này.
Vất vả ăn xong, Trì Duẫn thở phào một hơi, mới nói: "Anh về đi, bây giờ rất muộn rồi đó. Em xin lỗi, em, em lại mang phiền phức đến cho anh."
Tiết Trích Dạ nghe Trì Duẫn nói vậy, hắn cau mày càng sâu, đây rõ ràng là lệnh đuổi khách, chẳng nhẽ có hắn ở bên thì làm Trì Duẫn khó chịu thế sao? Vậy hồi đầu không biết ai muốn bò lên giường hắn nhỉ.
"Muốn tôi đi? Sau đó thì đến người yêu của cậu à? Nếu ở bên tôi mất tự do đến thế, thì sao hồi xưa cứ muốn làm người yêu của tôi? Nên nói trái tim cậu nhiều ngăn hay cậu hạ tiện đây?" Tiết Trích Dạ trêu đùa nắm cằm Trì Duẫn, giọng điệu vẫn mang vẻ châm chọc khinh thường.
Trì Duẫn cúi đầu, khẽ cười khổ, hóa ra hắn vẫn luôn nhìn anh như vậy, bởi vì anh đủ hạ tiện, cho nên mới chẳng thèm bận tâm ôm ấp không chút tiếc thương!
"Trì Mặc đã về trở về rồi." Trì Duẫn thấp giọng nhắc nhở. Đúng vậy, Trì Mặc đã trở về, giao hẹn giữa hai người cũng nên phải kết thúc. Hắn cũng không cần phải ôm chặt anh rồi thâm tình gọi tên của Trì Mặc nữa, chính anh cũng không thể chấp nhận khi vừa phải chịu nỗi đau xỏ xuyên không chút dịu dàng rồi còn phải nghe thấy cái tên không thuộc về bản thân mình.
Tiết Trích Dạ nghẹn lời. Đúng vậy, giao hẹn giữa bọn họ phải kết thúc vào cái ngày Trì Mặc trở về, sau này cả hai sẽ chẳng còn quan hệ gì nữa. Đáng nhẽ nên là vậy, tất cả đều diễn ra theo đúng suy nghĩ của Tiết Trích Dạ, Trì Duẫn yên lặng rời đi, còn hắn sẽ tiếp tục cố gắng để Trì Mặc yêu mình, dục vọng với tình yêu hắn sẽ đều có được......
Nhưng mà bây giờ, khi nghĩ đến công việc của Trì Duẫn tại Soul, thì tất cả những chuyện này hình như đã xảy ra chút biến hóa vi diệu.
"Ngày mai không cần đi Soul nữa, đến công ty tôi làm việc đi, cậu mà không đến tôi sẽ nói cho Tiểu Mặc biết quan hệ giữa chúng ta." Tiết Trích Dạ nói xong, ném tấm danh thiếp lên đầu giường rồi nghênh ngang rời đi.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
58 chương
18 chương