Vị Lục Kiều cô nương mà Tuyên đế ‘nhớ thương’ tạm thời được đưa tới Đại Lý Tự, do cấm vệ quân canh chừng, chờ Tuyên đế tự thân thẩm vấn. Những thích khách còn lại thì vận khí không tốt như vậy, đều bị chuyển tới Đại Lý Tự, dưới tam đường hội thẩm, rốt cuộc cũng có người phun ra sự thật. Tuyên đế nhìn Đại Lý Tự trình lên hồ sơ thẩm vấn, càng xem càng lửa giận đầy trời ― nguyên lai Nam Cương cùng Thổ Phiên đã lặng lẽ lui tới từ lâu, sau khi Tây Nhung diệt vong, liền nghĩ muốn tiến thêm một bước nhiễu loạn Trung Nguyên, đứng giữa làm ngư ông đắc lợi. Càng khiến hắn oán giận chính là, bọn họ thế nhưng lại tung tin đồn xấu xa về hắn, nói hắn là hôn quân hoang dâm vô đạo, vận khí tốt nên mới được Chu Huyên phụ tá, đánh hạ Tây Nhung. Quả thực là nói bậy! Hắn nếu không phải anh minh cơ trí, hùng tài vĩ lược, khí phách uy nghi, thì sao có thể khiến cho nhiều hiền thần lương tướng cam tâm tình nguyện đi theo như thế? Tuyên đế nhẫn nhịn lật tiếp vài tờ, nhìn về phía Hình Bộ thượng thư Ngụy Uyên đọc lên một đoạn: “Các ngươi thân là sứ giả, hành thích ngay trước mặt mọi người, chẳng lẽ không sợ Đại Hạ ta binh mã nam hạ, đem Nam Cương san thành bình địa?” Lời này hỏi đến thật chí lý thật khí phách, Tuyên đế âm thầm khen ngợi một câu, tiếp tục nhìn xuống, sau đó suýt chút nữa bị câu trả lời của đám thích khách làm cho tức chết ― “Thủ pháp hạ độc của Lục Kiều cực kì xảo diệu, võ công lại cao, bọn ta lại có danh phận sứ đoàn, yến tiệc đột nhiên xảy ra biến cố, ai có thể tránh được? Nhất định là có người tiết lộ việc hành thích, nên các ngươi mới có chuẩn bị trước, bằng không Tuyên đế hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Tuyên đế chết, Hạ quốc nhất định đại loạn. Lương Vương chỉ là một hoàng tôn giả mạo, sao có thể đăng cơ kế vị?” Tuyên đế ném tập hồ sơ lên ngự án, phẫn nộ quát: “Ai nói Lương Vương là hoàng tôn giả mạo? Trẫm hạ chỉ, lập Lương Vương làm hoàng thái tôn, đợi qua tám tuổi liền dời đến Đông Cung!” Mọi người vội vàng khuyên hắn bớt giận. Bất quá Lương Vương xác thật thông minh hiếu học, chiêu hiền đãi sĩ, trải qua mấy tháng được Tuyên đế tự mình giáo dưỡng, cả triều trên dưới đều thấy được chỗ tốt của đứa nhỏ này, bởi vậy cũng không ai phản đối việc lập trữ. Đợi Tuyên đế nguôi giận, Đại Lý Tự khanh Bàng Kiện liền tấu: “Bệ hạ, Nam Cương Mạnh thị dám mưu đồ hành thích, Đại Hạ ta chắc chắn phải đem binh thảo phạt, dương cao uy thế. Những tên thích khách kia xử quyết tại chỗ hay là giữ lại để tế cờ?” Tuyên đế cười lạnh một tiếng: “Nam Cương từ trước đến nay luôn gian xảo, trẫm nếu xử trí đám thích khách đó, bọn họ ngược lại sẽ bảo trẫm vô cớ giết hại sứ thần, lại mượn danh này liên hợp cùng Thổ Phiên và loạn đảng Tây Nam. Trẫm sao có thể để bọn họ như ý…… Nhưng ngặt nỗi Nam Cương xuân hạ thu ba mùa đều có chướng khí, đại quân hiện giờ chủ yếu ở phương bắc, muốn triệu hồi cũng cần có thời gian. Trước tiên phái người mang theo đầu của đám thích khách đi chiêu cáo khắp thiên hạ tội danh của Mạnh thị, đồng thời lệnh cho Trấn Nam tướng quân tăng cường bảo vệ biên quan, chờ đến mùa đông sẽ xuất binh!” Phía bắc mới vừa bình ổn, phía nam loạn lên, Tây Nhung ở phía sau như hổ rình mồi, dụng binh cùng lúc ở hai nơi, binh lực tài lực thật sự không thể ứng phó. Bất quá hai lần hắn bị ám sát sau lưng đều có bóng dáng của người Thổ Phiên, tốt nhất vẫn nên giải quyết chúng cùng một lúc với Nam Cương. Bàng Kiện lại hỏi: “Còn nữ thích khách kia lại được Đại tướng quân đặc biệt chiếu cố, không bị nhốt vào nhà lao, cũng chưa bị đưa ra trước tam đường hội thẩm, không biết bệ hạ muốn xử trí như thế nào?” Lục Kiều không phải là được Chu Huyên chiếu cố, mà là được hắn chiếu cố a. Chỉ là hắn có chút cận hương tình khiếp*, không dám gặp Lục Kiều. Sau khi gặp xong thì thả hay không thả cũng là nan đề, giữ lại cũng không thể dùng nhu tình mà thu phục, vẫn nên thả đi thì hơn. Trong lòng Tuyên đế thậm chí còn hy vọng Lục Kiều có thể tự chạy thoát khỏi Đại Lý Tự, sau đó lưu lạc giang hồ cũng tốt, trở về Nam Cương cũng tốt, hắn liền không cần phải tự tay tuyên án cho nàng, cũng không cần vì nàng mà khó xử về sau. [*xa quê lâu ngày, lúc trở về liền cảm thấy hồi hộp lo lắng.] Trong lòng Tuyên đế rõ ràng, đời này gặp nhau, bọn họ cũng không có khả năng ân ái trở lại giống như đời trước. Hắn thương tâm một trận, để cho Đại Lý Tự khanh tiếp tục tạm giam Lục Kiều, lại tuyên Lễ Bộ tới thương nghị việc lập hoàng thái tôn. Sớm chút định ra trữ vị cho Lương Vương, miễn cho hài tử không danh không phận mà sống ở trong cung, khiến cho người bên ngoài đàm tiếu thân phận của y. Lễ Bộ thượng thư chính là người lúc trước dâng tấu thỉnh Tuyên đế lập vương phi ― Tông Chính tự khanh Hạ Trưng. Hạ Trưng nghe thấy Tuyên đế hạ quyết tâm muốn lập hoàng thái tôn, lại đứng ra khuyên nhủ: “Bệ hạ tuổi còn trẻ, tương lai chưa chắc không có con nối dõi, hà tất vội vã lập hoàng thái tôn? Thần nhớ kỹ lần trước lúc bệ hạ muốn nạp phi, rất nhiều nữ nhi của các đại thần trong triều đều vội vã thành thân, nhưng nữ nhi Chu thị ngược lại vẫn chưa vừa ý ai, bệ hạ đã coi trọng Đại tướng quân, vậy thì hãy cùng gia tộc của ngài ấy liên hôn.” Trẫm đã liên hôn cùng gia tộc y rồi, chỉ là mối liên hôn này sẽ không có con nối dỗi mà thôi. Tuyên đế tất nhiên là không nói ra lời đó, chỉ mơ hồ đáp: “Duyên phận con cháu cũng phải xem ý trời. Trẫm tuổi đã không nhỏ, Lương Vương thông tuệ hiếu thuận, tri thư đạt lễ, có thể gánh vác Đông Cung.” Lập trữ so với lập nam hậu còn dễ dàng hơn nhiều. Hạ Trưng khuyên nhủ vài lần, thấy hắn không chịu hồi tâm chuyển ý, đành trở về Lễ Bộ chuẩn bị những thứ cần thiết cho nghi thức lập hoàng thái tôn. Tuy vậy, trong lòng Hạ Trưng vẫn không khỏi nghĩ tới chuyện làm sao cho Tuyên đế có con nối dõi. Buổi tối lúc cùng Binh Bộ thượng thư Hàn Cánh và Hình Bộ thượng thư Ngụy Uyên uống rượu, liền đem buồn bực trong lòng nói ra: “Bệ hạ hiện giờ đã hai mươi bốn, hậu cung lại ngay cả một phi tử phân vị thấp nhất cũng không có. Ta nghe nói nữ nhi Chu thị giống huynh trưởng, nhất định hiền đức, vừa lúc chưa lập gia thất, liền nghĩ muốn cùng hai vị thương nghị một phen. Nửa năm trước bệ hạ từng hạ chỉ lệnh cho nữ nhi của quan lại vào cung, không bằng chúng ta liên thủ thuyết phục Đại tướng quân cùng Chu lão tướng quân đưa người tiến cung, miễn cho hậu vị hư không trống trải?” Ngụy Uyên liếm liếm môi, cao thâm khó lường mà chỉ điểm: “Hạ huynh thấy không rõ tình thế hay sao? Trong Đại Lý Tự còn có một nữ thích khách không được thẩm vấn cũng chẳng được thả ra kìa. Phi tử phân vị thấp chưa chắc không có, còn về người có phân vị cao ― Chu thị nếu muốn đưa nữ nhi vào cung, lời nói của Đại tướng quân so với ngươi càng có trọng lượng không phải sao? Gia tộc của hắn chính là không bỏ được nữ nhi, ngươi nếu thật làm ra việc này, bọn họ chưa chắc đã cảm ơn ngươi.” Hàn Cánh cũng khinh bỉ nhìn Hạ Trưng một cái: “Bệ hạ nếu chịu cưới nữ nhi Chu thị, lúc trước đã không chỉ tên điểm họ để nhi tử Tạ thị vào cung! Hiện giờ thánh thượng vội vã lập trữ, hơn phân nửa là vì trữ vị yên ổn rồi mới có thể nghênh đón vị kia trở về, ngươi đừng có mà làm mai lung tung, việc này nhất định không thể thành đâu.” Tuy là tất cả mọi người đều khuyên như thế, Hạ Trưng như cũ vẫn không chịu hết hy vọng. Y ngồi ở vị trí Tông Chính tự khanh nhiều năm, thời Minh Đế đã từng thỉnh lập Lâm Xuyên vương phi, sau tới thời Thành Đế lại thỉnh tấu thêm một lần nữa, hiện giờ Tuyên đế đã đăng cơ, từ đó đến nay đã qua bảy tám năm, nhưng vẫn chưa từng thú thê nạp thiếp. Theo luật pháp của tiền triều, trường hợp như vậy hoàng đế sẽ bị triều thần cưỡng chế hôn phối, không thể để cho hậu cung trống rỗng không người, khiến thiên hạ rơi vào tay kẻ khác. Vì thế Hạ Trưng quyết tâm, tự mình tìm tới Chu Huyên, đem ý tứ của bản thân nói rõ, thỉnh y cùng người trong gia tộc suy xét. Hạ Trưng ở trước mặt Chu Huyên dõng dạc hùng hồn khuyên nhủ: “Bệ hạ anh minh thần võ, khí độ rộng rãi, Đại tướng quân cũng đã biết rõ. Hiện giờ lục cung hư không trống rỗng, tuy có Lương Vương ở, nhưng rốt cuộc không phải là thân sinh của bệ hạ, ngày sau nếu lệnh muội sinh hạ hoàng tử, tự nhiên sẽ trở thành đích trưởng tôn, đến lúc đó Hạ mỗ mới dễ dàng mà thỉnh tấu về chuyện trữ vị. Hiện giờ nữ nhi của quan lại cả triều đều đã gả ra ngoài, sẽ không có người nào có xuất thân cao quý như lệnh muội để vào cung tranh sủng, Đại tướng quân còn do dự cái gì?” Chu Huyên không phải do dự, mà là hối hận lúc trước vì sợ hôn sự vội vàng, muội tử gả cho người không vừa ý, mới khuyên cha mẹ không cần vội vã đem nàng gả đi. Lúc này nếu thật để nàng vào cung, y chẳng lẽ phải cùng muội tử tranh sủng? Duyên phận giữa y và Tuyên đế hiển nhiên phải đứt đoạn! Bất quá, Hạ Trưng hôm nay có thể nghĩ đến việc lập hậu, người khác ngày sau nhất định cũng có thể nghĩ đến việc này. Chính là triều thần không đề cập tới, Tuyên đế thật sự không có tâm tư này sao? Trong Đại Lý Tự vẫn còn đang giữ cái vị nữ thích khách tên Lục Kiều kia kìa! Chu Huyên âm thầm cười lạnh trong lòng, trên mặt lại lộ ra nhàn nhạt khó xử: “Đại nhân không biết đó thôi, ta hiện giờ đã phân phủ, việc trong gia tộc cũng biết không nhiều lắm. Xá muội lại vẫn luôn được cha mẹ nuông chiều, không thích hợp vào cung……” Mắt thấy Hạ Trưng lại muốn khuyên, vội vàng ngăn lại: “Việc này dù sao cũng được đại nhân nhắc nhở, đợi ta trở về bẩm báo cha mẹ, rồi hướng bệ hạ thăm dò, coi thánh ý thế nào đã.” Đem Hạ Trưng tống cổ trở về, Chu Huyên thật sự vào cung thăm hỏi, bất quá không phải vì chuyện lập hậu, mà là lôi kéo Phượng Huyền cùng tới Văn Đức Điện, hành lễ xong liền cười nói: “Mấy ngày nay Thất lang vì chuyện của thích khách mà vất vả. Nghĩ đến việc Thuần Vu đại nhân luôn được Thất lang tự mình chiếu cố, ngày đêm không rời, thân mình bệ hạ sao có thể chịu đựng được? Ta cùng Phượng đại nhân lo lắng cho long thể, muốn thỉnh bệ hạ đến danh thắng trong kinh giải sầu một ngày.” Tuyên đế cười lắc đầu, vừa định cự tuyệt, trong đầu bỗng nhiên chợt lóe linh quang, minh bạch hai chữ ‘giải sầu’ kia là có ý tứ gì. Hai má hắn liền nhiễm một tầng ửng đỏ, thu lại tươi cười, ho khan hai tiếng nói: “Mấy ngày nay còn phải bận rộn chuyện lập trữ……” Chu Huyên nhìn chăm chú vào hắn, chậm rì rì mà vặn đầu ngón tay: “Hôm nay muốn lập trữ, ngày mai muốn trị thủy, ngày mốt lại phải dùng binh, nếu cứ như vậy mà chờ đợi, chính là chờ đến mười năm sau cũng khó mà đi được. Bất quá chỉ là một ngày thôi, bệ hạ không thể thu xếp công việc bớt chút thời gian đi cùng ta hay sao?” Mười năm sau hắn không biết đã chết hay vẫn lại trọng sinh. Tuyên đế có chút thổn thức trong lòng, khóe miệng khẽ nhếch, gật đầu đáp: “A Huyên nói phải, cổ nhân quý trọng thời gian nhưng cũng quý trọng cảnh sắc, trẫm sao có thể không dành ra được một ngày rảnh rỗi để đi cùng các ngươi.” Ánh mắt hắn đảo qua Chu Huyên, sắc mặt ửng đỏ, trong mắt lại ẩn ẩn liếc về phía Phượng Huyền, tính tính ngày tháng, rồi quyết định: “Vậy thì ba ngày sau đi.” Chu Huyên tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười cáo từ, lưu loát mà xoay người ra khỏi điện. Phượng Huyền cũng không tiện đứng ngốc ở đó, bèn theo Tuyên đế đi đến trắc điện xem Thuần Vu Gia. Thương thế của Thuần Vu Gia không tính nặng, chỉ là vết thương ngay cánh tay phải, Tuyên đế sợ trong quá trình khôi phục xảy ra sai sót, về sau không thể viết chữ, muốn đề bạt y lên vị trí cao cũng sẽ gặp phải khó khăn. Bản thân Thuần Vu Gia lại nghĩ thoáng hơn nhiều, mỗi lần đều khuyên nhủ Tuyên đế: “Thái y đều nói kinh mạch không có việc gì, bệ hạ không cần lo lắng cho thần. Lại nói, dù tay phải thần có bị phế, cũng có thể dùng tay trái luyện chữ.” Y ở trong cung như cá gặp nước, không chút lo lắng thanh danh mình sẽ bị phá hủy, ngay cả thái giám hầu hạ trong điện, y cũng kết giao không ít. Hành tung mỗi ngày của Tuyên đế, tám chín phần đều có thể truyền vào tai y, còn lại một phần không thể truyền tới kia, bằng đầu óc của y tự nhiên cũng có thể đoán ra được. Thời gian trôi đi như tên bắn, mới đó mà đã qua ba ngày. Không lâu sau khi Tuyên đế ngồi xe ra khỏi thành, Thuần Vu liền xoa cằm đứng ở ngoài Văn Đức Điện, đạm nhiên mỉm cười hỏi Vương Nghĩa: “Vương công công biết hôm nay bệ hạ đi nơi nào không?” Vương Nghĩa bị y nhìn đến mao cốt tủng nhiên, chột dạ mà đáp: “Bệ hạ tất nhiên là đến hậu cung nghỉ ngơi, đại nhân hỏi chuyện này làm gì?” Thuần Vu Gia vươn ngón giữa bấm đốt ngón tay một hồi, tư thái lẫn động tác đều mịt mờ tiên khí, Vương Nghĩa xem đến trợn mắt há mồm. Thuần Vu Gia bỗng chốc dựng ngược lông mày, hai mắt toát ra thần thái chấn kinh, thần sắc lộ vẻ lo âu, lời nói ra càng khiến người nghe kinh hãi: “Bệ hạ hôm nay sẽ gặp phải đào hoa kiếp, không nên đi ra ngoài, Vương công công sao không khuyên can giữ lại bệ hạ?” Vương Nghĩa kích động nói: “Rõ ràng đại nhân vẫn luôn ở trong cung, như thế nào tính ra được chuyện bệ hạ xuất cung? Thật đúng là thần toán! Chẳng lẽ bệ hạ thực sự có nguy nan? Ta thấy khí trời hôm nay cũng không tệ …… Đúng rồi, sẽ không phải là vì nữ tử kia đi?” Thuần Vu Gia vốn là thấy Chu Huyên cùng Phượng Huyền sau khi hạ triều đều rời cung, mới vừa rồi lúc Tuyên đế tới thăm y, thần hồn cũng không ở trên người, vì vậy mới đoán rằng Vương Nghĩa nói dối, ai ngờ sự thật lại khiến bản thân bị chấn kinh đến như vậy ― thế nào mà lại lòi ra một nữ nhân? Dưới sự truy vấn liên tục của Thuần Vu Gia, Vương Nghĩa bị ép buộc đến không còn đường lui, cuối cùng đành lôi kéo y tới chỗ nghỉ ngơi của mình, từ dưới giường lôi ra bức mỹ nhân đồ lúc trước Tuyên đế tự tay vẽ. Thuần Vu Gia mở ra bức họa, Vương Nghĩa liền ở bên cạnh kể lể Tuyên đế là như thế nào mà vẽ ra bức họa này, Phượng Huyền cũng từng nhận lời gửi gắm mà điều tra giai nhân trong bức họa, trước đó vài ngày đã tra ra kết quả, đúng lúc ngày hôm đó Đại tướng quân có việc tiến cung liền biết được, hôm nay sợ là mang theo Tuyên đế xuất cung đi tìm nữ tử kia…… Toàn bộ tinh thần của Thuần Vu Gia đều tập trung vào mỹ nữ trong bức họa, mặc kệ Vương Nghĩa một bên huyên thuyên. Người trong bức họa sinh động như người sống, có thể thấy được lúc Tuyên đế hạ bút có bao nhiêu quý trọng đối với người được họa. Nhưng y càng nhìn càng cảm thấy người này thật quen mắt, bèn đưa ra dưới ánh mặt trời nhìn kỹ một hồi, bỗng trong đầu chợt lóe linh quang, rốt cuộc nhìn ra người trong bức họa là ai. Tuy rằng ngũ quan không giống lắm, nhưng thần sắc khí chất cùng ngoại hình lạnh thấu xương kia, lại cùng Chu Huyên giống nhau như đúc! Trong miệng y đắng chát, nhẹ buông tay, thả bức họa xuống giường. Vương Nghĩa nói một hồi, liền thấy mặt Thuần Vu Gia trắng bệch, khí sắc hư huyễn, bộ dáng thật không ổn, vội vàng đỡ lấy y hỏi: “Chẳng lẽ đại nhân biết nữ tử này? Nàng sẽ không là nữ thích khách kia đi? Đại nhân, đại nhân, ta rót cho ngài chén nước, ngài bình tĩnh một chút, chúng ta còn phải đi cứu giá a!” Hắn giúp Thuần Vu Gia xoa ngực thuận khí một hồi, cảm thấy tim đập dần dần hữu lực, mới nhẹ nhàng thở ra. Sắc mặt Thuần Vu Gia cũng chuyển biến tốt lên một chút, không tái nhợt như trước, cầm bức họa lặng lẽ cười lạnh một tiếng, hướng Vương Nghĩa nói: “Nói đúng lắm, chúng ta còn phải cứu giá. Tổng quản đi hỏi xem có ai biết xa giá của bệ hạ chạy về hướng nào không, nếu không ai biết, chúng ta liền tới Chu gia!” Một bức họa mà thôi, lại có thể thế nào? Chẳng lẽ không có bức họa này, bên người Tuyên đế liền không có Chu Huyên? Còn có Phượng Huyền, Tạ Nhân…… nhiều người như vậy mà y đều chưa từng dao động, còn lợi dụng thế cục, đem Tạ Nhân đẩy tới Hội Kê, chẳng lẽ vì một bức họa liền phải sợ tới mức chính mình chủ động rời khỏi? Thuần Vu Gia trong lòng cân nhắc tới lui, đem bức họa cuộn tròn nhét vào trong tay áo, muốn đưa đến trước mặt Chu Huyên…… Dù sao ngũ quan cũng không giống, đến lúc đó liền nói người trong bức họa là nữ thích khách Nam Cương kia, xem hắn làm sao ứng đối!