Bệ Hạ, Nhận Mệnh Đi!
Chương 27
Chu Huyên từng chút từng chút hôn xuống bên tai hắn, ôn nhu mà dỗ dành hắn, phía dưới lại không ngừng va chạm vào mông hắn. Ma sát đến trên người Tuyên đế một mảnh sưng đỏ, thành nội bích bị nhào nặn liên tục, cuối cùng cây đại côn thiết kia mới chịu phun ra một cỗ nhiệt lưu, chậm rãi lui binh.
Tuyên đế đã xụi lơ trên mặt bàn không thể nhúc nhích, Chu Huyên từ trong thân thể hắn đi ra, xé một khối tơ lụa mềm mại từ trường bào tham nhập vào trong hậu đình giúp hắn tẩy sạch, lại lau đi ô dịch trên người hắn. Sau khi sửa sang lại quần áo, Tuyên đế vẫn còn run rẩy, hai chân cũng không khép lại được, càng không thể đi đường.
Chu Huyên lúc này ngược lại có chút hối hận, ôm Tuyên đế thay hắn mát xa eo mông. Tuyên đế lắc đầu, giọng khàn khàn: “Đừng lộng, trong chốc lát nếu lại hưng phấn lên thì thật muốn mạng của ta.”
Chu Huyên liền đem áo choàng cởi xuống bọc lấy hắn, ôm hắn ngồi dựa vào cột đình nghỉ ngơi, bản thân nhặt lên giáp trụ dưới đất mặc vào. Sau khi chỉnh chu, y mới ngồi vào bên cạnh Tuyên đế, đem hắn ôm đến trên người mình, chậm rãi nói: “Việc lập hậu, nháo đến thật không ra gì. Nếu Tạ gia ăn mệt, văn thần nơi đó làm sao có thể không gây phiền phức? Chẳng lẽ từ đây về sau, bệ hạ muốn cho thế nhân đều biết người lập một nam hoàng hậu?”
Tuyên đế vẫn không nhúc nhích mà dựa vào lòng y, hữu khí vô lực than một tiếng: “A Nhân thật sự là nữ giả nam trang. Đây là thần tiên báo mộng cho trẫm, bằng không tại sao trẫm lại không cưới được nữ nhi của Từ Giản? Nữ nhi của y thông tuệ hiền thục, đủ để mẫu nghi thiên hạ. Nếu không thì nữ nhi của Thạch gia cũng tốt, ôn nhu trầm tĩnh. Ngay cả muội muội của ngươi trẫm nghe nói cũng rất có phong phạm gia giáo……”
Chu Huyên vội vàng che lại miệng hắn, xoa mày nói: “Thôi, muội muội của ta ta biết, nhập cung không được. Mộng kia của bệ hạ chưa chắc đã chuẩn. Nếu thật đúng như vậy, ta không quá hai năm nữa cũng sẽ chết, chờ ta chết ngươi lại cưới Tạ Nhân, ta đến lúc đó muốn quản cũng quản không được.”
Tuyên đế ngay cả bản thân đều đưa lên, chính là sợ Chu Huyên mưu phản. Nghe được y nói như vậy, trong lòng nóng giận, ở trên cánh tay y hung hăng cắn một cái, mắng: “Câm miệng! Loại lời này sao có thể nói bậy!”
Chu Huyên tuy bị mắng, trong lòng ngược lại cao hứng vài phần, vội vàng thấp giọng nhận sai: “Bệ hạ không nên tức giận, chuyện Tạ Nhân là nam tử do chính Tạ gia truyền ra, người gặp qua hắn không nhiều. Đợi qua tiết Đoan Ngọ, à không, đợi tiễn Tây Nhung sứ đoàn rời khỏi xong, ta liền bồi ngươi đi nhìn hắn một cái. Nếu thật là nữ tử, ta sao có thể cản trở bệ hạ thành thân?”
Lời này của y cũng không quá thật tâm, Tuyên đế dĩ nhiên biết rõ, vội vàng ngăn trở: “Ngươi không cần gặp A Nhân…… nếu thật sự muốn gặp, cũng phải là hạ nhân bồi trẫm đi, không cần để lộ thân phận.” Thấy ánh mắt Chu Huyên dần dần ảm đạm, Tuyên đế đỏ mặt lên, chủ động phân trần: “A Nhân yêu thích binh pháp, trẫm sợ nàng biết thân phận của ngươi, trong lòng sẽ coi trọng ngươi nhiều hơn trẫm.”
Chu Huyên cao giọng cười to, đem hắn một phen ôm vào trong lòng, hung hăng hôn lên môi hắn: “Thất lang, Thất lang, trong lòng ta sớm đã có ngươi, mặc kệ Tạ Nhân kia là nam hay nữ, là tốt hay xấu, ta cũng đều sẽ không để vào mắt!” Thanh âm của y lại trầm xuống, chứa đựng vài tia tình dục, thấp thấp vang lên bên tai Tuyên đế: “Thất lang còn thiếu ta một cái ước hẹn tại Duyên Phúc cung đi.”
Tuyên đế trên mặt không biểu hiện gì, nhắm mắt dựa vào trong lòng y, ngực không ngừng phập phồng, hồi lâu mới mở miệng: “Ngày mai là đầu tiết, mấy ngày tới đều sẽ không được rãnh rỗi……”
“Vậy thì chờ đến buổi tối. Dù sao cũng chỉ là đua thuyền rồng, thần vừa lúc có thể đi cùng bệ hạ.”
Tuyên đế hơi chừng chừ, cởi xuống cái túi thơm bên hông thắt lên người Chu Huyên, đỡ đình trụ chậm rãi đứng dậy: “Sắc trời không còn sớm, ngươi cũng về trước đi. Trẫm đã phái người tới phủ ngươi ban thưởng, hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, qua tiết còn có rất nhiều sự vụ phải xử lí.”
Chu Huyên liền đỡ hắn đi ra ngoài. Đến cổng ngự viên mới có thị vệ gác, thái giám cung nữ đều ở bên ngoài chờ. Tuyên đế sai người đưa Chu Huyên trở về, bản thân tự ngồi noãn kiệu trở lại tẩm cung.
Vương Nghĩa ở ngoài kiệu vui vẻ cười nói: “Không biết Đại tướng quân cùng thánh thượng nói cái gì, sắc mặt thánh thượng liền so với buổi sáng hồng nhuận rạng rỡ lên không ít.”
Tuyên đế ‘khụ’ một tiếng, trên mặt hơi nóng lên: “Tây Nhung đại thắng, trẫm tự nhiên cao hứng”, sau đó về tẩm cung liền trằn trọc khó ngủ, từ Chu Huyên nghĩ đến Tạ Nhân, rồi từ Tạ Nhân nghĩ đến Tây Nhung, lại từ Tây Nhung nghĩ đến cảnh tượng lúc ban chiều.
Suốt đêm ngủ không an ổn đến tận buổi sáng, Ngự Thiện phòng mang đến một bàn bánh chưng. Tuyên đế trong lòng có tâm sự, ăn không vô thứ gì, liền phân phó Vương Nghĩa đưa đến cho Tạ Nhân, rồi an bài cung uyển, buổi tối hắn muốn bãi giá đến Duyên Phúc cung.
Lễ tiết không chỉ diễn ra vào ban đêm, ban ngày còn phải đãi yến quần thần, xem hội thuyền rồng. Chính yến vẫn là an bài tại đại điện, vì sự kiện đại quân chiến thắng trở về nên so với ngày thường càng thêm náo nhiệt. Quần thần đều đeo túi thơm trong cung ban cho, khắp nơi đều đốt hương liệu ngải thảo xương bồ*, uống rượu hùng hoàng, uống canh may mắn. Tiết Đoan Ngọ lại diễn ra trùng với thời điểm tưởng nhớ cố sự Khuất Nguyên trầm mình xuống sông**.
[*Cỏ xương bồ được buôn bán trong hàng ngàn năm ở nhiều nền văn minh khác nhau, rễ của nó có tác dụng kích thích tâm lý, nếu dùng ở liều cao có thể gây ra ảo giác, thân & rễ của xương bồ được cho là có tính chất kích thích tình dục mạnh…… tác giả có viết lộn không vậy -_-!
**Tết Đoan Ngọ là tết truyền thống của người Trung Quốc, diễn ra vào ngày mùng 5 tháng 5, đây cũng là ngày mà Khuất Nguyên, một vị quan vô cùng thanh bạch và cũng là một nhà thơ nổi tiếng thời Chiến Quốc, gieo mình xuống sông Mịch La tự vẫn. Thương tiếc người trung nghĩa, mỗi năm cứ đến ngày đó, người dân xưa lại làm bánh, quấn chỉ ngũ sắc bên ngoài, rồi bơi thuyền ra giữa sông ném bánh xuống để cúng Khuất Nguyên.]
Chu Huyên ngồi ở vị trí đầu tiên bên hàng võ tướng. Yến tiệc bắt đầu, Tuyên đế đặc biệt ban rượu cho y cùng Trấn Tây, Trấn Bắc hai vị tướng quân, ánh mắt hai người giao nhau, làm cho toàn điện văn võ đều như hiểu rõ. Sau khi trao đổi ánh mắt cùng Chu Huyên (này là liếc mắt đưa tình nè, bá quan văn võ đều đã bị lừa), Tuyên đế bắt đầu quan tâm tới những người xung quanh, thỉnh thoảng ban rượu cùng thức ăn, đem công thần trong trận chiến ở Tuyên Phủ đều chiếu cố.
Sau yến tiệc, mọi người lại đến bên cạnh Thủy Các xem đua thuyền rồng. Thuyền rồng đều được tân trang tỉ mỉ, sơn vẽ long văn, chèo thuyền đều là người do ngự lâm quân tuyển chọn. Quần thần vừa uống rượu vừa xem thuyền rồng, Hà Thừa tướng dẫn đầu cùng các văn thần ngẫu hứng làm thơ ứng đối.
Đợi cho mọi người hiến thơ xong, Thuần Vu Gia lại trổ tài thi phú. Từ chuyện Khuất Nguyên trầm mình xuống sông đến Hoài vương u mê mĩ sắc hậu cung, để cho Sở quốc nội loạn. Đưa ra một đống gương sáng của tiền nhân, không bị nữ sắc mê hoặc nên thành tựu bá nghiệp, danh thơm ngàn đời, lấy chuyện xưa mà xét chuyện nay, khuyên giải trăm điều, ngắn ngủn một nén hương vậy mà đã viết ra được một bài trường phú xán lạn như trân châu cẩm thạch. Người nghe cảm thán thật là kì tài, lại nhớ tới việc lập hậu mấy ngày trước, càng thêm xúc động trong lòng.
Trong đám người này tự nhiên không bao gồm Tuyên đế.
Tuyên đế cũng không phải ngại mất mặt, này so với lúc hắn muốn nạp phi bị Hà Thừa tướng chỉnh còn muốn mất mặt hơn nhiều. Chỉ là Thuần Vu Gia đời trước làm quan vô cùng thoải mái phóng túng, vừa nhu hòa lại khéo đưa đẩy, thậm chí khi đó còn là cầu nối giữa hắn và đệ nhất doanh kỹ Tống Sơ Yên. Như thế nào hiện tại đổi tính, muốn trở thành một thần tử hiền lương chính trực?
Lúc trước Thuần Vu Gia làm nịnh thần hắn cũng không quá vừa lòng, hiện tại đổi tính, hắn thật là có điểm không thích ứng kịp…… Mà thôi, có minh quân mới ra hiền thần, ai bảo hắn kiếp này so với kiếp trước càng chăm chỉ nghiêm minh. (lại tự kỷ nữa ròi….haha)
Tuyên đế trong lòng ngũ vị tạp trần, trên mặt lại phải tỏ ra ôn hoà mà khen y làm phú tốt lắm, lại ban thưởng rượu, túi thơm cùng bánh chưng.
Đợi xem xong thuyền rồng, Tuyên đế liền bãi giá rời đi, phân phó tiểu thái giám thay Chu Huyên chuẩn bị xe, bản thân thì ngồi xa giá, hướng thẳng tới Duyên Phúc cung.
Cung uyển này so với Đại Chính cung cũng không nhỏ hơn bao nhiêu, kiến trúc bên trong lại càng tốt, dựa núi gần sông, vị trí thật hiểu lộ phong quang. Sườn tây còn có suối nước nóng, chất nước trong suốt thanh khiết, sau khi tắm rửa sẽ khiến da thịt càng mịn màng trơn loáng. Mạch nước dưới lòng đất được dẫn trực tiếp đến bên trong điện. Tuyên đế nhìn xem cảnh trí một hồi, liền đến trong điện tắm gội, tẩy đi một thân mệt mỏi.
Ngâm mình đến tứ chi đều thoải mái, trên đầu toát ra mồ hôi, chợt nghe tiếng Vương Nghĩa bên ngoài thông truyền: “Bệ hạ, Đại tướng quân tới.”
Tuyên đế nhất thời lười đứng dậy, dựa vào trên vách đá bên bờ hồ phân phó: “Kêu Đại tướng quân ở bên ngoài chờ trẫm, đưa chút rượu và đồ nhắm qua. Trẫm nơi này không cần các ngươi chăm sóc…… chỗ Đại tướng quân cũng không cần phái người hầu hạ, các ngươi khó được dịp ra cung, hôm nay lại là ngày hội, tự đi nghỉ ngơi đi.”
Vương Nghĩa nhìn chuyện đã quen, liền theo tiếng rời đi. Không lâu sau, có tiểu thái giám đem xiêm y và bố khăn đưa đến bên cạnh ao, bẩm báo việc đã an bài thỏa đáng chỗ Đại tướng quân. Tuyên đế “Ân” một tiếng, lại ngâm mình một hồi rồi mới để một thân ướt đẫm đi ra, gọi tiểu thái giám vào hầu hạ hắn mặc y phục, tùy ý ngồi trên giường cạnh hồ tắm tự mình lau khô tóc.
Lau vài cái, Tuyên đế bỗng nhiên cười cười, phân phó tiểu thái giám kia: “Lui đi, trẫm nơi này không cần ngươi, nghỉ ngơi một đêm cho tốt, ngày mai còn phải dậy sớm hồi cung.”
Nghe xong tiếng đóng cửa bên ngoài của tiểu thái giám, Tuyên đế mới đề cao thanh âm: “A Huyên thật có kiên nhẫn, ở chỗ này nhìn lâu như vậy nhưng lại không gọi trẫm một tiếng.”
Cửa phòng bị người nhẹ nhàng đẩy ra, Chu Huyên bước vào bên trong nội điện, mỉm cười thưởng thức phong tư của hắn. Tuyên đế cũng mặc y đánh giá mà ngồi lau tóc, chỉ vào suối nước nóng nói: “Trẫm đây là lần đầu cho phép triều thần tắm gội tại chỗ này, Đại tướng quân còn không mau tạ ơn?”
Chu Huyên đi đến trước mặt hắn quỳ xuống, ý vị sâu xa nhìn hắn mà nói: “Tạ chủ long ân.”
Nói xong liền đứng dậy, ở trước mặt Tuyên đế cởi quần áo. Động tác của y cực kỳ thong thả, nhưng nhất cử nhất động đều mê người đến không nói nên lời. Sau khi cởi áo ngoài, thân hình cơ bắp cùng đường cong quyến rũ ẩn hiện càng khiến cho Tuyên đế miệng khô thân nóng.
Y lại cúi người cởi giày, quần dài, đến khi chỉ còn duy nhất một tầng áo lót, Tuyên đế cơ hồ đã muốn không xong. Chu Huyên chậm rãi kéo ra nội y, trong miệng phát ra thanh âm say mê dụ hoặc: “Thất lang, lại đây!”
(Lúc edit tới đây, editor đã muốn hộc máu té xỉu, thiên địa quỷ thần ơi, trước chỉ biết có dụ thụ, giờ mới thấy được dụ công……)
Tuyên đế như bị mê chú mà đứng dậy, từng bước một đi đến trước mặt y, trong lòng đã loạn thành một đống, tay cũng theo bản năng cách một tầng mỏng tơ lụa chạm vào trước ngực y. Chu Huyên một tay lôi kéo cổ tay hắn, một tay vòng qua sau lưng hắn, thân mình bỗng nhiên ngửa về phía sau, rơi thẳng vào trong hồ nước ấm áp.
Tuyên đế bị sóng nước đập vào mặt liền thanh tỉnh lại, nhưng nước đã cực nhanh mà qua khỏi đỉnh đầu. Dù chưa bị sặc nhưng bị Chu Huyên lôi kéo đến không thể trồi lên mặt nước, hơi thở không thể lưu thông, một cảm giác kinh hoảng sợ hãi dâng lên từ tận đáy lòng. Tuyên đế cực lực giãy giụa, tay chân lại bị kiềm chế chặt chẽ, trên môi cũng bị lấp kín, một cỗ hơi thở mới mẻ được truyền qua, cuối cùng khiến cho lồng ngực hắn thoải mái được một chút, bớt đi cảm giác hít thở không thông.
Không biết qua bao lâu, mãi đến khi đối phương theo luồng hơi thở kia mà đưa đầu lưỡi linh hoạt vào trong miệng hắn càn quấy, Tuyên đế mới phục hồi tinh thần, thấy bản thân đã được đẩy lên trên mặt nước. Chu Huyên đem hắn ấn vào trên đầu rồng phun nước tùy ý hôn môi, một tay đè đầu vai hắn, một tay tham nhập vào trong vạt áo âu yếm. Quần lót của hắn không biết từ khi nào đã bị kéo xuống, cảm giác rõ ràng phân thân thô to nóng cháy của Chu Huyên đang kề sát trên bụng của hắn, cứng rắn mà ma sát đến nóng bỏng.
Truyện khác cùng thể loại
479 chương
127 chương
17 chương
275 chương
40 chương
13 chương