Bé trở thành con gái ruột của vai ác

Chương 30 : Bé trở thành con gái ruột của vai ác

Vì thế, cứ như vậy tự an ủi chính mình, số tuổi sớm đã có thể làm bà người ta, Tống Thanh Uyển thật đúng là không hề có gánh nặng kêu Lục Lê kêu bà là dì. Mà bên này, Lục Lê lại rất rối rắm. Bé không muốn rời xa ba, xung quanh ba rất nguy hiểm, có thật nhiều người muốn hại ba. Nếu bé không ở cạnh, ba xảy ra chuyện thì sao, bé sẽ bị mẹ mắng chết! Chính là, ít nhiều nhờ vào dì, cho nên bé mới có thể tìm được ba. Hơn nữa dì đối với bé và ba đều rất tốt. Lê Lê không thể lấy oán trả ơn. Vì thế, bé loli nhăn mày nhỏ, suy nghĩ thật lâu thật lâu, cuối cùng vẫn là nhịn đau quyết định ở lại với Tống Thanh Uyển. Lại không quên đem chia vận may chúc phúc cho ba. “Ba, con dặn nè, ba phải nhớ về nhà sớm một chút nha!” Bé loli đứng ở cửa, mắt trông mong nhìn bóng dáng ba mình rời đi, giọng trẻ con đáng yêu không quên dặn dò. Lục Quân Hàn đầu cũng không quay nhàn nhạt nói: “Không trở lại.” Bé loli bẹp bẹp miệng, ánh mắt đen nhánh nháy mắt hiện ra sương mù: “Ô hu~” “Gạt nhóc.” “…” Ba hư! Lúc sau, dưới giám sát nghiêm khắc của Tống Thanh Uyển, mọi người trong dinh thự tăng ca thêm vài tiếng mới hoàn thiện xong phòng vui chơi giải trí cùng phòng chứa quần áo của tiểu tiểu thư. Quần áo, giày dép, trang sức, còn có búp bê thú nhồi bông, mỗi một loại đều tới một xe tải nhỏ, lấp đầy hai căn phòng lớn. Suýt chút đập vách tường nối thông mở thêm diện tích phòng. Có thể thấy được Tống Thanh Uyển có bao nhiêu thích Lục Lê. Cứ như vậy qua bốn năm ngày, trên cơ bản, đồ dùng của Lục Lê đều đã mua đầy đủ, ngay cả hộ khẩu đều đã chính thức dừng ở danh nghĩa Lục Quân Hàn. Có pháp luật công chứng tán thành, mặc kệ như thế nào, Lục Lê đều là con gái của Lục Quân Hàn, cũng chân chính trở thành thiên kim nhỏ dòng họ Lục. Ngay từ đầu, có một vài người chỉ nghe đồn còn ôm thái độ bán tín bán nghi, vừa xuất hiện thông tin này, mọi người trong giới đều sợ ngây người. Cô bé loli kia thật đúng là con gái ruột của Lục Quân Hàn! Cũng khắc tên vào hộ khẩu, đã là chuyện chắc chắn, này còn có thể là giả? Trong nháy mắt, giới thượng lưu Hải Thành nổ tung! Tin tức ra không bao lâu, một truyền mười, mười truyền trăm, không tới một ngày, cơ hồ tất cả mọi người đều biết có một cô bé tên là Lục Lê. Thậm chí còn có không ít người lén điều tra mẹ ruột của Lục Lê rốt cuộc là ai. Mà cô bé kia lại có lực quyến rũ gì mà có thể làm một người chán ghét trẻ con đến cực điểm như Lục thiếu phải gật đầu công khai thừa nhận! Đây quả thực là kỳ tích! Thật không thể tưởng tượng. Nhưng mà, lúc này… Cô bé loli Tại khiến cho giới thượng lưu rơi vào sóng to gió lớn, lúc này lại rầu rĩ không vui ngồi ở trước cửa cầu thang, chu miệng nhỏ, mắt to ngập nước nhìn chằm chằm vào cửa lớn dinh thự. Mắt trông mong như là đang chờ ai đó trở về, không khóc cũng không gây chuyện, bộ dáng hiểu chuyện kia càng làm cho người đau lòng. Cảnhn này Tống Thanh Uyển đã gặp qua rất nhiều lần, nhưng lần này thật sự nhìn không được, lấy di động gọi cho Lục Quân Hàn. “Chuyện gì?” Giọng của người đàn ông trước sau như một, lạnh nhạt truyền ra tới. Tống Thanh Uyển nhìn thoáng qua Lục Lê, nhịn không được thở dài, giọng có chút dịu dàng: “Thằng nhóc thúi! Cô biết gần đây con bận đấu với ông già dịch kia, nhưng có bận thì cũng nên trích ra chút thời gian rãnh rỗi về nhìn mặt con gái của con một chút đi chứ? Con đừng ăn cơm, bớt chút thời gian ngủ, về nhà đi.” Lục Quân Hàn hơi hơi nhíu nhíu mày: “Con nhóc nhỏ kia làm sao nữa vậy?” Vừa nói tới con nhóc nhỏ đó, nháy mắt anh nhớ tới một gương mặt xinh đẹp lại đáng thương, cơ thể con bé lại nho nhỏ mềm mại, nhìn rất yếu ớt. Tống Thanh Uyển bĩu môi, lời nói chua lòm, tất cả đều là ghen tuông, giọng có hơi đanh đá: “Mày thử nói xem làm sao vậy? Con bé nhớ ba, mày biết ba là ai không, là mày đó con, hiện tại con bé ngồi ở trước cửa chờ mày trở về kìa!” “Cô muốn gọi cho mày, nhưng con bé không cho, nói ba bận, không muốn quấy rầy mày làm việc!” Bà càng nói càng chua, càng ghen tỵ: “Cũng không biết đời trước rốt cuộc mày làm chuyện tốt gì, cư nhiên có một cô con gái cái tốt như vậy!” “…” Lục Quân Hàn dừng một chút, nặng nề nói: “Bận xong vụ này con sẽ giành chút thời gian trở về với con bé…” “Không có chuyện xong đâu con, mày đấu với ông già dịch kia bao năm, có bao giờ xong đâu!” Tống Thanh Uyển quyết đoán nói: “Trở về ngay hôm nay đi! Hôm nay là thứ bảy, vốn dĩ chính là thời gian nghỉ ngơi, hiện tại mày chạy nhanh trở về một chuyến, vừa lúc dẫn Lê Lê đi bệnh viện kiểm tra luôn.” “Bệnh viện?” Con nhóc của Lục Quân Hàn bổng sâu thẵm: “Con bé bị làm sao?” Hết chương 30