Bé trở thành con gái ruột của vai ác

Chương 29 : Bé trở thành con gái ruột của vai ác

Người đàn ông mặc áo tắm dài nằm ở trên giường, thói quen tính duỗi tay lấy Ipad nằm trên tủ đầu giường đọc tin tức tài chính kinh tế, ngón tay trắng nõn thon dài vuốt vuốt, dùng thái độ lạnh nhạt trả lời: “Không muốn.” Bé loli lại hăng hái, vừa rồi chỉ là đầu nằm trên ranh giới, lúc này cả người đều nằm đè lên. Bé hứng thú bừng bừng chớp chớp mắt: “Vậy ba có thể kể cho con nghe hay không? Con muốn nghe.” “Không.” Sườn mặt của người đàn ông đạm mạc, tốc độ đọc cực nhanh, khi nói chuyện, ngón tay lại vuốt vuốt. “Tại sao không được?” Nói, cơ thể bé loli đã hoàn toàn chường ra ranh giới. Đầu nhỏ xuất hiện ở trước mặt ba, sợi tóc đen nhánh giống như thác nước nhỏ, rũ ở sau lưng, vừa lúc ngăn cản tầm mắt Lục Quân Hàn trên Ipad. Lục Quân Hàn: “…” Giỏi lắm, phiền toái nhỏ này thật biết tìm góc độ chính xác. Giây tiếp theo, bé loli tròn xoe đôi mắt nai con trong sáng cứ như vậy nhìn anh, lông mi như cánh bướm chớp vài cái, nhìn cực kỳ xinh đẹp. Cô bé nắm chặt nắm tay nhỏ bé, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Những đứa trẻ khác đều được ba mẹ kể chuyện cổ tích trước khi ngủ, Lê Lê cũng muốn nghe.” “Vậy tự đọc!” Lục Quân Hàn lạnh mặt, giơ tay nhét Ipad vào ngực nhỏ của bé, sau đó dùng ngón tay chỉ vào đầu nhỏ của bé, dùng sức đẩy. Bé loli người nhỏ, mà sức của anh lại rất lớn, cú đẩy này làm bé ở trên giường lớn lăn một vòng lại một vòng, cuối cùng trực tiếp lăn trở về vị trí nằm ban đầu của mình, bé cũng không tức giận. Không trong chốc lát, làm như gián nhỏ đánh không chết, lại bắt đầu bám riết không tha xốc chăn ranh giới sang một bên, lảm nhảm ong ong ong như muỗi: “Ba ơi, ba à! Kể chuyện cô tích đi ba, kể chuyện đi, kể cho Lê Lê nghe đi mà…” Lục Quân Hàn hít sâu một hơi, nghiêng đầu, ánh mắt đen tối lại nguy hiểm nhìn chằm chằm vào bé: “Cp1 phải kể thì có thể câm miệng ngủ?!” Âm điệu lạnh băng đến cực điểm, ánh mắt rét lạnh làm xởn tóc gáy, nhưng Lục Lê hoàn toàn không có cảm giác, nhướng nhướng cái cổ nhỏ trắng nõn, hưng phấn lại chờ mong nhỏ giọng nói: “Ba thật sự kể cho con nghe sao?” “Ờ.” “Tuyệt vời!!!” “Ngày xửa ngày xưa, có một con người, sau đó nó chết. Kể xong.” “Thật là ngắn, có ba không biết kể chuyện cổ tích hay không vậy?” “……” Lục Quân Hàn lạnh lùng liếc qua: “Câm miệng, ngủ!” “……” Thôi được rồi. Có thể tìm được ba, hiện tại lại có thể ngủ chung với ba, trước khi ngủ còn nghe ba kể chuyện cổ tích, hôm nay Lục Lê đã cảm thấy rất mỹ mãn. Bé ngoan ngoãn đắp lên chăn, nhắm mắt ngủ. Đang muốn đi vào giấc ngủ, bé như là nhớ tới cái gì đó, đầu nhỏ đen nhánh lại một lần nữa nằm lên ranh giới chăn, tóc đen mềm mại dài, kết hợp với gương mặt nhỏ mũm mỉm trắng hồng cực kỳ xinh đẹp. Bé dùng giọng dễ thương rầm rì một tiếng với người đàn ông đang nằm bên cạnh: “Ba ngủ ngon.” Người đàn ông biểu cảm đạm mạc cúi đầu nhìn Ipad, không nói chuyện, cũng không ngẩng đầu, càng đừng nói đáp lại. Cô bé cũng không ngại, cô thể nho nhỏ một lần nữa nằm trở về vị trí ban đầu, an tĩnh nhắm hai mắt lại. Không bao lâu, hô hấp cô bé trở nên lâu dài, nhanh chóng nặng nề ngủ. Không biết qua đi bao lâu, người đàn ông mới bỏ được Ipad ngẩng đầu lên, nặng nề nhìn bé một cái. Cô bé cuộn tròn cơ thể nằm ngủ ờ sườn giường bên kia, tay nhỏ dựa vào cạnh gương mặt, gương mặt nhỏ trắng nõn tinh xảo lại đáng yêu nghiêng sang bên anh, miệng nhỏ hơi hơi mở ra, an tĩnh giống như thiên sứ nhỏ rơi vào trần gian. Nhưng mày nhỏ lại hơi hơi nhăn, như là không quá thoải mái. Lục Quân Hàn dừng một chút, đặt Ipad về tủ đầu giường, giơ tay tắt đèn ngủ chói mắt kia, toàn căn phòng chìm vào màn đen. ********** Ngày thứ hai, Lục Quân Hàn thường lệ đúng giờ đi làm, Lục Lê đương nhiên là cũng muốn đi theo, chỉ là mới theo tới cửa, bé đã bị người ba hư của mình dùng hành động lãnh khốc vô tình ném Tống Thanh Uyển mới vừa vào cửa. Tống Thanh Uyển rất thích cô nhóc nhỏ này, ôm Lục Lê không chịu thả ra. Đột nhiên nghe nói cô bé muốn đi làm chung với ba mình, Tống Thanh Uyển nhanh chóng đánh tan ý nghĩ này của bé. “Lê Lê, không phải dì lừa nhóc! Nhóc ba hắn công tác thực nhàm chán, cả ngày bản cái mặt, như vậy miễn bàn có bao nhiêu phiền, còn không bằng đi theo dì, dì đợi lát nữa cho nhóc mua đồ ăn ngon!” Ngay từ đầu, Tống Thanh Uyển cũng muốn tự xưng bà cô, nhưng lại cảm thấy gọi bà quá già, không phù hợp với khí thế của mình, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là kêu dì dễ nghe chút. Dù sao bà cũng không phải ruột thịt gì với thằng nhóc thúi Lục Quân Hàn kia. Hơn nữa bà còn chưa có kết hôn, vẫn còn trẻ chán, tự xưng dì cũng không quá. Hết chương 29