Bé trở thành con gái ruột của vai ác
Chương 37 : Bé trở thành con gái ruột của vai ác
Hứa Từ Dạ nhìn đến phản ứng quái lạ của con mèo, thì biết khẳng định ông nội nhỏ kia đã tới!
Anh cái gì cũng không dám nghĩ, vội lùi về sau vài bước, tận khả năng cách con mốn lèo này càng xa càng tốt!
Sợ đợi lát nữa bị thằng nhóc ma vương nhỏ đó hiểu lầm anh có ý đồ gia với con mốn lèo của nó.
Nhưng mà, đúng lúc này, một bóng dáng màu hồng đáng yêu đột chạy xẹt qua.
Bé loli gương mặt trắng nõn với hai đuôi ngựa nhỏ, bước chân ngắn nhỏ thẳng tắp chạy về phía mèo trắng. Mắt thấy mèo trắng muốn đi ra ngoài, gương mặt tinh xảo của bé nhiễm vài phần nôn nóng.
“Meo meo, em đừng chạy loạn! Bên ngoài rất nguy hiểm!”
Hứa Từ Dạ thấy thế, trong lòng lộp bộp, hồn đều sắp bị dọa bay: “Lê Lê, mau trở lại! Đừng đuổi theo!”
Anh tiến lên vài bước, vươn tay muốn bắt cô bé trở về, nhưng vị trí anh trốn cách cửa quá xa, căn bản là đuổi không kịp!
Giây tiếp theo, chỉ thấy con mèo trắng kia đi thẳng ra phía cửa lại kêu vài tiếng “meo meo meo”, sau đó vui mừng chạy về phương hướng nào đó…
Nhúng người nhảy… Lại ở giữa không trung bị cô bé nhỏ một tay bắt lấy.
Bé loli đột nhiên nâng lên mắt to tròn xoe, lúc này mới phát hiện bên ngoài cư nhiên có người.
Còn là thật nhiều người.
Một đám vệ sỹ đen nghìn nghịt vây quanh một thiếu niên xinh đẹp tóc đen.
Thiếu niên kia ngồi ngay ngắn ở trên xe lăn, cơ thể thon gầy thẳng tắp, gương mặt tái nhợt tinh xảo xinh đẹp đến gần như quỷ mị, ngón tay ưu nhã đan chéo, trên người lộ ra tự phụ cùng cao ngạo, người sống chớ lại gần. lông mi nhỏ dài dày đặc hơi hơi khép, đôi mắt đen hẹp dài sâu không đáy cùng bình tĩnh.
Khóe miệng đỏ tươi lại nhàn nhạt nhắc không ra ý cười, cười như không cười nhìn hoàn toàn không giống như là một đứa trẻ chưa thành niên.
Bé loli còn chưa có kịp lên tiếng, vừa rồi vì bắt mèo, bước chân chạy quá nhanh, lúc này một thắng gấp, cơ thể nho nhỏ đột nhiên nhào về phía trước.
Trong phút chốc, tất cả mọi người còn chưa có phản ứng, cô bé cùng mèo con đã ngã vào trong lòng ngực cậu thiếu niên kia.
Cơ thể nhỏ mềm mụp của bé loli còn không nghiêng không lệch, nện thẳng vào trên hai chân tàn tật của cậu thiếu niên.
Vệ sỹ mặc tây trang đen đứng xung quanh cậu thiếu niên và Hứa Từ Dạ mới chạy tới đồng loạt chứng kiến cảnh này, hít ngược một hơi khí lạnh, lông tơ đều phải dựng thẳng lên.
Hứa Từ Dạ nhìn thoáng qua gương mặt xinh đẹp không cảm xúc của thiếu niên, đoán không ra hiện tại cậu đang suy nghĩ cái gì, đành phải ổn định tinh thần, chạy nhanh qua, trước tiên bế Lục Lê đứng lên.
“Lê Lê, con thế nào, không có việc gì chứ?”
Lục Lê ôm mèo con từ trên người thiếu niên bò dậy, lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Dạ con không sao.”
Nói xong, bé nhìn vào cậu thiếu niên trước mặt, hơi hơi cong lưng, giọng bé gái vô cùng đáng yêu điên cuồng xin lỗi: “Anh ơi, em rất xin lỗi, em… Em không phải cố ý đâm vào chân của anh đâu, em chính là sợ meo meo đi mất…”
Cô bé nói còn chưa dứt lời, mèo con trong lòng ngực đã trước một bước kháng nghị mà “meo” một tiếng, mang theo nồng nặc bất mãn, như là đang nói, còn lâu nó mới đi mất!
Co bé nghe hiểu, ôm mèo con vào lòng, cúi đầu, gương mặt nhỏ tức giận dạy dỗ nó: “Meo meo, em còn dám chạy loạn, coi chừng chị đánh em đó nha! Chị đánh rất đau rất đau đó, ngay cả ba chị còn sợ chị nữa đó!”
Hứa Từ Dạ: “…”
Vì hù dọa một con mèo con, công chúa nhỏ thật đúng là bỏ vốn gốc, lôi cả tên biến thái vào luôn.
Thấy Bùi Tu Bạch trước sau không hé răng, ngược lại Hứa Từ Dạ càng thêm hoảng hốt, mím môi, cúi người ngồi xổm xuống nhìn Lục Lê nói: “Lê Lê, đừng đùa nữa con, mau trả mèo con lại cho anh trai đi, con mèo là của anh trai này đó!!!”
Hết chương 37
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
20 chương
10 chương
73 chương
43 chương