Đó là một buổi chiều ánh nắng chan hòa như năm ấy, trên con đường râm mát thoang thoảng mùi hoa cỏ, trên vỉa hè soi rõ bóng dáng của gia đình ba người ấy… Thời tiết đẹp như vậy, thích hợp ra ngoài, thích hợp chụp trộm, thích hợp nắm tay nhau đi đến cuối con đường. I. Một cặp tình nhân trẻ trong văn phòng gần đây xảy ra mâu thuẫn, mà luật sư Viên còn tỏ ra quan tâm hơn cả công việc, lúc nào cũng để ý xem có tiến triển gì mới, thỉnh thoảng lại tìm Dĩ Thâm để tường thuật trực tiếp. Dĩ Thâm thực sự không phải là đối tượng lý tưởng để buôn chuyện, nhưng vì Hướng Hằng đi công tác, Dĩ Thâm cũng miễn cưỡng tham gia cho qua. Lão Viên hí hửng tường thuật lại những tin tức anh ta vừa nghe, hỏi Dĩ Thâm với vẻ ý nhị: "Cậu bảo xem Tiểu Vương có bỏ đi không?" Thấy Dĩ Thâm im lặg, lão Viên lập tức tỏ dáng vẻ đàn anh, "Dĩ Thâm à, Tiểu Vương dù sao cũng làm việc dưới quyền cậu hơn một năm rồi, cậu phải quan tâm đến cấp dưới nhiều hơn." "Ừm." Dĩ Thâm rất nghiêm túc, "Vợ tôi không mong tôi lo chuyện riêng tư của đồng nghiệp nữ." Bạn Dĩ Thâm từ khi có vợ rồi, thường xuyên thích đổ tội cho vợ. Chẳng hạn như vợ tôi quản rất nghiêm, không cho uống rượu; vợ tôi nói không được về trễ v.v… Tóm lại, sau khi luật sư Hà kết hôn, muốn viện cớ gì cũng không cần phải nghĩ, cứ trực tiếp nói hai từ "vợ tôi" ra là xong. Ừ, nói ra thì, chiêu này mới ngày thứ ba sau khi kết hôn, mà anh đã sử dụng thành thạo lắm rồi. Mà chiêu này lại vô địch, đám đàn ông lập tức tỏ ra đồng cảm, nảy sinh suy nghĩ kiểu "Đẹp trai có ích gì, kiếm tiền nhiều có ích gì, vẫn bị vợ quản nghiêm ngặt đấy thôi, vợ tôi không quản được tôi, điểm này tôi mạnh hơn cậu" v.v… cũng giảm bớt sự hâm mộ và ghen tỵ của họ. Còn đám phụ nữ lại tăng điểm ấn tượng cho anh, người đàn ông yêu gia đình yêu vợ mình thật đáng nương tựa, có thể thấy nhân phẩm anh đã quá tuyệt, giao vụ án nào cho luật sư Hà cũng yên tâm. Thế là Mặc Sênh trong tình trạng không biết mảy may gì, bước đầu đã có chút danh tiếng "vợ dữ vợ ghen" trong giới tư pháp của thành phố A. Chiêu này còn có hiệu quả giết người trong tích tắc cực kỳ đặc biệt với lão Viên, quả nhiên Dĩ Thâm vừa nói ra, "người già cô đơn" lão Viên đã như bị điểm trúng tử huyệt, "Cưới vợ thì ghê gớm lắm à!" Lão Viên cảm thấy mình rất thê lương, ôi, đàn ông, cưới vợ rồi khác hẳn, tăng ca gì đấy cũng đều ở nhà, tiếp khách hàng gì đấy cũng có lý do, còn học cách đến muộn về sớm… Đến muộn… Anh cũng nghĩ đến những tháng ngày ôm vợ ngủ dẫn đến dậy muộn và đến muộn! (lão Viên ngây thơ trong sáng không chịu trách nhiệm về những suy đoán của các bạn) Nhưng đến khi nào anh mới có vợ? Lão Viên đau buồn. Lão Viên hào hứng đến, buồn bã đi. Lúc ra cửa còn đụng ngay Tiểu Vương mang văn kiện đến cho Dĩ Thâm, lão Viên vỗ vỗ vai cô, ý nhị bảo: "Nghĩ cho kỹ, đến khi cô ở tuổi tôi sẽ biết, có được một tình yêu thật không dễ dàng gì." Tiểu Vương chưa kịp phản ứng thì lão Viên đã bỏ đi. Cô ngẩn người, tiến về phía Dĩ Thâm. Dĩ Thâm đón lấy văn kiện, vừa lật xem vừa hỏi: "Tiểu Vương, có phải cô định ra nước ngoài?" Dĩ Thâm không có ý định khuyên nhủ, chỉ hỏi về việc công. Dù gì cũng là cấp dưới của anh, muốn đi hay ở thì anh cũng phải biết. Thế nhưng cô trợ lý này mấy hôm nay đã bị vô số người khuyên răn, nghe câu mở đầu này thì nghĩ luật sư Hà cũng muốn khuyên cô, thế nên rất xúc động nói: "Luật sư Hà, anh cũng thấy tôi không nên ra nước ngoài ạ?" Mắt Tiểu Vương lộ vẻ uất ức: "Tại sao mọi người đều nghĩ tôi nên ở lại? Tôi vất vả lắm mới xin được học bổng trường đó, không đi thì tiếc quá, hơn nữa cũng chỉ có hai năm. Luật sư Hà năm ấy cũng đã đợi vợ anh đến bảy năm đó thôi? Tại sao chỉ hai năm mà anh ấy không đợi được. Nếu hai năm mà cũng không đợi được thì chứng tỏ anh ấy căn bản chẳng yêu tôi thật lòng!" Dĩ Thâm không ngờ cô nàng lại nhắc đến anh và Mặc Sênh, ánh mắt hơi lóe sáng nhưng không nói gì. Anh cúi đầu lật nhanh văn kiện, ký tên rồi đưa lại. "Luật sư Hà, không có gì nữa thì tôi ra ngoài trước." Tiểu Vương biết mình lỡ lời, sau phút bồng bột là nỗi hối hận, đón lấy văn kiện rồi định kiếm cớ chuồn ngay. "Khoan đã." Dĩ Thâm gọi. Tiểu Vương quay lại. "Tôi không có ý ngăn cản cô, theo đuổi ước mơ là quyền của mỗi người. Nhưng nó chẳng liên quan gì đến việc có yêu thật lòng hay không." Dĩ Thâm nhìn cô, nói gọn: "Nếu phải dùng thời gian chứng minh tình yêu thì phải lãng phí nhiều lắm." 2. Vì khi tan sở có một đương sự bất ngờ đến viếng thăm, nên Dĩ Thâm về nhà khá muộn. Phòng khách vẫn sáng đèn nhưng chẳng có ai, Dĩ Thâm vào phòng ngủ, nhìn thấy Mặc Sênh tóc ướt đẫm đang bò trên giường đọc sách. Tóc Mặc Sênh đã dài lắm rồi, ẩm ướt xõa trên vai, khiến áo ngủ cũng bị thấm ướt. Dĩ Thâm cau mày, ném túi sang một bên, đến cạnh rồi cúi xuống, đặt tay lên hai bên người cô: "Sao không sấy khô tóc rồi đọc?" "Anh cũng sắp về rồi mà." Mặc Sênh đọc rất say sưa, không ngẩng lên. Dĩ Thâm vò vò tóc cô, bất lực đi vào phòng tắm lấy máy sấy, cắm vào ổ điện đầu giường rồi ngồi xuống. "Lại đây." Thế là Mặc Sênh cầm sách lật người lại, bò lên người anh, tìm một tư thế thoải mái để phơi mái tóc ra, tiếp tục đọc sách. Dĩ Thâm vừa thưởng thức vừa trách: "Em mấy tuổi rồi! Trẻ con thế!" "Ừm, tóc là anh bảo em nuôi, đương nhiên anh phải chịu trách nhiệm rồi." Mặc Sênh lý luận, "Vả lại từ góc độ pháp luật, mái tóc này là mọc dài ra sau khi chúng ta kết hôn, nên xem như là tài sản chung của vợ chồng, nên anh có nghĩa vụ tiến hành bảo vệ và nuôi dưỡng." Dĩ Thâm vừa tức vừa buồn cười: "Lý sự cùn ở đâu lắm thế?" Mặc Sênh tỏ vẻ vô tội: "Luật sư Hà ngôn truyền thân giáo mà." Bẩm sinh thì có, anh không dạy được kiểu lý sự cùn đấy. Dĩ Thâm bất lực sấy cho "tài sản chung". Trong tiếng chạy rì rì của máy, Mặc Sênh kể anh nghe nội dung sách cô đọc. "Quyển này hay lắm, Tiểu Hồng cho em mượn. Nói về một cô gái ba mươi tuổi hôn nhân thất bại bị bỏ rơi, lại gặp tai nạn xe và chết, kết quả vừa mở mắt ra đã phát hiện mình được tái sinh, quay về năm mười bốn tuổi, sau đó lại bắt đầu một cuộc sống mới, rất ly kỳ." Nói đến đây, cuối cùng cô cũng không nhìn vào sách nữa, ngẩng lên, ánh mắt sáng rỡ nhìn Dĩ Thâm, "Dĩ Thâm, nếu anh quay về mười bốn tuổi, sẽ thế nào nhỉ?" Dĩ Thâm phớt lờ cô, từ chối trả lời câu hỏi giả định vô nghĩa này. Mặc Sênh vẫn truy vấn: "Anh có đi tìm em trước không?" "… Lúc ấy em mới mười ba tuổi, vị thành niên, vừa tốt nghiệp tiểu học." "Cũng đúng. Có điều nếu em quay về mười bốn tuổi, nhất định sẽ thi vào trường của anh, sau đó à…" Mặc Sênh cười híp mắt, "Cưa đổ anh trước." Dĩ Thâm nhướn mày, "Bà Hà, rất tiếc phải báo em biết, anh sẽ không yêu sớm đâu." "Hứ, anh còn nói đại học không yêu đương gì, kết quả vẫn bị em cưa đổ đấy." Mặc Sênh đung đưa chân, dương dương đắc ý: "Thủ hạ bại tướng, còn dám hùng hồn." Một số người sống khá thoải mái nên càng ngày càng kiêu căng. Dĩ Thâm lặng lẽ sấy khô tóc cô, đặt máy xuống rồi bất ngờ bế bổng người nào đó đang đắc ý lên. Mặc Sênh "á" lên một tiếng, sách rơi xuống đất, đang định cự nự thì bị người ta chiếm cứ cả đôi môi, mùi vị đàn ông mạnh mẽ trong tích tắc tràn ngập mọi cảm quan. "Mặc Sênh, tóc em làm ướt áo anh." Dĩ Thâm bế cô đặt lên đùi, vừa hôn vừa nói: "Cởi áo ra giúp anh." "… Anh định làm gì?" Trong lúc hôn, Mặc Sênh yếu ớt hỏi. Dĩ Thâm tỏ ra rất bó tay khi vợ mình hỏi một câu như vậy, "Em đoán xem!" Mặc Sênh ấp úng: "Buổi sáng mới… mà ngày mai em phải chụp ngoại cảnh…" "Em tưởng anh làm gì?" Dĩ Thâm nhướn mày, "Về là phục vụ em đến giờ, anh chưa tắm." Hử? "Nên giúp anh cởi quần áo, anh đi tắm." Dĩ Thâm dựa vào đầu giường, nhìn Mặc Sênh ngồi trên đùi anh, chăm chỉ cởi từng nút, anh đưa tay ấn điều khiển rèm cửa. Hạt nút cuối cùng của chiếc sơ mi đã được cởi, nhưng Dĩ Thâm không có ý định đứng dậy vào phòng tắm. Mặc Sênh ngước lên nhìn anh, thấy anh áo xống xộc xệch dựa ngồi đó, chăm chú nhìn cô, trong ánh mắt anh cháy lên một ngọn lửa. "Làm sao đây?" Anh túm lấy tay cô, giọng khàn khàn. "Ưm?" Mặc Sênh cũng bất giác hạ giọng. "Anh bỗng muốn "ngôn truyền thân giáo"." Lúc bị đè xuống giường thực hành "thân giáo", Mặc Sênh rất ảo não, sao lại bị lừa rồi, chẳng phải cô nên biết sớm hay sao, nếu Hà đại luật sư chịu để cô thắng về lý luận thì chắc chắn phải dùng cách khác để đòi lại gấp đôi. Rèm cửa từ từ khép lại, che phủ một cảnh xuân quang. Hoạt động "giáo dục" kéo dài rất lâu rồi mới kết thúc. Sự nghiệp giáo dục cần mẫn của Dĩ Thâm làm Mặc Sênh mệt đừ người, cuối cùng cô rũ người trên khuôn ngực cứng cáp của anh, giọng nam trầm ấm cười khẽ bên tai cô: "Ai là thủ hạ bại tướng?" "Là em là em, chồng yêu ơi anh lợi hại quá." Mặc Sênh luôn biết thân phận, đến cả cái từ "chồng yêu" bình thường rất hiếm gọi mà cũng dùng đến. Dĩ Thâm tỏ vẻ thích thú, nếu cô còn cứng miệng nữa thì tự chịu khổ thôi. "Ồ. Thế à?" Bàn tay nóng bỏng của Dĩ Thâm lại lướt qua địa phận nguy hiểm, "Em khen anh thế, anh rất muốn được chứng minh thêm lần nữa." "Đừng mà." Mặc Sênh van xin, "Ngày mai em còn phải chụp ngoại cảnh nữa." "Đừng đùa." Mặc Sênh chụp lấy tay anh, đan ngón tay vào, lắc lắc. Dĩ Thâm "hừ" một tiếng rồi buông tha. Mặc Sênh vội vã chuyển sang vấn đề khác, một lúc sau lại nhớ đến quyển sách vừa đọc, khẽ thở dài rồi nói: "Nếu thật sự có thể trở lại quá khứ, thực ra em muốn quay về năm mười chín tuổi nhất." "Ừ, sau đó?" Trong giọng nói Dĩ Thâm có vẻ lười nhác sau trận cuồng nhiệt ban nãy. "Sau đó không đi nữa, nghĩ cách để mọi người đều sống hạnh phúc." Mặc Sênh tỏ ra ủ rũ. Dĩ Thâm biết cô nhớ đến cha mình nên khẽ vỗ vai cô. Mọi việc dù sao cũng đã qua lâu rồi, Mặc Sênh ngơ ngẩn một lúc, dần dần hiểu ra rồi không nhớ đến nữa. Dĩ Thâm không muốn cô nghĩ nhiều, làm ra vẻ nghi ngờ: "Em muốn anh sống hạnh phúc thế nào? Không muốn anh trông chừng em bắt em học bài, hay tự mình chạy hết tám trăm mét? Hay là thứ Tư mỗi tuần không bắt anh xếp hàng giành mua sườn chua ngọt?" Dáng vẻ anh chê bai và không chịu quay đầu nhìn lại đã khiến Mặc Sênh cười "phì" một tiếng. Lúc ấy món sườn chua ngọt của khu nhà ăn số ba đúng là chuyện lớn, thứ Tư nào cô cũng nhiều tiết học, vì thế Mặc Sênh luôn dặn dò trước: Dĩ Thâm, ngày mai nếu em tan học muộn, anh phải giúp em giành món sườn chua ngọt đấy, nhất định thế nhé. Mặc Sênh dụi dụi vào đùi anh: "Dĩ Thâm, ngày mai chúng ta ăn sườn chua ngọt đi." Dĩ Thâm: "… Không muốn lại lần nữa thì đừng dụi lung tung." Đã vì mái tóc mà hy sinh một lần, không, hai lần, Mặc Sênh đương nhiên không muốn hy sinh thêm lần nữa vì món sườn chua ngọt, lập tức ngoan hẳn. Nằm trong chăn nghĩ mãi về tác dụng của mình, cuối cùng cô thở dài nói: "Ít ra có em thì anh sẽ không bị đau dạ dày." "Em?" Dĩ Thâm nghi ngờ rất không khách sáo: "Em chăm sóc được anh?" Mặc Sênh đánh giá thực lực của mình rồi lắc đầu: "Chắc là không thể. Nhưng! Anh phải chăm sóc em!" Cô lật người, chống cằm, ánh mắt sáng rỡ nhìn anh: "Tiện đó anh cũng chăm sóc chính mình luôn." Đại luật sư trong tích tắc không còn gì để nói, sau đó đưa tay véo má người nào đó, xem xem có dày không. Mặc Sênh vừa tránh tay anh, vừa phân tích cho anh nghe: "Anh nghĩ xem, trước kia anh rất bận, em phải đến tìm anh để cùng đi ăn, để em không đói, anh cũng phải ăn. Đến khi anh đi làm thì em cũng năm tư, không còn tiết học, chắc chắn ngày nào cũng đến tìm anh. Nếu cùng ăn thì anh sẽ phải ăn đúng giờ đúng giấc. Ừm, có điều trường mình cũng khá xa văn phòng của anh. Em thật đau khổ!" Mặc Sênh cũng thấy cảm động với bản thân trong tưởng tượng, ngày nào cũng lội sông vượt núi để giám sát Dĩ Thâm ăn cơm, thực sự là quá vĩ đại. Dĩ Thâm ngẫm nghĩ rồi nói: "Không xa." "Ngồi xe buýt tận một tiếng, còn không xa à." "Năm tư em không ở trong trường nữa. Anh mướn một căn nhà, gần văn phòng, em đến văn phòng anh rất gần." Mặc Sênh đờ người, có phần không phản ứng kịp. Dĩ Thâm thản nhiên: "Lúc ấy, chắc chắn em sẽ ở cùng anh." "Em chả thèm ở với anh… Lúc ấy em mới năm tư…" Ánh mắt Mặc Sênh rõ ràng viết bốn chữ to tướng "Anh thật cầm thú"!!! "Môn học năm tư của em đa số đều buổi chiều, ở chỗ anh tiện." Mặc Sênh ngẩn ngơ: "Anh… anh… sao biết tiết học của em vào buổi chiều?" Dĩ Thâm đáp: "Xem qua rồi." Mặc Sênh thẫn thờ nhìn anh, trong tích tắc nơi yếu mềm nhất của trái tim như bị bắn trúng, chua xót đến không nói nên lời. Anh đã xem qua, đến khoa của cô xem ư? Trước mắt cô như hiện ra người thanh niên đẹp trai cao ráo ấy, đó là Hà Dĩ Thâm thời đại học, đứng trước bảng thông báo của khoa cô, xem năm tư cô có những môn học nào. Có lẽ không chỉ là năm tư, mà còn năm ba, năm hai… Lúc ấy anh đang nghĩ gì? Liệu có nghĩ rằng, nếu cô còn ở đó, họ sẽ sắp xếp thời gian thế nào? Cầm thời khóa biểu thảo luận với nhau như hồi năm nhất ư? Đôi mắt bỗng thấy đau nhói, nong nóng, ẩm ướt. Dĩ Thâm thầm thở dài. Lỡ lời rồi, anh không định khiến cô đau lòng. Thế nên Dĩ Thâm cố ý trêu cô: "Mặc Sênh, đừng đánh giá anh cao quá, anh cầm cự được đến lúc tốt nghiệp là khá lắm rồi." Trong lời nói đầy ắp những ám hiệu nhưng vẫn tỏ ra là một chính nhân quân tử. Trong tình huống thế này mà bị trêu ghẹo, thần kinh Mặc Sênh có vẻ không ổn định lắm. Bề ngoài thì tỏ ra đứng đắn, nhưng thực chất lại chẳng biết kiêng nể gì, có câu thành ngữ hình dung thế nào ấy nhỉ? "Thú đội lốt người." Mặc Sênh lẩm bẩm đọc, nhưng ánh mắt vẫn lấp loáng lệ. Người đàn ông bị chỉ trích là "thú" ấy tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng lại rất điềm nhiên: "Ồ, thế lốt áo của anh ở chỗ nào?" Mặc Sênh im bặt… quả thực… Lốt áo của cầm thú lúc nãy đã bị cô cởi sạch rồi… Đưa tay gạt đi giọt nước mắt còn đọng bên khóe mắt cô, Dĩ Thâm chủ động hỏi: "Anh tốt nghiệp rồi, chúng ta ở cùng nhau, sau đó thì sao?" Trong lòng vẫn có cảm giác chua xót không xua đi được, Mặc Sênh nói tiếp: "Được thôi, giả thiết em ở cùng anh khi bị anh cưỡng ép, sau đó, ừm?" Cô làm ra vẻ nghĩ ngợi lung lắm, nhưng tư duy vẫn không cách nào tập trung được. Dĩ Thâm trầm ngâm một lúc rồi nhắc nhở: "Mặc Sênh, cơ bản thì anh sẽ để em chủ động đề xuất." "…" Mặc Sênh chậm chạp sau khi hoàn hồn rồi rất muốn cắn ai đó, nhưng lại không thể không thừa nhận, với bản chất nham hiểm xảo quyệt giả bộ đạo đức của đức ông chồng, thì thật sự là rất rất có khả năng ấy. Nhìn hiện thực đi, đầu tiên là do cô cưỡng ép anh, đợi đến khi anh khó khăn lắm mới động lòng được, mà vẫn nghĩ ra cách bắt cô tự tìm đến, kết hôn cũng do cô chủ động. Người ta chỉ làm mỗi một việc là thủ châu đãi thố (ôm cây đợi thỏ), à không, là thủ châu đãi trư (ôm cây đợi heo)… Cô đúng là một con ỉn đang sốt ruột đợi người ta ăn thịt cho nhanh. Mặc Sênh vẫn ôm chút hy vọng nhỏ nhoi, hỏi: "Vậy anh sẽ mướn hai phòng ngủ một phòng khách?" Dĩ Thâm giả vờ không hiểu: "Hử? Em còn đòi phòng đọc sách nữa à? Mặc Sênh, lúc ấy tài chính anh hạn hẹp, em cứ tạm bợ vậy đã." Hư hỏng!!! Mặc Sênh cười dở mếu dở, hậm hực đá anh trong chăn. Biết rõ là không nên lằng nhằng chuyện này với anh nữa, Mặc Sênh nghiêm túc tiến hành hoang tưởng "giả như em quay về mười chín tuổi". "Học kỳ cuối của năm tư, chắc em phải tìm việc rồi nhỉ." Mặc Sênh cảm thấy chuyện tìm việc của mình vô cùng khó khăn, với trình độ năm ấy thì làm nghề nhiếp ảnh không nổi rồi, nhưng với chuyên ngành mình học thì cô chẳng có tí hứng thú nào. "Chắc không đến nỗi tìm không được việc chứ…" Mặc Sênh rất lo. "Đến nỗi chứ." Dĩ Thâm đả kích cô không hề nương tay. Thực ra với sự thông minh hoạt bát năm ấy, dưới sự giám sát của anh, Triệu Mặc Sênh có lẽ sẽ qua được tiếng Anh cấp sáu, chứng chỉ vi tính gì gì đó, lại là trường nổi tiếng, tìm công việc chắc chắn không khó, nhưng… Dù sao cũng là giả thiết mà, không cần thiết để cô quá đắc ý, việc đả kích vợ mình cũng là thú vui tao nhã của anh. "Được thôi, cuộc đời thuận buồm xuôi gió quá cũng tẻ nhạt lắm, từ từ tìm vậy… Vậy lúc em rảnh rỗi thì làm gì?" "Ở nhà sắp xếp nhà cửa?" "Ủa, mua nhà nhanh thế à?" "Ừ, năm ấy có một vụ án anh giải quyết rất tốt, lão Viên rất được, cho anh cầm được một số tiền lớn, đặt cọc trước." Mặc Sênh nhìn anh, mắt lấp lánh ánh sao: "Dĩ Thâm anh thật lợi hại." Dĩ Thâm đón nhận sự sùng bái của vợ mình mà không chút khiêm tốn, dáng vẻ rất bất lực, "Đành chịu, áp lực phải nuôi em rất lớn." Cố tình hạ bệ cô? Rõ ràng cô rất dễ nuôi. Mặc Sênh quyết định phớt lờ anh, tiếp tục suy nghĩ. Nhà cũng có, công việc chắc chắn cũng tìm được, tiếp theo? Kết hôn? Mặc Sênh nghĩ đến đó bèn than thở: "Haizzz! Dĩ Thâm, cầu hôn chắc cũng không phải em chủ động đấy chứ?" Nếu bắt nạt cô nữa thì e sẽ nổi điên mất, Hà Dĩ Thâm cười khẽ, nói thầm vào tai cô: "Không, anh còn sốt ruột hơn em." Hơi thở nóng hổi mang theo mùi vị nam tính quyến rũ khiến tai cô ngưa ngứa, khiến cô đắm say. Mặc Sênh bị không khí ấy bao bọc, nỗi chua xót cuối cùng cũng biến mất. Cô tưởng tượng ra dáng vẻ Dĩ Thâm cầu hôn, nhưng lại phát hiện ra mình thực sự không tưởng tượng nổi. Cảm thấy hụt hẫng. Mộng đẹp đã qua. Có điều, nếu lỡ là thế thì… Dĩ Thâm: "Triệu Mặc Sênh, tuần sau chúng ta đăng ký kết hôn." Phản ứng của cô chắc chắn sẽ là – Đờ ra trước, sau đó sực tỉnh, cuối cùng: "Dĩ Thâm, ta đi luôn hôm nay đi!" Sau đó bị Dĩ Thâm cười cả đời… Mặc Sênh lặng lẽ dự tính, bỗng cảm thấy chưa được cầu hôn, hình như cũng chẳng có gì phải tiếc nuối… Cô vội vàng xua đuổi tưởng tượng đáng sợ đó, lại tiếp tục nghĩ: "Vậy kết hôn rồi, tiếp đó sẽ là sinh con?" Nhắc đến con, Mặc Sênh lại lập tức quay về hiện thực. "Dĩ Thâm, khi nào chúng ta sinh con, Dĩ Văn sắp sinh rồi." Dĩ Thâm nhíu mày: "Muộn thêm chút nữa." Mặc Sênh không hề bất ngờ với câu trả lời của anh, vì đã nhắc đến chuyện này mấy lần rồi, với việc sinh con, Dĩ Thâm thực sự không nhiệt tình lắm, ôi… hoàn toàn ngược lại với việc kia… Mặc Sênh nằm trên người anh không nói gì, Dĩ Thâm ngỡ cô không vui, trầm tư một lúc rồi mới bảo cô: "Mặc Sênh, anh không muốn có con sớm như vậy." "Ồ…" Mặc Sênh kéo dài giọng, sau đó nói: "Dĩ Thâm, vậy lần sau Dĩ Văn hỏi em vì sao chưa có con, em có thể nói là do – anh – có – vấn – đề không?" Mặc Sênh cố ý ngừng lại một chút ở "anh có vấn đề", sau đó cười híp mắt nhìn anh. Dĩ Thâm hơi nheo mắt lại, ánh nhìn ngừng trên gương mặt gian sảo của cô: "Triệu Mặc Sênh, mong rằng điều em đang ám chỉ không phải là điều anh đang nghĩ." Dĩ Thâm một khi có vẻ mặt đó là chứng tỏ sự việc rất nguy hiểm, Mặc Sênh vội vàng tốc chăn lên: "Không phải không phải, ngủ thôi ngủ thôi, đang lúc mơ màng thì nghe Dĩ Thâm nói: "Mặc Sênh, anh không muốn lặp lại lần nữa." "Ưm?" Đại não Mặc Sênh đã tan sở, căn bản không nghe rõ anh đang nói gì, ậm ừ hỏi lại. "Anh nhát gan." Dĩ Thâm tự chế giễu mình. Nhưng ai lại chẳng nhát gan, ai biết được tương lai sẽ xảy ra bất ngờ gì, ai dám tự phụ cho rằng mình có thể khống chế vận mệnh? Chẳng phải không tiếc nuối, nhưng anh tuyệt không dám lấy hạnh phúc đã có của mình ra đánh cược với những niềm vui xa vời ấy. Dĩ Thâm nghĩ rồi không nén được cười, có lẽ anh đã bị Mặc Sênh ảnh hưởng rồi, lại còn nghĩ đến những điều hư vô, căn bản không thể xảy ra ấy. Anh tắt đèn, ôm cô vợ nhỏ của mình vào lòng, để cơ thể ấm áp mềm mại kia lấp đầy thế giới của anh. ***