Bẻ Em Không Thương Lượng
Chương 15
Ánh mắt Cảnh Nhiên lập loè, nhìn Sở Bạch nhiều hơn phần đề phòng.
Sở Bạch khiến cho người sợ hãi nhất ở chỗ hắn đối tất cả sự tình đều có được năng lực hiểu rõ mạnh mẽ, có được trực giác nhạy cảm, giống như chỉ cần người bên cạnh có chút gió thổi cỏ lay, hắn lập tức có thể cảm thấy được, theo lời nói của Hồ Dịch, "Đôi mắt Trưởng tiệm Sở, còn lợi hại hơn Hỏa Nhãn Kim Tình của Tôn đại thánh nhiều lắm.”
"Chỉ là. . . Chỉ là ngồi ngồi liền ngủ mất rồi, còn có thể xảy ra cái gì a!”
“A!” Trưởng tiệm Sở cười khẽ một tiếng, “Nếu như không có gì, vì cái gì nói chuyện sẽ cà lăm? Tôi không nhớ rõ cậu có tật xấu này nha.”
Cảnh Nhiên mím môi, trừng hắn nửa ngày, “Dù sao không có gì, tiền thưởng anh muốn trừ thì trừ.” Cam chịu ném lời này, quay đầu tìm đồ đệ, trong nội tâm thầm mắng, trưởng tiệm mời khách quả nhiên không có chuyện tốt, lần sau cho dù mời hắn ăn tiệc Mãn Hán hắn cũng tuyệt đối không đi.
Ngày này khi làm việc, bởi vì Cảnh Nhiên rất chán chường, cho nên tiểu Thư rất buồn bực.
“Sư phụ, cái này có thể dùng cờ lê hay không?" Tiểu Thư phát sầu đối với nhiều loại công cụ trong hộp công cụ, không biết nên dùng cái nào mới hợp lý, cho nên quay đầu đến hỏi Cảnh đại sư phụ.
Nhưng . . . . .
“A, có lẽ.” Cảnh đại sư phụ trả lời như thế.
Vì vậy, tiểu Thư buồn bực, có lẽ và có thể là có khác nhau rất lớn!
“Sư phụ, em đem kính chắn gió thủy tinh đi hủy.” Tiểu Thư báo cáo tình huống với Cảnh đại sư phụ ngồi xổm một bên thành bài trí.
Chính là. . . . . .
“A, vậy dỡ xuống chứ sao.” Cảnh đại sư phụ mệnh lệnh như thế.
Vì vậy, tiểu Thư tiếp tục buồn bực, mà ngay cả học đồ cũng biết huỷ kính chắn gió nhất định phải hai người mới được, sư phụ hắn lại bảo hắn tự mình huỷ! !
“Sư phụ, nên đi lấy bản lá cây” Linh kiện lớn này quy định sư phụ mới có thể đi lấy, nhìn Cảnh đại sư phụ sắp ỉu xìu, tiểu Thư cảm thấy cần nhắc nhở hắn,
Nhưng . . . . .
“Ừ, cậu đi lấy đi.” Cảnh đại sư phụ chỉ thị như thế.
Vì vậy, tiểu Thư triệt để buồn bực, hắn cũng không biết mình đã được đề thăng làm sư phụ! 囧.
Đang lúc tổ này bao phủ trong một cỗ không khí khác thường thì người khác thỉnh thoảng nghe lời sai bảo của hai thầy trò này, đã sớm cười trộm sắp nội thương.
Hồ Dịch khoa trương ôm bụng, vịn tường, co lại co lại đi tìm trưởng tiệm ra xem cuộc vui.
Hồ Dịch vừa xoa bụng vừa nháy mắt với Trưởng tiệm Sở, “Tôi đã nói Sư phụ Cảnh thất tình rồi anh còn không tin, anh xem hắn, một bộ thất hồn lạc phách, giống như bị mất bà xã.”
“Anh đau bụng thì đi nhà cầu, đừng ở bên cạnh tôi, có bộ mặt gây trở ngại.” Sở Bạch lạnh lùng nghiêng qua liếc hắn, rất không đồng ý cách nói thô tục kia.
“Anh lại bảo tôi đi nhà cầu!” Hồ Dịch đột nhiên như đã bị kích thích lớn, con mắt trừng đến như chuông đồng, nắm tóc của mình nói ra: "Trưởng tiệm, anh ngọc thụ lâm phong như vậy, một dạng với thế ngoại cao nhân, hai chữ nhà cầu do trong miệng anh nói ra, tôi thật sự không cách nào tiếp nhận!
Ánh mắt Sở Bạch sáng lên, vui vẻ nồng hậu, "Vậy sao? Tôi lại không chú ý đi nhà cầu với anh, cho anh quan sát, nhưng mà, tôi đã như thế ngoại cao nhân, thu phí quan sát tuyệt đối là không tiện nghi, mượn phí tăng ca tháng này của anh đến thế chấp thì thế nào?”
Cái này cũng có thể kéo tiền đến trên mặt! ! Hồ Dịch âm thầm trợn trắng trong nội tâm, trên mặt lại treo tươi cười rất chân chó, “Đừng đừng, diễn viên chủ đề lần này của chúng ta là Cảnh đại sư phụ nha.”
Vừa nói đến Cảnh Nhiên cả ngày đều không yên lòng kia, Sở Bạch nhếch miệng cười, một hàm răng trắng sáng như tuyết, “Nếu như hắn không ngại tiếp tục bị trừ tiền công…, tôi cũng không ngại cho hắn tiếp tục thất thần.”
Hồ Dịch hết chỗ nói rồi, đối với một người ba câu không rời tiền, người bên ngoài còn có thể nói cái gì đó!
Cảnh Nhiên mộng du một ngày, rốt cục sáng ngời về nhà.
Thật sự không thể trách hắn phản ứng trì độn, tối hôm qua giữa ăn và được ăn, bởi vì cố lấy hưởng lạc trên nhục thể, cho nên cũng không cảm thấy có gì không ổn, đợi cho đi làm thì đầu óc mới chậm rãi khởi động, sau đó mới hậu tri hậu giác phát hiện, cả sự kiện xảy ra, quả thực chính là quỷ dị tới cực điểm.
Không nói đến hắn lại một lần nữa không cầm giữ được bị sắc đẹp của Trần Việt mê hoặc, (chỉ cần là đàn ông, tại loại tình huống này, hẳn là không có vài người có thể cầm được) chỉ nói Trần Việt bản thân là đồng tính luyến ái, thì có vấn đề rất lớn.
Cô không phải nên thích phụ nữ đấy sao? Vì cái gì tối hôm qua còn cùng hắn làm đến sướng như vậy, cuối cùng còn ăn xương biết vị, cứ làm tiếp!
Cô không phải nên yêu Mân Mân đấy sao? Kết quả lại cứ xảy ra quan hệ với anh trai như hắn, quan hệ như vậy, làm cho hắn cảm thấy rất quấn quýt, nếu để cho Mân Mân biết, sẽ nghĩ như thế nào, sẽ cảm thấy là hắn anh trai này đang giả heo ăn cọp sao?
Trời, tại sao phải xảy ra loại chuyện này! ! Chẳng lẽ hắn thật là đầu sỏ phá hư tình cảm lưu luyến của em gái?!
“Anh, cải trắng của anh đều sắp rửa nát.” Cảnh Mân đứng ở cửa phòng bếp, lông mày khép chặt, từ khi anh trai tan ca về nhà, vẫn bộ dạng mất hồn mất vía, xem xét chỉ biết trong lòng của hắn có việc.
Nhìn hắn bừa bãi làm món ăn, cô thật sự rất lo lắng chờ một chút hắn làm xong đồ có phải là độc dược không.
“A, đói bụng rồi a, cơm rất nhanh sẽ xong.” Cảnh Nhiên rửa thức ăn xong, tranh thủ thời gi¬an xoay người đi cắt thịt, nguyên bản làm món ăn hắn thông thạo, hôm nay biểu hiện cũng rất là đần nén, hẳn là nói, hắn tại trước mặt em gái, cảm thấy một chút không tự tại, giống như làm việc trái với lương tâm, chột dạ cực kỳ.
“Anh tối hôm qua không có trở về, có phải là chuyện gì xảy ra?”
“A!” . . . .”Phanh bùm. . . . Ầm ~” người nào đó không cẩn thận cắt tới tay, loạn nhảy phía dưới, đụng ngã bình tương trên bàn, bình tương đổ vào bồn thức ăn, rau dưa đã sắp xếp đẹp như thiên nữ rải hoa, bị đổ đầy hết.
“. . . . . .” Cảnh Mân cau mày híp mắt, như thế nào cũng không còn nghĩ đến mình thuận miệng hỏi ra một vấn đề, rõ ràng có thể tạo thành hiệu ứng đồ sộ như thế.
Nhìn Cảnh Nhiên vội vội vàng vàng chạy ra đi tìm băng cá nhân, ý nghĩ muốn tiếp tục đề ra nghi vấn thoáng qua tức thì, thôi, cô tin tưởng anh trai mình không dám đi làm chuyện giết người phóng hỏa mới đúng, cho nên vẫn nên chừa cho hắn chút không gi¬an a.
“Anh, em tới.” Tiếp nhận băng cá nhân, cô tỉ mỉ thay hắn băng bó vết thương, “Anh, em và Trần Việt chia tay rồi, từ nay về sau, anh cũng không cần thay em lo lắng.”
Từ thẳng thắn tính hướng rồi, Cảnh Mân cảm giác tâm trí mình cũng thành thục rất nhiều, dứt khoát buông tha cho Trần Việt, đó là bởi vì tại trên người Trần Việt, cô xem không ra tương lai của mình, thay vì yêu đương không có tương lai, còn không bằng thừa dịp hai người đều chưa hãm sâu bứt ra rời đi, đối với người nào đều tốt.
Trần Việt sẽ là bạn tốt, tình nhân tốt, nhưng tuyệt đối không phải bạn đời tốt, cô quá xa rồi, ánh mắt tương đối với cô thì cảm nhận không được thâm tình, mà là chỗ trống vô hạn, trống rỗng như vậy khiến cho cô ngoài hạnh phúc, luôn cảm thấy sợ hãi.
“Cảnh Mân, em thực trả lời anh, chia tay với Trần Việt, có quan hệ với lúc trước anh ngăn trở không?” Vấn đề này, tuyệt đối là câu nói thanh tỉnh nhất hôm nay Cảnh Nhiên nói ra.
“Không phải, em đây tùy hứng, khi nào thì ngoan ngoãn nghe qua lời của anh rồi?” Cảnh Mân rất không chấp nhận nhìn hắn, “Anh bây giờ đã là nhân sĩ tàn tật rồi, cho nên bữa tối nay liền do em đầu bếp Cảnh Mân ra tay a!”
Nhìn bóng lưng em gái, Cảnh Nhiên cảm thấy càng thêm mê hoặc, không phải bởi vì hắn ngăn trở, hai người trước rõ ràng rất tốt, vì cái gì đột nhiên nói phân liền phân ra? Chẳng lẽ tình yêu giữa đồng tính, yếu ớt nhiều hơn tình yêu bình thường lắm sao?
Cảnh Mân như vậy, càng làm cho hắn cảm thấy đau lòng.
Lam Gi¬ai Vi vừa ăn xong cơm tối, đã bị người dùng truy mệnh liên hoàn call gọi vào quán bar, tại trong điện thoại nghe được hai chữ quán bar thì trực giác liền nói cho cô biết chuẩn không có gì chuyện tốt, tuy rất không tình nguyện, nhưng nàng đối người nào đó đã thất hẹn qua mấy lần, không tốt thất hẹn nữa, vì vậy đành phải vô cùng lo lắng đến quán bar.
Đến quán bar, nhìn đến người phụ nữ xem bia như nước sôi mà uống kia thì cô thật sự rất muốn quay đầu rời đi, đương nhiên, chỉ là rất muốn mà thôi, cô còn chưa đến mức tuyệt tình đến tình trạng kia.
Quăng túi lên ghế sa lon, Lam Gi¬ai Vi tức giận nói ra: “Như thế nào, bị Cảnh Mân đá!” ( xin chú ý, cô dùng là dấu chấm than, mà không phải dấu chấm hỏi )
Vừa tưới một ngụm bia, Trần Việt liếc cô, “Làm sao cậu biết?”
“Bởi vì mình đã tập mãi thành thói quen rồi, chỉ cần gặp lại cậu ôm bia mãnh liệt rót hết mình, đã nói lên một điểm —— cậu vừa thất tình rồi.” Lam Gi¬ai Vi thở dài, tiện đà ngoan độc nói: “Trần Việt, nhiều lần thất tình như vậy, cậu có thể cảm thấy phiền hay không? Ngay cả mình đều thấy chết lặng!”
Trần Việt lắc đầu, mặt khóc tang, “Gi¬ai Vi, lần này còn nghiêm trọng hơn thất tình!"
Lam Gi¬ai Vi thay mình rót ly bia, nghe xong lời của cô, nhíu mày, “Cư nhiên còn có chuyện nghiêm trọng hơn thất tình? Công ty cậu đóng cửa rồi?”
“Cắt, công ty đóng cửa tính cái gì, ngược lại mình có thể mở lại!”
"Đúng, ngoại trừ vấn đề tình cảm, chuyện khác cậu đều là thuận buồm xuôi gió, nói nghe một chút, rốt cuộc là sự tình gì rất nghiêm trọng a!” Bị Trần Việt nói như vậy, thật đúng là khơi dậy lòng hiếu kỳ của cô.
“Mình cùng đàn ông lên giường!”
“Phốc. . . . . .” Một ngụm bia còn chưa kịp nuốt vào, đã bị Lam Gi¬ai Vi rất không khách khí phun ra đến đấy, “Đàn . . . . . . Đàn ông?”
“Ha ha, Lam mỹ nhân gần đây khôn khéo lại cũng có lúc cà lăm, còn thật là khó khăn a.” Trần Việt nhìn cô chật vật cầm khăn tay lau mặt, cười đến có điểm nhìn có chút hả hê.
“Ít đến, nhanh nói rõ cho mình, làm sao có thể cùng đàn ông lên giường? Nếu như mình nhớ không lầm, cậu hẳn là đồng tính luyến ái mới đúng.” Lam Gi¬ai Vi trì hoãn một lát, bắt đầu gây sự.
“Cũng bởi vì mình là đồng tính luyến ái, cho nên mình mới phát giác buồn bực a! Mình làm sao có thể xảy ra quan hệ với hắn? Hơn nữa cảm giác còn rất không tồi, quả thực là gặp quỷ, chẳng lẽ mình thật là song tính luyến?” Nắm tóc ngắn của mình, Trần Việt cảm giác mình trở nên rất không giải thích được.
“Đừng nóng vội đừng nóng vội, cậu xác định cảm giác của cậu đối với hắn rất không tồi?” Lam Gi¬ai Vi đột nhiên cảm thấy mình có thể đi làm bác sĩ tâm lý.
“Ừ, tối hôm qua mình muốn chứng thật mình đối với hắn có phải thật không bài xích không, cùng hắn lên giường, kết quả rất rõ ràng, mình không ghét làm tình với hắn.”
“Tối hôm qua sau khi làm cậu tỉnh táo đấy sao?”
“Tỉnh táo.” Trần Việt thật sâu hít vào, chính là biết mình lúc ấy tỉnh táo, mới có thể cảm thấy hỗn loạn như thế, “Lam Gi¬ai Vi, cậu nói mình nên làm cái gì bây giờ, cho rằng cái gì cũng chưa xảy ra tiếp tục qua cuộc sống trước của mình sao?”
“Cũng đã xảy ra, làm sao có thể cho rằng chưa có xảy ra! Hơn nữa đó là một phát hiện rất quan trọng a, cậu luôn luôn chán ghét đàn ông, lại đột nhiên có thể cùng đàn ông làm tình, cái này rất kỳ lạ quý hiếm a! Cá nhân mình đề nghị cậu tìm hắn làm nhiều mấy lần, thật tốt chứng thực giới tính thực sự của mình.
Trần Việt liếc mắt khinh thường, “Lam Gi¬ai Vi, cậu quả nhiên là quân sư quạt mo!”
Truyện khác cùng thể loại
131 chương
32 chương
39 chương
94 chương
867 chương
177 chương