Bé trở thành con gái ruột của vai ác

Chương 32 : Bé trở thành con gái ruột của vai ác

Một cô bé xinh đẹp như thế đến bệnh viện đương nhiên là rất hấp dẫn tầm mắt của những người khác. Bởi vì Lục Quân Hàn rất bận, chút thời gian này đều là miễn cưỡng trích ra tới, chờ Lục Lê làm xong tất cả kiểm tra, anh sẽ từ bệnh viện trở lại công ty. Cho nên yêu cầu Tống Thanh Uyển dẫn Lục Lê trở về dinh thự. Vì thế, Tống Thanh Uyển cũng đi theo lại đây. Ngay từ đầu Lục Lê muốn đi theo ba đến công ty. Nhưng bé có thể cảm giác được, trong khoảng thời gian này ba thật sự rất bận, cho dù bé có đi theo đến công ty, ba cũng không rảnh quản bé, có khả năng bé còn sẽ gây trở ngại cho ba. Vì thế, bé ngoan ngoãn, không nói hay đòi hỏi gì. Lục Quân Hàn ngoài ý muốn nhìn bé một cái. Mấy ngày nay anh bận tối mặt ở công ty, sắp quên mất bản thân còn có một đứa con gái. Nhưng cô nhóc luôn luôn dính người muốn chết, anh vừa đi thì khóc ré lên, mấy ngày này lại không có quấy rầy anh. Anh cho rằng cô bé nhóc này rốt cuộc phát hiện Tống Thanh Uyển đối xử với bé tốt hơn anh nhiều, nên đã quên mất người làm ba này. Nhưng vừa nhìn biểu cảm hạnh phúc khi nhìn thấy anh và Tống Thanh Uyển thì không phải như anh nghĩ. Con bé vẫn là con nhóc tinh ranh thích làm nũng dính ba như trước, chỉ là có đôi khi hiểu chuyện ngoài ý muốn mà thôi… Một chút cũng đều không phiền phức. Lục Quân Hàn nhìn thoáng qua Lục Lê, bé an an tĩnh tĩnh đứng ở tại chỗ, đôi mắt đen nhánh tò mò nhìn xung quanh, lông mi chớp chớp ở trên gương mặt nhỏ trắng nõn, ngây thơ lại xinh đẹp, không biết hấp dẫn biết bao nhiêu ánh mắt của người ngoài. Người đàn ông môi mỏng hơi hơi cong một chút. Còn… Rất đáng yêu. Không hổ là con gái Lục Quân Hàn anh. Bàn tay to sờ sờ đầu cô bé, lúc sau lại nhịn không được hơi hơi nhăn mày. Con bé thật sự là quá nhỏ, nhìn mềm mại lại yếu ớt, giống như tùy tiện bóp mạnh một cái cũng đều có thể dễ dàng giết chết con bé… “Ba?” Cô nhóc vẻ mặt mê mang nhìn anh. Lục Quân Hàn rút tay đang sờ đầu bé về, hiếm khi lan tràn đồng tình, nhàn nhạt hỏi: “Sợ không?” “Đúng vậy, Lê Lê, con có sợ không?” Tống Thanh Uyển cũng hỏi: “Nếu con sợ cứ nói ra, chúng ta…” Con nít không có đứa nào thích tới bệnh viện, nơi này âm khí quá nặng, còn lạnh lạnh, cho dù có người lớn đi chung thì cũng có không ít trẻ con vẫn sẽ khóc lóc ồn ào đòi phải về nhà. “Không sợ!” Lục Lê lắc lắc đầu, vui vẻ nói: “Nơi này thật là mát mẻ, con rất thích nơi này! Ba, lần sau chúng ta lại đến nữa được không?” Lục Quân Hàn: “…” Anh đã quên, con nhóc này chỉ là nhìn yếu ớt, nhưng lá gan lại lớn hơn người khác rất nhiều. Lục Lê kiểm tra toàn diện mất hơn hai tiếng đồng hồ mới xong, bởi vì hạng mục kiểm tra quá nhiều, báo cáo kết quả yêu cầu mấy ngày sau mới có. Trong lúc Lục Lê kiểm tra, di động của Lục Quân Hàn chưa từng không ngừng reo, hơn hai tiếng này, anh ít nhất tiếp không dưới 30 cuộc gọi đến. Trước đó Tống Thanh Uyển nhìn bé con quá đáng thương, nên mới lôi cổ Lục Quân Hàn trở về, nhưng giờ lại cảm thấy đứa cháu trai này của bả cũng rất không dễ dàng. Vì thế nói: “Nếu là công việc thật sự nhiều, con cứ đi về công ty trước đi, còn lại giao cho cô.” “Không cần.” Lục Quân Hàn cúp máy, nhíu mày: “Đợi lát nữa kiểm tra tâm lý, con tự mình dẫn con bé đi vào.” Tính cách đánh đánh giết giết kia của con bé, vẫn là càng ít người biết càng tốt. Anh làm quyết định hiếm khi sửa đổi, Tống Thanh Uyển biết khuyên cũng vô dụng, nên không khuyên nữa. Lại nghĩ có ba tại bên người, trong lúc kiểm tra tâm lý, nói không chừng con bé sẽ càng thả lỏng chút. Nghĩ nghĩ, đáp ứng rồi: “Ừ, vậy cô ở bên ngoài chờ hai cha con, nếu có vấn đề gì, tùy thời gọi điện cho cô.” “Ừm.” ********** Văn phòng tâm lý. “Lục đại thiếu gia, vậy mà cũng có ngày nhà nhóc tìm đến ta, hahaha, tôi thật đúng là được ngài quan tâm mà giật mình đó nha.” Người đàn ông trẻ tuổi ngồi sau bàn làm việc trời sinh có đôi mắt đào hoa phong lưu đa tình, khóe mắt hơi hơi nhếch, môi mỏng đỏ tươi, lúc này cong lên một độ cong rất đẹp, vẻ mặt cười rất yêu nghiệt. “Tao đã nói mà, hành sự tác phong của mày quá tàn nhẫn, khẳng định tâm lý có vấn đề, lúc ấy tao năn nỉ mày tới làm kiểm tra, mày còn cho người đánh tao một trận. Như thế nào? Hiện tại hối hận, muốn để tao mở đường cho mày sao?” “Đừng vô nghĩa.” Lục Quân Hàn trước sau như một vẫn giữ gương mặt lạnh nhạt: “Không phải tôi, là con gái của tôi.” “Con gái của mày?” Người nọ hiển nhiên nghe nói qua, hiện tại là tin tức hot nhất trong giới, cũng không có gì đáng kinh ngạc, ngược lại còn vô cùng hứng thú: “Cô bé ơi, con đang ở đâu đó? Để chú đẹp trai nhìn con xem nào!” Giọng nói vừa phát ra, Lục Lê từ phía sau người ba dò đầu nhỏ ra tới, bé cũng không sợ người lạ, cứ như vậy mở to đôi mắt đen nhánh, giòn tan nói: “Dạ con chào chú, con tên là Lục Lê, Lê trong hoa lê, đây là ba của con đó, ba của con siêu lợi hại nha!” Đến lúc này mà bé còn không quên thổi một đợt cầu vòng thí về ba của mình. Lúc nói chuyện, hai dải lụa hồng cột hai bên còn lắc qua lắc lại, đáng yêu cực kỳ. “Trời ơi, đáng… Đáng yêu quá đi à, thiên sứ nhỏ này từ đâu ra vậy, quá đáng yêu…” Đầu óc Hứa Từ Dạ giữa đường đã bị mức độ đáng yêu này làm hỏng rồi, trong đầu, trong tim chỉ có hình bóng của cô bé đáng yêu trước mắt, duỗi tay muốn vuốt ve, nhéo nhéo hai bên má trắng hồng mũm mĩm của bé. “Tới, để chú ôm một cái nào…” Vừa mới vươn tay, đã bị Lục Quân Hàn tát ngược trở về, gương mặt không biểu cảm, lạnh lùng nói: “Rút tay về! Lại vươn ra, tao không ngại băm nát nó!” Hết chương 32