Nhìn Bùi Thiên Ngân thống khổ vặn vẹo ở trên giường, môi cô ta giật giật, giọng nói nhẹ tênh nhưng lại chưa đầy sự căm ghét vô tận: “Bùi Thiên Ngân, vì sao cô đi rồi còn quay lại làm gì? Tại sao cô cho tới bây giờ còn chưa chịu buông tay? Cô muốn dây dưa với Thần Dương tới khi nào nữa đây?” “Ưm…” Bùi Thiên Ngân muốn nói, nhưng một khi mở miệng, ngoại trừ tiếng rên đau đớn kia, cô thật sự không còn đủ sức lực nói ra được một chữ. Phía dưới chợt có dòng nước ấm chảy ra khỏi cơ thể, Bùi Thiên Ngân cúi đầu, nhìn thấy một vũng máu dọc theo hai chân cô chảy xuống tấm nệm trắng như tuyết. Bụng dưới đau đớn đến co giật, từng dòng từng dòng nối tiếp nhau, chầm chậm chảy ra như không có điểm dừng. Nhiễm đỏ khăn trải giường, cũng nhiễm đỏ hai chân cô... Hàn Thần Dương... Hàn Thần Dương anh mau quay lại đi. Bụng dưới tôi chảy máu, chảy ra rất nhiều máu... Bùi Thiên Ngân vật lộn muốn xuống giường lao ra khỏi phòng ngủ, nhưng cô ngay cả sức lực đứng lên cũng không có, mím chặt bôi dưới sớm đã bị cắn rách, cô từng chút từng chút mò mẫm tới mép giường. “Chị Bùi …” Tôn Tiểu Uyển đang đứng cách mép giường chỉ một bước, chặn lại đường đi của cô. Khi cô nhịn đau ngẩng đầu nhìn, chợt thấy Tôn Tiểu Uyển nhẹ nhàng cười rộ lên. “Chị là muốn đi gọi anh Thần Dương sao?” Bùi Thiên Ngân đau tới mức tứ chi cũng cương cứng, gạt nụ cười lạnh lùng của Tôn Tiểu Uyển qua một bên, cô co người, bò qua phía mép giường bên kia. Tôn Tiểu Uyển giống như nhìn một đứa trẻ đang tập học bò vậy, thong thả nói: “Chị Bùi, chớ uổng phí sức lực, tôi sẽ không để chị đi tìm Thần Dương đâu.” Bùi Thiên Ngân biết rằng, bản thân cô bây giờ căn bản không địch lại Tôn Tiểu Uyển. Cho nên lần này cô không có ý định bò ra phía cửa phòng, mà là bò về phía cánh tủ đặt đầu giường, vào lúc nét cười trên mặt Tôn Tiểu Uyển đậm nhất, cô dồn tất cả mọi sức lực, hất đổ chiếc đèn đặt trên tủ đầu giường. “Choang!” Đèn thủy tinh trong khoảnh khắc rớt xuống sàn nhà, vỡ vụn thành vô số những mảnh nhỏ. Nụ cười trên gương mặt Tôn Tiểu Uyển bỗng chốc liền cứng đờ. Rất nhanh, trong hành lang liền vang lên tiếng bước chân, âm thanh cách lầu trên mỗi lúc một gần. Vào lúc này, trong mắt Bùi Thiên Ngân lóe lên tia hy vọng. Cô biết, đây là âm thanh phát ra từ giày da, đây là tiếng bước chân của Hàn Thần Dương. Hắn đã quay lại! Tôn Tiểu Uyển nhìn ánh mắt mang theo tia hy vọng của Bùi Thiên Ngân, siết chặt tay thành nắm đấm. Bỗng nhiên, cô ta nhào tới những mảnh vụn thủy tinh còn đang vương vãi trên mặt đất. Cánh tay cùng mu bàn tay trắng nõn đều bị mảnh vỡ vạch lên những vết thương thật nhỏ. Tôn Tiểu Uyển dường như không để ý đến đau đớn, sau khi đứng lên, lập tức xoay người chạy ra phía bên ngoài phòng ngủ. Ngay chớp mắt Hàn Thần Dương mở cánh cửa phòng ngủ, Tôn Tiểu Uyển đã đứng chắn ngay tại trước cửa phòng. “Anh Thần Dương, sao anh đã về rồi?” Thời điểm đối mặt với Hàn Thần Dương, cô ta vĩnh viễn đều là bộ dạng ngây thơ như vậy. “Anh vừa nghe thấy trong phòng có tiếng động lớn.” “Anh Thần Dương, là em vô tình làm vỡ cái đèn, thật xin lỗi...” Tôn Tiểu Uyển vừa nói, vừa giơ lên cánh tay bị thương. Tất cả sự chú ý của Hàn Thần Dương lập tức liền bị những vết thương kia thu hút. “Em mặc quần áo vào, anh đưa em đi bệnh viện.” “Không sao đâu, lát nữa em bảo mẹ băng bó cho em là được rồi.” “Thật sự không sao chứ?” “Thật sự không sao mà, em sợ lúc chị Bùi tỉnh lại không có ai chăm sóc...” Cùng lúc Tôn Tiểu Uyển nhắc tới Bùi Thiên Ngân, Hàn Thần Dương dường như ngửi thấy từ trong phòng một mùi máu nhàn nhạt. Hắn vốn là muốn vào xem một chút, thế nhưng lời của Tôn Tiểu Uyển lại khiến hắn dừng chân. Người phụ nữ đê tiện đó có tài đức gì để Tiểu Uyển phải chăm sóc cô ta? Nỗi chán ghét lại lần nữa dâng lên trong lòng, Hàn Thần Dương dặn dò Tôn Tiểu Uyển mấy câu, cuối cùng xoay người rời đi. Nhìn thấy Tôn Tiểu Uyển rốt cuộc khép cửa phòng lại, nghe thấy tiếng bước chân Hàn Thần Dương rốt cuộc đã đi xa, Bùi Thiên Ngân cuối cùng cũng vô lực ngã xuống giường.