Be Mine, Honey!

Chương 8

“Em không biết đâu!!! Anh về nhà đi!!!! AAAAAAA!!!” – Tiếng Châu gào thết trong điện thoại. “Thôi mà! Cuối tuần anh sẽ về!” “KHÔN____G!!! Anh về ngay hôm nay cơ!!!” “…” “Em mày lại gọi điện à!” – Thằng bạn ngồi cạnh Đình Giang khều tay. Nó chứng kiến từ nãy giờ – “Sao mày không về nhà đi! Ngày nó gọi mấy lần, gào thét như thế mà mày cũng chịu đựơc à?” Đình Giang thở dài, cậu không muốn về bây giờ, cậu sẽ phải chứng kiến cảnh Đình Quân cùng người ta. “Mày nghĩ sao nếu có một người hứa sẽ bảo vệ mày, luôn ở bên mày, thế mà sau vài năm không gặp người ấy đã quay lưng lại với mày!” “Nói tóm lại, người đó đã thay đổi!” – Thằng bạn chống tay – “Nhưng mày vẫn luyến tiếc con người cũ đó! Mày muốn người ta trở lại như xưa?” “…” “Đấy không phải là yêu! Đấy chẳng qua là mày ảo tưởng về cái gì đó rất xa vời!” * * * “Thế Phong em vào đựơc không?” – Đình Giang bứơc vào phòng Thế Phong. Anh lúc này đang làm việc, trước mặt là chồng hồ sơ dày cộp. “Em không làm phiền anh chứ?” “Không sao, anh cũng sắp xong rồi!” – Thế Phong dụi thuốc, anh vẫy tay – “Lại đây!” Đình Giang leo lên lòng anh. Thế Phong một tay ôm Đình Giang, một tay lách tách gõ máy, hơi khó chịu một tí nhưng anh cũng đã quen rồi. Nhóc của anh là người rất thích được ôm ấp, lại cực kì nhõng nhẽo. Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải lòng một người như thế này! Chắc kiếp trứơc anh đã làm gì xấu xa lắm ^ ^. Đình Giang vẫn vô tư vân ve cổ áo Thế Phong. Cậu mặc mỗi chiếc áo sơ mi rộng thùng thình lại còn không cài cúc, cùng với mùi thơm thoang thoảng, hấp dẫn không chịu được. “Khỉ thật!” – Thế Phong lẩm bẩm – “Em đến phá anh đấy hở?” “Đâu có đâu!” – Đình Giang tiếp tục cởi cúc áo Thế Phong, rồi luồn tay vào trong áo anh. “Em…” – Thế Phong bế xốc Đình Giang, quẳng cậu lên giường – “Lần sau không cho em vào đây khi anh đang làm việc nữa!” Đình Giang mỉm cười, ôm chặt lấy anh. Lần nào anh chẳng nói thế. Khi cậu tỉnh dậy đã thấy Thế Phong ngồi tứơc bàn làm việc. “Khuya rồi! Ngủ đi anh!” “Ừm! Anh sắp xong rồi!” “Lúc nào anh chẳng sắp xong rồi” – Đình Giang làu bàu, cuộn tròn chăn lại. Anh là đồ ngốc, Thế Phong! Tự dưng đeo thêm cậu làm gì cho vất vả. Nhiều hôm tỉnh dậy giữa đêm không thấy anh đâu, ngó sang phòng anh, đèn vẫn sáng, thấy thương anh quá! “Anh, ở với em mệt lắm hả?” – Đình Giang ngẩng đầu lên. “Ừ! May mà anh là một thằng thừa chất đàn ông!” “Anh!” – Đình Giang mặt đỏ gay. Quả là nhu cầu của cậu có nhiều thật nhưng mà chẳng phải anh cũng thích chuyện đó sao – “Ghét anh nhất! Không thèm nói chuyện nữa!” “Đừng như thế chứ, nhóc! Anh sẽ buồn đấy!” – Thế Phong tắt máy, anh đến giường cúi xuống ôm cả con sâu Đình Giang lên – “Sang phòng ngủ nhé! Giường ở đây chật lắm, nửa đêm em đạp anh xuống đất thì khổ!” “Không có! Mà anh định mang luôn cái chăn này sang phòng ngủ hả, bỏ nó ra khỏi người em đi chứ!” “Không được đâu, nhóc! Nhìn thấy em ‘nuy’ thì chết anh! Mai khỏi dậy đi làm luôn! Anh đâu có ngu!” – Thế Phong cọ cằm lún phún râu vào trán Đình Giang. “Ấy! Đau chết được!” “Đáng đời quỷ con.” “Ghét anh quá!” “Ghét nữa đi!” – Anh lại tiếp tục cọ cằm vào trán cậu, bật cười khi thấy vẻ mặt của Giang. Tiếng cười dòn tan vang vọng khắp phòng. “Đấy không phải là yêu! Đấy chẳng qua là mày ảo tưởng về cái gì đó rất xa vời!” “Sao mày cứ nghĩ xa xôi, mà không để ý bên cạnh mày, mới là người mày thật sự yêu!” Yêu? Ai mới là người thật sự mình cần đây? * * * “Đình Giang!” – Long và Châu sung sướng ôm chặt lấy Đình Giang. Cậu cuối xuống hôn mỗi đứa một cái. “Đình Giang!” – Châu mách – “Đình Giang bảo Đình Quân đi! Anh ấy định dọn ra ở riêng!” “…” – Đình Giang quay sang Đình Quân lúc đó đang đứng cạnh. Đình Quân lúng túng quay mặt đi. “Đình Giang! Đình Giang nói gì đi! Long với Châu đã bảo rồi nhưng Đình Quân không nghe! Đình Giang!! Đình Giang!!” * * * Hôm đó, trời mưa tầm tã, mưa cho thoả những ngày nắng nóng kéo dài. Đình Giang không biết mình đã ngồi trứơc cửa nhà Thế Phong bao lâu rồi. Một tiếng, hai tiếng,… cậu cũng chẳng quan tâm. Mưa, mưa quất vào mặt bỏng rát, mưa, mưa đang chảy trên mặt Đình Giang hay là nứơc mắt chính cậu? Mưa, lại mưa. Thế Phong ghét nhất trời mưa, ướt át và bẩn thỉu, biết thế không nán lại văn phòng làm nốt đống linh tinh kia. Thế Phong cho xe lăn chậm vào gara. Anh sửng sốt thấy Đình Giang đang ngồi trớc hiên, ướt sũng. “Giang!” Thế Phong lao vội ra khỏi xe, mặc kệ quần áo bắt đầu ướt và dính bẩn. “Sao em ngồi đây!” – Thế Phong lo lắng – “Chẳng phải em có chìa khóa nhà sao?” Đình Giang ngướt mắt lên nhìn anh, ánh mắt buồn bã. “Anh!” – Đình Giang ôm chặt lấy Thế Phong – “Anh! Anh cần em chứ? Vẫn muốn em chứ?” Thế Phong siết Đình Giang vào mình. “Tất nhiên rồi! Em là người quan trọng nhất đối với anh, hơn bất cứ ai trên đời này!” “…” Thế Phong hôn Đình Giang của anh. Quần áo anh bắt đầu ướt sũng, bùn bắn đầy quần. Mặc kệ, giờ trong đầu anh chỉ có Đình Giang thôi. Hôm đó trời mưa như chưa bao giờ mưa vậy! Hôm đó là ngày Đình Quân dọn ra ở với Tường Lan. Hôm đó là ngày mà Thế Phong có được Đình Giang. * * * Quán cà phê Funky là nơi lý tưởng cho những đôi yêu nhau hò hẹn. Trong một góc của quán, Thế Phong đang ngồi cùng một cô gái. Anh lấy từ trong người một tấm séc, đặt lên bàn. “Cô làm tốt lắm Tường Lan! Đây là tiền công như đã hứa!” Tường Lan mắt sáng lên, tay vồ lấy tấm séc như sợ ai lấy mất. “Lần sau, anh cần gì cứ gọi tôi!” Cô ta hôn gió Thế Phong một cái rồi ngúng nguẩy quay đi. Xoẹt! Thế Phong châm lửa đốt điếu thuốc, lơ đãng nhìn làn khói bay lên rồi hoà tan vào không khí! ENDLESS