Mỗi một người, là một thành phố. Thích một thành phố, thường thường là vì thích một người trong thành phố đó. Rời xa thành phố này, thường thường là vì muốn rời xa một người sống ở đó. Mỗi một người, là một thành phố. Thích một thành phố, thường thường là vì thích một người trong thành phố đó. Rời xa thành phố này, thường thường là vì muốn rời xa một người sống ở đó. Con người chiếm cứ thành phố. Nhưng thành phố lại không chiếm hữu con người. Giờ đây Lông Mi chiếm cứ tôi, cũng chiếm cứ luôn cả thành phố này. Giống như Bất Bất rời bỏ tôi, cũng rời bỏ cả thành phố này. Tất nhiên, Bất Bất là kẻ chạy trốn, điều này khiến tôi có cảm giác chính nghĩa cho tình cảm mới của mình. Tình cảm rất nhiều lúc cần một chút cảm giác chính nghĩa. Trở về thành phố. Cùng Lông Mi mang tranh đến chỗ lần trước. Ông chủ chăm chú ngắm nghĩa, rồi quyết định giữ lại hết, hình như có vẻ rất thích bức “Rừng Bạch Dương” kia. - Cảm thấy ấm áp rồi đấy, một cảm giác ấm áp rất thật, chúc mừng cô! Ông chủ nheo nheo mắt nhìn chúng tôi, vừa cười vừa nói. Lông Mi dựa sát vào tôi, mỉm cười hạnh phúc. - Có mở được không nhỉ? Tôi mạnh dạn hỏi. Em kéo kéo tay áo tôi, tỏ ý mình còn chưa đến mức đó, người giỏi đâu đâu cũng có, không thể làm bừa. Ông chủ phòng tranh hơi do dự, rồi nói có thể làm, nhưng nếu chưa nổi tiếng thì rất khó liên hệ với phòng triển lãm. - Thì làm ở quán bar đi! Tôi chợt nảy ra ý tưởng. Chủ phòng tranh thấy đây cũng là một ý hay, từ trước đến giờ chưa có triển lãm nào như vậy, cũng đáng để thử lắm. Sau khi thương lượng, cuối cùng tôi phụ trách việc tổ chức, còn ông chủ phòng tranh thì lo tuyên truyền quảng cáo, đồng thời cũng giới thiệu thêm một số họa sĩ rất có phong cách nhưng lại chưa đủ danh tiếng khác tham gia, tất nhiên là mọi phí tổn đều do chúng tôi chịu hết. Một buổi chiều rực rỡ. Cuộc triển lãm tranh có tên “Thành phố của chúng tôi, tranh của chúng tôi” được tổ chức trong quán bar. Từ tuần trước, rất nhiều bạn bè làm việc trong các cơ quan báo chí mà tôi quen biết ở quán đã phát huy tác dụng của mình. Họ hỗ trợ tuyên truyền, thu hút được rất nhiều khách tới tham quan. Cả ngày hôm ấy người đến, người về, rất là náo nhiệt. Mọi người đều rất hiếu kỳ với cái gọi là “triển lãm tranh trong quán bar”. Những họa sĩ tài hoa nhưng không có tiếng tăm cuối cùng cũng tìm được cơ hội thể hiện mình, tỷ lệ giao dịch ngay tại chỗ rất cao. Không khí rạo rực. Ngoài ra còn có một tiết mục đặc biệt. Ở vị trí dễ nhìn nhất, có một bức tranh dùng vải phủ kín, khai mạc đã lâu mà vẫn chưa mở ra. - Treo cái gì thế? Lông Mi hiếu kỳ hỏi. Tôi chỉ cười cười không đáp, rồi bảo em đoán thử. - “Chúng ta từ đâu Chúng ta là gì? Chúng ta đi về đâu?” Tôi lắc đầu. - “Cá Đuối” của Chardin? Vẫn lắc đầu. - “Cưỡng dâm” của Magritte Lại lắc đầu. Không sai, những bức tranh Lông Mi nhắc đến đều là những tác phẩm mà tôi rất thích. Lông Mi bĩu môi, nhìn tôi cười ranh mãnh, rồi đưa tay giật tấm vải xuống: chính là bức “Mẹ” mà em đã định bán đi. Em ngây người ra một lúc lâu, sau đó ôm chặt lấy tôi, kích động vô cùng. - Thời gian anh đi miền Tây ấy, em túng quẫn quá, đành phải bán nó đi. Em thở dài kể. Bức tranh này thu hút khá nhiều người xem. Cũng có người muốn trả giá mua luôn tại chỗ, nhưng tôi chỉ mỉm cười từ chối. Cũng có nhiều người tìm gặp Lông Mi để đặt tranh, nhưng em cũng chỉ mỉm cười rồi từ chối. - Người yêu tranh thật sự, chỉ cần giữ một bức thôi. Em giải thích. - Giống như trong những câu chuyện tình yêu chân chính, chỉ có thể xuất hiện hai người thôi phải không? Lông Mi khẽ gật đầu, dáng vẻ trông vừa tinh nghịch lại vừa ngoan ngoãn đáng yêu. Triển lãm rất thành công. Mấy ngày sau, các cơ quan báo chí của thành phố vẫn còn nhắc lại chuyện này, quán bar trở nên nổi tiếng không ngờ. Sau đó, chúng tôi còn kết hợp với một số câu lạc bộ văn nghệ nghiệp dư, biến quán bar thành một diễn đàn văn hóa, liên tiếp tổ chức các cuộc triển lãm đồ gốm, triển lãm tranh hoạt họa, triển lãm tượng người thật, lần nào cũng rất thành công, thu hút được rất nhiều người trong giới văn nghệ, và giới công chức yêu nghệ thuật. Đặc biệt là cuộc triển lãm điêu khắc người thật đó. Linh cảm đến từ phố người lang thang ở Tây Ban Nha, vì là lần đầu tiên mạnh dạn giới thiệu nghệ thuật mới, nên triển lãm được giới báo chí rất hoan nghênh, cả một số cơ quan báo chí có tính toàn quốc cũng đăng bài, thậm chí còn được binh chọn là “hành động văn hóa hấp dẫn nhất tháng” nữa. Danh tiếng của quán bar mỗi lúc một lên cao, chuyện kinh doanh cũng bước sang một giai đoạn mới. Có điều việc này chỉ là thứ yếu. Quan trọng nhất là cái mũ “quán bar mờ ám” đã bị gỡ xuống, giống như những trải nghiệm đau khổ trong quá khứ đã bị quét sạch. Quán bar giờ thật sự trở thành một trạm thu nhận những kẻ lữ hành cô độc, lang bạt khắp nơi, nhưng vẫn còn ước mơ và không muốn từ bỏ. Lông Mi thiết kế một tờ poster, chủ đề là “Quán bar văn hóa – cuốn nhật ký và chất xúc tác của đời sống tinh thần thời đại chúng ta”, lột tả tất cả khát vọng ẩn giấu tận sâu bên trong những thứ đang được trưng bày trong quán. Tôi tập hợp một số bạn bè yêu thích viết văn, lập một forum trên mạng, chuyên đăng tải tiểu thuyết, bình luận âm nhạc, điện ảnh, cổ vũ sáng tác mới. thỉnh thoảng tôi cũng viết vài thứ, nói chuyện quá khứ, bàn chuyện tương lai. Có lẽ vì mở quán bar, nên bạn bè tôi cũng tương đối nhiều, mọi người đều thích ghé qua, nên fo rum càng lúc càng có hơi người. Cuộc sống của tôi bắt đầu có ánh mặt trời. Trước đây tôi là một kẻ mang trái tim sơ cứng, chìm đắm trong cuộc sống về đêm, mỗi lần thức dậy đều ngước nhìn mặt trời và tự hỏi: “Ngoài tác dụng quang hợp ra, ngươi còn mang lại cho chúng ta được thứ gì nữa?” Giờ thì chuyện mà mặt trời có thể làm được mỗi lúc một nhiều. Cuối cùng tôi cũng có thể ngẩng đầu mà sống dưới ánh mặt trời rực rỡ, chứ không chỉ dưới ánh mờ mờ ảo ảo kia, và bắt đầu nhận ra quả cầu lửa khổng lồ này còn thú vị và hấp dẫn hơn cục đá lạnh lẽo treo lơ lửng gần trái đất kia nhiều. Mỗi sáng đều được đánh thức bởi một nụ hôn ngọt ngào. Mở mắt ra, là nhìn thấy nụ cười thân thiết dịu dàng của của Lông Mi. Tôi liền ôm em vào lòng, hít hà cái hòa trộn giữa mùi hương đặc biệt chỉ mình em mới có, mùi chăn đệm và cả mùi nắng ngoài cửa sổ, rồi vui vẻ ngâm nga một câu hát cũ: “Em là người mà anh muốn gặp nhất vào mỗi buổi sáng.” Ánh mặt trời luôn sưởi ấm khu vườn nhỏ, không khí thanh tân lạ thường. Cây ngô đồng lớn, dàn nho trên tường đều đang đâm chồi nảy lộc, xuân ý lan tràn khắp nơi. Tôi thích ngồi trên ghế xích đu, ôm Lông Mi vào lòng, lặng lẽ nghe những bản dương cầm của Mozart. Bữa sáng thường là trứng ốp la, sữa tươi, bánh mỳ nướng và salad rau. Ăn sáng xong, Lông Mi sẽ kéo tôi đi chạy bộ. Mới đầu cảm giác như bị đày đọa, chẳng biết đã bao nhiêu năm rồi tôi không chạy bộ buổi sáng rồi. Lần đầu tiên bò lên ngọn núi nhỏ cạnh nhà, tôi những tưởng mình thở không ra hơi nữa. Từ cuối mùa đông, người ta đã bắt đầu thả diều. Chúng tôi hay ngồi ở tảng đá trên đỉnh núi, nhìn những con diều cao cao thấp thấp đến xuất thần. Đi xem nhiều, đâm ra quen thân với mấy ông già thả diều ở đó, nên thỉnh thoảng họ cũng cho chúng tôi thả thử. Lần nào Lông Mi cũng không điều khiển được, bị con diều kéo cho phải chạy vòng vòng, tôi nhìn mà không nhịn được cười. - Con hổ giấy kia cắt khéo quá! Tôi mời ông già hút thuốc, tâng bốc con diều của ông vài câu. - Đó hả? Là con cá sấu mà? Ông già nhìn tôi với ánh mắt không vừa ý. Thả diều của người khác nhiều cũng ngại, tôi bèn về nhà tự làm lấy một con, nhưng có thả thế nào cũng không bay lên được. Ông già thấy thế liền tới xem thử, lật đi lật lại một lúc rồi nói, trọng lượng của hai nan tre không bằng nhau, mất thăng bằng nên đương nhiên là không thể thả được. Sau khi sửa lại, quả nhiên con diều của tôi đã bay lên được. - Con cá sấu của bác bay cao thật! Tôi biết muốn cảm ơn ông già, thì tốt nhất nên khen con diều của ông. - Đó ấy à, lần này thì tôi làm con hổ giấy. Từ đó ông cho rằng tôi không nói thật, không buồn để ý tới tôi và Lông Mi nữa. Lông Mi thả diều không giỏi lắm, nên khá tốn sức. Tôi liếc thấy dưới chân dốc có một khoảng đất rộng, bèn nảy ra một ý, lái xe tới, ngồi trước cầm lái, còn em thì ngồi sau thả diều, quả nhiên hiệu quả không ngờ. Về sau liền chở luôn em kéo con diều đi khắp nơi, khiến ai nhìn thấy cũng phải tròn mắt ngạc nhiên. Buổi chiều Lông Mi hay ngồi trong vườn vẽ tranh, còn tôi thì ở bên cạnh gật gà gật gù. Cảm thấy như vậy hơi lãng phí thời  gian, tôi bèn viết truyện đưa lên mạng. Viết truyện ngắn mãi cũng nhàm, bèn quyết định viết truyện vừa. Được một nửa thì lại sửa luôn thành tiểu thuyết. Mới đầu định đặt tên là Một Cọng Lông Mi. Lông Mi nghe vậy thì cười cười sửa thành Một Đống Lông Gà. Tôi nghĩ mãi, cuối cùng đổi tên thành Bên Cạnh Thiên Đường. - Tại sao lại đặt cái tên này? Em chớp chớp hàng lông mi dài hỏi tôi. - Hồi trước sống ở địa ngục, bây giờ chuyển lên ở cạnh thiên đường rồi. - Tại sao không đến hẳn thiên đường? - Ở bên cạnh thiên đường đã hạnh phúc đến nỗi không chịu nổi rồi, đến thiên đường anh sợ chết vì sung sướng mất. Viết chán chê, tôi lại lôi sách ra đọc. Đọc sách chán thì chơi đàn. Hát bài hát của người khác chán, bèn quyết định tự sáng tác luôn. Bài hát đầu tiên của tôi có tên là: “Anh chỉ là một con vịt kêu cạp cạp”, điệu Đô trưởng, ca từ như thế này: “Anh là con vịt, vịt kêu cạp Anh là con ếch, ếch kêu ộp ộp Anh là con heo, anh nuốt không trôi Anh là con cáo, anh có đuôi to Anh là đàn ông, anh không có nhà Em là người con gái mà anh yêu.” Lông Mi có vẻ không thích hai câu cuối mấy. Tôi nghĩ một lúc, rồi sửa thành “Anh là đàn ông, và anh có nhà, em là Lông Mi, em thích hội họa.” Lời thì tệ như vậy, nhưng lúc hát theo phong cách của Bob Marley, phối hợp với tiết tấu mạnh, nghe cũng rất đặc biệt. Mỗi tuần chúng tôi ra sân vận động một lần, còn viện dưỡng lão thì nửa tháng một lần. Đội bóng thành phố đã đá tốt hơn, nghe đồn là do đang có đợt hành động chống  gian lận của liên đoàn bóng đá thành phố. Mấy chuyện này tôi không hứng thú lắm. Bà già ở viện dưỡng lão rất khỏe mạnh, chỉ là trong một lần ăn quýt không cẩn thận lại làm rơi mất một chiếc răng nữa. Giờ thì răng của bà cũng quan trọng như tim gan vậy, chỉ có một cái duy nhất. Lông Mi dặn bà nhất định phải đánh răng mỗi ngày. Bà lão thần người ra một lúc lâu, sau đó nhăn mặt nói không phải là không muốn đánh răng, mà tại vì không có kem đánh răng hiệu Trung Hoa, bà chỉ thích dùng loại ấy thôi Tay lái xe bus dạo nọ giờ đã nghỉ việc, chuyển qua mở quán bán đồ ăn đêm, làm ăn rất tốt. Tôi và Lông Mi thường qua ủng hộ, ăn nộm với thịt xiên nướng ở chỗ anh ta. Trà Sữa vay tiền tôi, mở một tiệm bánh ngọt nho nhỏ. Đây là mơ ước từ lâu của nó: “Mở một cửa hàng nhỏ, ôm một cô gái xinh, sống những ngày tháng nhàn rỗi tự túc tự cấp. Mỗi lần từ phòng tranh trở về, chúng tôi hay ghé qua tiệm bánh, kiếm Trà Sữa nói chuyện. Trà Sữa rất thích Lông Mi, thậm chí thích đến nỗi làm tôi phải phát ghen lên. Lần nào đến, nó cũng giữ Lông Mi lại chơi cả ngày, câu chuyện chủ yếu tập trung vào thần tượng chung của cả hai, nào là Vương Phi, Lưu Nhược Anh hay DI DO. Hai cô gái để mặc tôi ngồi lạnh tanh một bên, uống hết cốc nước này đến cốc nước khác, về đến nhà là no căng bụng, chẳng muốn ăn cơm. - Khi nào chán gã dê già kia thì đến đây tìm tớ nhé! Trà Sữa thường xuyên nhìn tôi với ánh mắt coi thường rồi khuyên Lông Mi như vậy. Lông Mi cũng rất thích Trà Sữa, đồng thời cũng rất tò mò chuyện yêu người đồng tính, hai người cứ thì thì thầm thầm gì đó với nhau. Thi thoảng tôi cũng vểnh tai lên nghe trộm họ nói chuyện. - Hai cô gái cũng làm được à? - Tất nhiên là được. - Ngại chết đi được! - Thì lần đầu tiên với đàn ông chẳng ngại như thế còn gì? Quen rồi thì tự nhiên hết! Chỉ cần có cô gái nào xinh xinh đi qua, là Trà Sữa liền cố ý huýt sáo, người ta quay đầu lại thì nó gật đầu cười cười. Ở tiệm bánh mãi cũng chán, Trà Sữa rủ chúng tôi đi tập thể hình. Nó thích tập đạp xe, Lông Mi thì thích aerobic, còn tôi thì chỉ tập cơ bụng. - Tập để giữ cái vốn của đàn ông kia à? Trà Sữa lần nào cũng ôm vai Lông Mi, nhìn tôi vất vả bò dậy khỏi chiếc máy tập cơ bụng, bật cười trêu trọc. Tôi cúi xuống nhìn vòng bụng mỗi lúc một phình ra của mình, quả thực không còn mặt mũi nào đốp chát lại nó, đành im miệng không nói gì. Khi nào tập mệt, tôi lại ngồi xuống sàn, ngắm Lông Mi tập aerobic. Lông Mi mặc đồ bó sát người, nét mặt rất chăm chú, cũng co chân, uốn người, xoay mình theo huấn luyện viên. Giữa đám con gái, thân thể đầy đặn gợi cảm của em nổi bật hẳn lên, đặc biệt là chiếc eo thắt đáy lưng ong thon nhỏ không ai so được, vì vậy Lông Mi được tay huấn luyện viên kia “chiếu cố đặc biệt”. Tôi hay thấy gã đến vỗ vai em, rồi chạm vào lưng, càng nhìn càng thấy tức, thằng nhãi đó còn cố ý liếc mắt nhìn tôi, điệu bộ nhơn nhơn thấy ghét. - Vai u thịt bắp, người nhìn như con trâu nước, có gì hay ho chứ? Tôi cố ý hạ thấp đối phương. - Em phải thử mới biết được chứ? Lông Mi cố ý chọc tức tôi, rồi bỏ chạy. Không tiện đuổi theo, tôi đành cố nuốt giận ngồi thừ người ra đấy. Cả phòng tập thể hình rộng mênh mông như thế, nhưng tôi cũng chỉ tập được mấy cái máy luyện cơ, thỉnh thoảng thì bơi một vòng, còn đâu chỉ toàn đi lang thang. Có lẽ tại mở quán bar, nên đi đâu cũng gặp người quen. Nhiều lúc mình không biết người ta, nhưng người ta lại biết mình. Một lần đang đánh bi a trong đấy thì một người đàn ông đến vỗ vai tôi, nói lần trước đã gặp ở quán, còn chạm cốc với nhau nữa. Thực lòng là tôi không nhớ, đành phải đối đáp qua loa. Anh ta cũng thích chơi bi a, vậy là liền rủ nhau làm một ván, vừa đánh bi a vừa nói chuyện. - Lâu lắm không đến quán bar của anh rồi. Gần đây công việc bận quá. À, tôi với vợ tôi quen nhau ở chỗ anh đấy. - Kết hôn rồi à? - Mùa thu năm nay. - Cảm giác thế nào? - Chẳng ra sao cả, đàn ông của cô ta còn nhiều hơn đàn bà của tôi nữa. Xem ra quán bar là nơi chỉ thích hợp tìm tình nhân, chứ muốn tìm vợ thì không nên. Anh chàng kia tổng kết. Anh ta lấy một điếu thuốc ra mời tôi, rồi dựa vào cạnh bàn nói tiếp. - Thực ra tôi cũng rất yêu vợ, nhưng không hiểu sao không đi chơi với người đàn bà khác thì lại cảm thấy không thoải mái, thật mâu thuẫn! - Có phải ở bên nhau lâu quá, nên sinh ra chán không? - Chắc là vậy, cuộc sống đơn điệu nhàm chán, căn bản chẳng còn ham muốn gì nữa, cứ như sống để chịu tội ấy! Ở nhà không thỏa mãn, đành phải đến quán bar kiếm thứ gì mới lạ. Tôi cứ ở bên ngoài bồ bịch mãi, vợ cũng có ý kiến, thế rồi quyết định ông ăn chả, bà ăn nem, cũng ra ngoài lén lút có tình nhân. Cứ vòng vòng như vậy, cuộc sống thật là mệt mỏi. Anh ta thở dài kể tiếp. - Thử đến một nơi khác xem, tâm trạng có lẽ sẽ tốt hơn, ví dụ như là căn nhà gỗ nhỏ trên núi tuyết chẳng hạn, biết đâu lại có cảm giác mới? Tôi thành tâm khuyên giải. Tầm mười mấy ngày sau, lại gặp lại anh ta. - Này! Cái căn nhà nhỏ trên núi tuyết mà anh nhắc đến lần trước ấy, tuyệt lắm! Anh ta hưng phấn vỗ vai tôi nói. - Làm hòa với vợ rồi à? - Không. Ý tôi là, bất kể là con gái kiểu gì, chỉ cần dẫn đến đó là đêm hôm ấy chết chắc với tôi! Anh ta dương dương đắc ý nói. Tôi thở dài, lắc đầu chán nản. Xem ra chỉ đàn ông chỉ cần đối mặt với tình dục, tự dưng sẽ mắc một chứng bệnh không thuốc gì chữa nổi. Giống như tôi trước đây. Còn một lần nữa ở hồ bơ Tôi bơi tự do một vòng năm mươi mét, mệt đến thở không ra hơi, bèn trèo lên thành bể ngồi nghỉ, tình cờ gặp một khách quen của quán. - Phải cám ơn anh mới được. Anh ta nói. - Sao vậy? - Thời gian ấy tôi vừa mới đến thành phố này, thứ gì cũng lạ lẫm, cô đơn muốn chết đi được, vậy là ngày nào cũng đến quán của anh, quen được rất nhiều bạn, từ đó cuộc sống mới vui vẻ dần lên.” Tôi thở phào nhẹ nhõm. Câu nói của người khách cũ làm tôi chợt bồi hồi cảm xúc. Lúc quán bar mới mở, thành phố này chẳng có được bao nhiêu quán bar, đích thực chúng tôi đã mang cho khách hàng một không  gian để quen bạn bè một cách thoải mái nhất. Giờ thì khác rồi, khắp thành phố đều là những quán bar mô phỏng theo cách thứ của chúng tôi, rất nhiều cái gọi là “quán bar thời thượng” mọc lên như nấm, nào là biểu diễn múa, biểu diễn ca nhạc, người mẫu, rồi có gái đẹp ngồi tiếp khách, chiêu bài thì là quán bar mà thực chất lại là kinh doanh hộp đêm. Hai chữ “Quán bar” bị hạ thấp một cách rõ rệt, điều này làm tôi hết sức khó chịu. Cũng may lần trước cùng Lông Mi làm triển lãm tranh, đi vào con đường văn hóa văn nghệ, nếu không giờ cũng không biết cái quán của tôi sẽ đi đâu về đâu nữa. Nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi thầm cảm kích em, cảm kích em đã chấp nhận tình cảm của tôi, cảm kích em đã đưa tôi lại với mặt trời, đưa tôi trở về với cuộc sống binh thường như bao người khác, không còn phải hổ thẹn với người khác như trước nữa. - Tôi quen được một cô gái ở quán anh, Bì Tử giới thiệu cho đấy, kể từ đó, cuộc đời tôi liền bị cô ta đảo lộn. Anh ta kể. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, đợi anh ta kể nốt câu chuyện tình của mình, chắc có lẽ là một câu chuyện tình yêu làm người ta phải cảm động. - Tôi qua lại với cô gái đó một thời  gian, kết quả là bị vợ phát hiện ra, đòi ly hôn. Không ngờ cô gái kia lại không chịu lấy tôi, mà chỉ ra sức tiêu tiền, nói tôi yêu thì phải giúp cô ta. Hồi ấy chẳng hiểu thế nào mà tôi lại thấy đúng, bèn xuất tiền cho cô ta mở công ty, quăng tiền chỗ nọ, ném tiền chỗ kia, chuyện làm ăn thì chẳng được việc gì, mà tiền thì cứ như muối bỏ biển. Về sau, cô ta thấy không còn kiếm chác gì được ở tôi nữa, liền rũ áo bỏ đi. Tôi quay lại tìm vợ, nhưng vợ cũng bỏ mặc, giờ phải sống vất va vất vưởng thế này đây, ôi! Tôi nghe mà chỉ biết trợn mắt há hốc miệng ra. Quay lại phòng tập. Chắc Lông Mi đã thấm mệt, đang ngồi xếp bằng tròn trên sàn nhà lau mồ hôi. Tôi ngồi xuống bên cạnh em, ngồi ngây ra nhìn em với ánh mắt dịu dàng. Lông Mi đẩy nhẹ trán tôi một cái, tôi giả bộ bị đẩy ra rồi bật ngược trở lại. Lông Mi cười cười, lại đẩy tiếp cái nữa, đầu tôi lại bật trở lại như cũ. Cuối cùng dứt khoát đẩy luôn mấy cái, đầu tôi cứ bật đi rồi lại bật lại như con lật đật. Cả hai cùng cười phá lên. Thật lâu. Tôi và em ôm chặt nhau, ngồi dựa lưng vào tấm gương lớn trên tường. Hình ảnh hai người ôm nhau phản chiếu trong tấm gương lớn ở bức tường đối diện. Lông Mi nhấc tay trái của tôi lên, tôi trong gương cũng nhấc tay trái lên. Em lại cầm tay phải của tôi đưa lên cao, tôi trong gương cũng đưa tay phải lên cao. Lông Mi nghĩ một chút, rồi đưa tay chọc vào lỗ mũi tôi, trong gương liền xuất hiện ngay một gương mặt lợn kỳ quái ngộ nghĩnh. Em lại nghĩ ngợi gì đó, sau đó cho tay kéo miệng tôi xuống dưới, đẩy mũi lên trên, trong gương liền hiện ra một con tinh tinh lớn. Tôi thấy thế bèn đưa tay lên, vỗ vỗ ngực, rú lên ư ử. Đám bạn bè ngồi xung quanh đều bật cười khanh khách. Mấy cô gái ngồi trên sàn nhà, dựa lưng vào tường, hai tay bó gối, nhìn chúng tôi với ánh mắt ngưỡng mộ, gương mặt hoang mang ngây ngây ngẩn ngẩn. Nét mặt của họ làm tôi lại nhớ “Những bông hoa ấy”. “Những tiếng cười vui làm tôi nhớ những bông hoa của mình, những bông hoa đang lặng lẽ nở trong góc nào đó của cuộc đời.” Đột nhiên cảm thấy đau lòng: bao nhiêu cô gái xinh đẹp, bao nhiêu tuổi trẻ tuyệt vời, đáng lẽ phải có thật nhiều tình yêu bảo bọc lấy họ, tưới tắm cho họ, để tuổi trẻ của họ càng thêm rực rỡ, huy hoàng. Quả thật rất nên như vậy.