Bệ hạ nể vợ
Chương 16 : Đa tạ tứ đệ quan tâm
Giường mạn Minh Hoàng, một bên dùng dạ minh châu nâng lên chiếu sáng, không chỗ nào là không lộ rõ ra thân thận cùng địa vị của chủ nhân, trong đại điện yên tĩnh, cho dù hơi chút ra sức một chút hô hấp cũng có thể nghe thấy. Đàn mộc thượng hạng được điêu khắc đằng vân giá vũ nhị long diễn châu(*), màu vàng sáng trải rộng cả căn phòng, phóng mắt nhìn xung quanh toàn kỳ trân dị bảo, huy hoàng bốn phía.
(*) rồng bay trên mây.
Trước Long sàng, một đám người mặc quan phục thái y quỳ rạp trên mặt đất, người run lẩy bẩy, đầu giường, một vài nam tử tuyệt sắc tao nhã, khí chất phi phàm, bọn họ tướng mạo tuyệt mỹ, tuy nhiên khuôn mặt có một vài điểm giống nhau, họ có cùng một đôi mắt phượng hẹp dài xinh đẹp. Thân phận cao quý, tùy tiện nói một câu cũng đủ cho người đối diện phải cúi đầu.
"Hoàng huynh ta tín nhiệm đám thái y các người, không có hoàng huynh thì nào có các ngươi hôm nay, các ngươi to gan tày trời lại dám nói ra những lời đại nghịch bất đạo, quả thực đáng chết. . ." Đứng ở đầu giường một nam tử mặc y phục màu bạc hoa y đột nhiên đối với thái y gần nhất đạp cho một cước, khuôn mặt tuấn mĩ mang theo phẫn nộ cùng sự thực không thể tin. "Hoàng huynh nếu có chuyện, toàn bộ thái y ở đây cũng đừng mong sống sót!"
Đám thái y quỳ trên mặt đất vừa nghe lời này, khuôn mặt lại tăng thêm mấy bậc sợ hãi, run rẩy không thôi.
"Thất đệ." Nam tử vận y phục màu tím giữ chặt cánh tay của hắn, lại nhìn thoáng qua trên mặt đất hơn hai mươi thái y đang run lẩy bẩy, lạnh lùng nói ra, "Tỉnh táo một chút, chờ Diệp Minh đến đây lại nói, hoàng huynh cần yên tĩnh."
"Tam ca, Nhị ca bây giờ như vậy, huynh nói ta phải tỉnh táo như thế nào đây?" Người được gọi là lão Thất nghe huynh của mình nói vậy thì hổn hển thở, hai mắt hẹp dài tràn đầy lo lắng, hắn nhìn thoáng trên long sàng một nam tử tuyệt sắc đang hôn mê bất tỉnh đến giờ, "Nhị ca đã hôn mê nửa tháng , trên triều đình những lão già kia đã có hoài nghi, thậm chí có người rục rịch, chúng ta tại như vậy ngồi chờ chết, mặc cho bọn họ muốn làm gì thì làm, vậy Đông Lê quốc chúng ta sẽ đại loạn mất."
"Lão Thất ngươi cũng đừng nóng giận, chờ Diệp Minh mang Chương thần y Hoa Lương đến, nhất định có khả năng cứu chữa, hoàng huynh nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì." Ngồi ở bên cạnh long sàn, nam tử thanh y đứng dậy khuyên nhủ.
"Người nam nhân kia quả thực chính là một tên tính tình siêu cấp quái đản, Lục ca có thể mang đến sao? Tình hình đang ngàn cân treo sợi tóc như vậy, ta sợ Nhị ca huynh ấy sẽ. . ." Lão Thất thống khổ nhìn nam nhân nằm trên long sàn, không dám đem chuyện mình nghĩ nói ra.
"Nói bậy bạ gì đó." Thanh y nam tử trừng mắt liếc hắn, "Nhị ca là thiên tử cao quý, ông trời nhất định che chở huynh ấy, đừng có đoán mò."
"Có thể. . ."
Bị lão Thất gọi Tam ca nam tử mặc hoa y màu tím tím lạnh lùng đứng ở một bên, con ngươi hẹp dài lóe lên môht tia dư quang nhìn chằm chằm vào nam tử áo đen đứng một bên không nói lời nào, "Tứ đệ túc trí như vậy, ắt có chủ ý!"
"Tam ca nói đùa, ta luôn luôn như thế Tam ca cũng không phải không biết, chỉ là đệ đệ không có bản lãnh đến giúp hoàng huynh, trong nội tâm luôn kỳ tự trách mình không giúp được gì, vì hoàng huynh mà lo lắng, mong hoàng huynh sớm ngày tỉnh lại, không thể triền miên nằm trên giường bệnh." Nam tử áo đen nhìn về phía hắn, trong lòng hừ lạnh một tiếng, trên mặt lại lo lắng nhíu mày nói ra.
"Trẫm thật sự đa tạ Tứ đệ quan tâm. . ." Âm thanh truyền đến như nữ nhi hồng* làm say lòng người, không nhanh không chậm, ở này trong cung điện tạo nên một hồi gợn sóng.
#Nữ nhi hồng: Tên một loại rượu của TQ
- - đường phân cách tuyến - -
Ngoài rừng trúc tía, hai người nam tử quanh quẩn không đi, hoa y tràn ra, loang lổ vết máu, nhìn thấy mà giật mình.
"Lục vương gia, trận pháp này đúng là rất lợi hại, hai ta vất vã kiên trì mới đến nơi đây, chẳng lẽ liền muốn buông tay sao? Bệ hạ ngài ấy đang. . ." Nam tử tuấn mỹ một tay mang theo quyển sách, một tay nắm lấy trường kiếm, máu đỏ theo ống tay áochảy xuống, tựa hồ hắn không cảm giác được đau đớn, chỉ là mệt mỏi nam tử áo lam bên cạnh nói.
"Nếu như không phải ngươi kịp thời chạy đến, bản vương sợ là mình không thể kiên trì đến được rừng trúc này, nếu bản vương đã đến đây, tất nhiên phải đem Hoa Lương mang về hoàng cung." Nam tử ao lam che lấy vết thương trước ngực không phục nói, "Dù chết, ta cũng phải cứu hoàng huynh bằng được!"
Rừng trúc tía bị gió thổi hoa bay, trong không khí, màu tím lá trúc xen lẫn màu trắng cánh hoa bay tán loạn, duy mỹ làm cho hai nam nhân có chút thất thần. Chờ hai người phục hồi tinh thần lại, lại phát hiện vết thương trên người đã không còn chảy máu, cũng không có chút đau đớn nào. Đúng lúc này, trước mặt ngàn vạn trúc tía đột nhiên chuyển động, phảng phất là thiên địa chuyển dời, lại mất đi làm cho người ta chấn động đến sợ hãi, hai người nắm chặt trường kiếm trong tay khẽ cong người lên, bày ra tư thế phòng ngự.
Rừng trúc đang xao động chợt ngừng lại, hồi lâu không hề cử động, làm cho hai người có chút khó hiểu. Đột nhiên, nam tử áo lam ánh mắt sáng lên, thấy từ trong rừng trúc một thân ảnh màu trắng chậm rãi đi tới.
"Thần y Hoa Lương?" Bùi Lăng Độ nhìn nam tử kia đang đeo một cái cái hòm thuốc sau lưng, kinh ngạc kêu lên.
Nam tử áo lam ngạc nhiên lẫn mừng rỡ, nhưng không khỏi có chút nghi hoặc, hai người bọn họ ở bên ngoài đánh lui ba bốn đám kẻ địch, thậm chí quanh quẩn kêu lên hồi lâu cũng không trông thấy Hoa Lương đáp lại một tiếng, sao bây giờ hắn lại tự mình đi ra?
"Hai vị thỉnh dẫn đường đi." Có tiếng tăm thần y Hoa Lương đến gần hai người thản nhiên nói, họ đều mang theo mặt nạ nên không nhìn thấy bất kì vẻ mặt nào, chẳng qua cảm thấy khẩu khí của hắn nhàn nhạt, lành lạnh, nghe không tâm tư gì, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy hắn thật tâm.
"Tiên sinh, mời." Nam tử áo lam phục hồi tinh thần lại, vội vàng làm tư thế mời thật nhanh, sợ Hoa Lương đổi ý.
Hoa Lương phóng tầm mắt nhìn về phía cây đại thụ cách đó không xa, sau đó mới đi về hướng xe ngựa Bùi Lăng Độ mang đến, trường bào vén lên,thân ảnh xuất trần thoát tục biến mất ở ngoài xe ngựa, Bùi Lăng Độ và hai người vội vàng đánh xe đi, từ đầu đến cuối cũng không có phát hiện kia phía sau cậy đại thụ bị trời chiều nhuộm thành màu sắc ấm áp khuyết khuyết bạch y.
Môi anh đào nho nhỏ, nhẹ nhàng mỉm cười, câu dẫn ra một đường cong, chân lướt như bay, trong nháy mắt không thấy thân ảnh ấy đâu, nếu có người lúc này, nhất định cho là mình hoa mắt.
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
107 chương
7 chương