Bệ hạ nể vợ
Chương 11 : Tiểu thắng
Bùi Ngang lạnh lùng nhìn thoáng qua nô tỳ mặc y phục màu hồng một cái, nàng ta sợ quá giật mình vội vàng cúi đầu.
"Đã như vậy, thiếp xin cáo lui trước." Triệu Kim Vân hơi hơi cúi thân nói, sau đó mang theo một đám lố nhố rời đi.
Trong lúc nhất thời, hậu viện lập tức liền biến mất cảm giác ồn ào chen chúc lúc nãy, mà thay vào đó là vắng lạnh, không giống như không khí Bùi phủ nên có, ngay cả Bùi Ngang cũng cảm thấy yên tĩnh tới cực điểm, ôm Bùi Vận thật chặt trong lòng.
"Đi tìm người quét dọn sạch sẽ Đông Mai Uyển cho ta, nhị tiểu thư cùng quá. . . Cùng Tần thị về sau sẽ ở nơi đó." Bùi Ngang quay người nhìn gã sai vặt nói.
Gã sai vặt nghe vậy sững sờ, Đông Mai Uyển? Nơi đó không phải là vườn sát bên cạnh chổ ở lão gia sao? Hắn còn nhớ rõ nhiều lần đại tiểu thư cầu xin đến đấy ở lão gia nhất quyết không chịu, sao bây giờ không một lời liền tặng cho hai người này, không biết tiểu thư cùng di nương sẽ phản ứng ra sao?
Tần thị?
Tần Tình bị thương nằm ở trên đống cỏ cười, nhìn ngôi nhà cỏ tranh ngay cả mưa gió cũng đỡ không nổi này, nước mắt rốt cục không nhịn được rơi xuống, rơi xuống ở ngọn tóc đen.
"Mẫu thân. . ." Bị Bùi Ngang ôm vào trong ngực Bùi Vận phát hiện thân thể Tần Tình run rẩy, nhịn không được gọi một tiếng, sợ Tần Tình có chuyện.
Bùi Ngang xoay người, thấy thân thể mảnh mai Tần Tình khẽ run lên, chân tay mềm rũ, Bùi Vận liền từ trong ngực hắn nhảy xuống, hắn nhìn Bùi Vận chạy đến bên cạnh Tần Tình, người quỳ ở trên đống cỏ đưa lưng về phía hắn, cũng che lại khuôn mặt như hoa như ngọc của Tần Tình. Hắn chỉ thấy Bùi Vận đưa tay ra thay Tần Tình lau nước mắt, sau đó ôm lấy đầu Tần Tình gối ở trên đùi mảnh khảnh của mình, sau đó không biết nàng cúi người xuống thì thầm nói gì đó với Tần Tình, hắn chỉ biết là thân thể Tần Tình khẽ run rẩy, đã không có thương tâm, chỉ là bước chân chợt khựng lại.
Một nén hương trôi qua , Bùi Vận xoay đầu lại, đáng thương nhìn về phía Bùi Ngang, Bùi Ngang sững sờ, giơ chân lên bước vào, đi đến đống rơm bên cạnh, dung nhan Tần Tình đang ngủ làm cho hắn có chút hoảng hốt.
Đã bao lâu hắn không nhìn thấy bộ dạng nàng ngủ này rồi?
Nhoáng một cái mười năm, con của bọn họ đều lớn như vậy, nhưng là năm đó không có phát sinh chuyện này, chắc hẳn bọn họ sẽ có thêm mấy hài tử nữa rồi. . .
Đông Mai Uyển nơi cả Bùi phủ ngoại trừ Bùi Ngang biết đến thì không ai được ở, là Hàn Mặc viên ngoại lớn nhất, nghe nói bên trong cảnh sắc đẹp không sao tả xiết, mỗi một chỗ đều là Bùi Ngang kinh tâm thiết kế , có thể thấy được hắn đối với này Đông Mai Uyển rất coi trọng. Bên trong Bùi phủ thập năm trở xuống bọn hạ nhân thấy vậy đều từng cho rằng đây là chổ ở phu nhân và lão gia, có thể chỉ có lão nhân bên trong Bùi phủ mới biết được, Bùi phủ vốn không có Đông Mai Uyển, chuyển vào này gian trạch viện lúc, đúng là trắng như tuyết tuyết trắng mùa đông, bởi vì tân đắp sân nhỏ, cho nên rất nhiều địa phương không có kế hoạch đi ra, nhưng Đông Mai Uyển lúc ấy cũng đã sớm hình thành một chút, từng có một cái cô gái tuyệt sắc ở trong này vài ngày, khi đó. . .
Nơi này gọi yêu trời quang uyển, bên cạnh Bùi Ngang, gọi là Mộ Ngang Viên. Lúc trước vị tuyệt sắc Mỹ Nhân bị truyền cùng người khác thông dâm bị đuổi đưa hậu viện, nơi này cũng liền bị đổi tên thành Đông Mai Uyển.
Bùi Vận đứng ở hành lang dài chính giữa, nhìn gã sai vặt mặc y phục màu tro xám cùng tỳ nữ quần áo màu lam vội vội vàng vàng dọn dẹp này đại đình viện. Nàng phác thảo môi, khóe môi tách ra một độ cong tuyệt mỹ, khiến cho bọn hạ nhân kia cũng không quên hiếu kỳ liếc mắt nhìn đến ngây người.
Nhất đạo thân ảnh màu trắng ở giỏ quần áo tỳ nữ dưới sự hướng dẫn vội vã mà đến, càng ngày càng gần, đã thấy thân ảnh kia một thân quần áo cũ, toàn thân cao thấp đều là miếng vá, đầu tóc còn có chút tán loạn. Sao cách ăn mặc lại lụi bại như vậy, có thể trời sinh ra khuôn mẫu hảo.
"Tiểu thư. . ." Nghênh Xuân đỏ mắt, nhìn cách đó không xa thiếu nữ đón ánh nắng mà đứng, thiên hoàng tiểu mang trên mặt thong dong tươi cười, phảng phất hết thảy đều tự tin nắm chắc phần thắng trong tay vậy.
"Ngươi không có việc gì là tốt rồi." Bùi Vận nhìn Nghênh Xuân nhẹ giọng nói, cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm.
Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi. . .
Không có ai biết nàng kỳ thật có nhiều sợ hãi, chỉ sợ Triệu Kim Vân nhanh tay đối phó Nghênh Xuân, cũng may Nghênh Xuân không có chuyện gì, nếu không nàng không biết mình có thể tha thứ chính mình hay không.
"Tiểu thư. . ." Nghênh Xuân che miệng khóc ròng, có lẽ đã thành thói quen, Nghênh Xuân căn bản liền không biết mình lại la cuống họng khóc lên có nhiều khó nghe. Bùi Vận đến gần nàng, đem đầu của nàng ôm vào trong lòng, hung hăng hít sâu một hơi, rồi thở dài ra.
"Nghênh Xuân, về sau sẽ không còn , sẽ không còn bị khi phụ . . . Ta quyết sẽ không lại làm cho người ta bắt nạt ngươi cùng mẫu thân. . ."
Hôm nay chỉ là Tiểu thắng mà thôi, còn lần này vẫn chỉ là một cái nhắc nhở nho nhỏ, bước tiếp theo, nàng nên triển khai của mình trả thù, không biết. . . Triệu Kim Vân, Bùi Nguyệt Nhi, không biết các ngươi chuẩn bị xong chưa?
------ lời ngoài mặt ------
Ngô, gần đây Văn Yên về nhà mẹ đẻ , bởi vì phải ngồi 30 giờ đi xe, cho nên hôm trước , về đến nhà lại mệt lại mệt mỏi, còn mang theo cục cưng, khi viết văn rất không tiện, cho nên thời gian đăng chap mới không ổn định, số chữ so mấy chương trước không nhiều lắm, hy vọng mọi người lượng thứ hắc. . . Hảo khốn. . . Ngủ ngon. . .
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
28 chương
10 chương