Bảy viễn thủ lĩnh bình xuyên

Chương 11 : Anh hùng kết nghĩa

Không nơi đâu bất bình thường bằng biển cả. Mới hôm trước mặt nước phẳng lì như bàn đá vậy mà hôm sau bão tố nổi lên ầm ầm. Từ chân trời mây đen bỗng hiện ra. Rồi gió ta thổi đám mây hung tợn đó tới thật nhanh. Không mấy chốc bầu trời tối đen như nhật thực. Gió tới đâu, sóng theo tới đó. Chiếc tam bản lắc lư như quả trứng trong nồi nước sôi. Thế rồi Tư Nhị kêu lên: - Cha mẹ ôi, cặp "ngỗng thần" xuất hiện kia kìa? Chết tới nơi rồi các anh ơi !". Cả ba người chóng mắt nhìn cái mà Tư Nhị gọi là cặp "ngỗng thần". Nhưng họ chẳng thấy gì hết, chi thấy sóng cao như mấy dãy phố sâu đang ầm ầm lao tới. Trời nổ ra sấm sét, nhưng chớp lửa rạch đứt lưng trời cho thấy một vòi nước từ trên cao buông xuống. Năm Bé kêu: - Rồng hút nước đó các anh. Không khéo mình bị hút lên rồi ném xuống như bà con đi biển kể lại . Mười Trí và Bảy Viễn vẫn giữ bình tĩnh trong cơn nguy. Cả hai đêu tập trung trí tuệ để đối phó với tai họa sắp xảy ra. Hai tay nắm nhặt ván thuyền . Mười Trí dặn bạn: - Phải cố mà nắm ván thuyền. Có gì mình cũng nổi trên mặt nước . Anh nói chưa dứt lời thì một ngọn sóng ụp tới, nhận chiếc tam bản sụp xuống hố sâu rồi lại văng lên, nhẹ nhàng như một chiếc lá. Tất cả bốn người trên tam bản đứng tim. Vừa tỉnh hồn, họ chờ đợi đợt sóng thứ hai. Nhưng chở hoài không thấy, chỉ thấy tam bản trôi băng băng theo các ngọn sóng. Nhưng kỳ lạ là tam bản không bị nhận ghìm xuống sâu như trước nữa. Thật may mắn lạ lùng. Một khắc sau Bảy Viễn mới phát hiện nguyên nhân điều kỳ diệu: một con cá ông núp sát hông tam bản. Anh kêu lên: "Cá ông cứu mình!". Tư Nhị mở mắt nhìn thấy, kêu lên: - Nam mô A di đà Phật ! Nam Hải tướng quân phò hộ độ trì bốn anh em chúng tôi. Nếu chuyến vượt ngục này về tới đất liền bình an vô sự, chúng tôi sẽ vật heo tạ ơn . Chừng bão tan, ai nấy mừng rỡ biết mình còn sống và cùng giữ lời van vái của Tư Nhị là sẽ quay heo tạ ơn. Nhưng đất liền vẫn còn xa lắc xa lơ. Bão làm cho họ mất phương hướng. Tuy nhiên đói khát mới là chuyện trước mắt. Sóng tràn vô tam bản cuốn trôi tất cả thùng thiếc cơm khô, nước uống. Ðói không làm tù vượt ngục khổ bằng khát. Nước cả đại dương mà chịu khát mới ức. Nhưng không thể uống nước biển được. Ðến ngày hôm sau, khát quá đành uống nước tiểu của nhau vậy . Bảy Viễn cười nói: - Mình có nghe kể tù uống nước tiểu của nhau là chuyện từng xảy ra. Nhưng mình không ngờ bây giờ mình lại rơi đúng trường hợp oái oăm này . Tư Nhị cười thích thú nói: - Mình dọc truyện Tàu, nhớ lúc bộ ba Lưu Quan Trương thích huyết ăn thề trong vườn đào, nay mình có ý nghĩ bốn huynh đệ chúng ta uống nước tiểu của nhau, vậy tại sao ta không làm lễ kết nghĩa huynh đệ, nếu về được đất liền thì giúp đở lẫn nhau, nương tựa nhau mà sống . Bảy Viễn nhìn Mười Trí: - Anh em muốn làm lễ tạm gọi là đào viên kiểu bộ ba Lưu Quan Trương, anh Mười tính sao? Ðồng ý chớ? Mười Trí nói: - Kết nghĩa đệ huynh giang hồ suốt đời tương thân tương ái là chuyện quan trọng. Phải biết nhau rành rẽ từ chân tơ kẽ tóc mới dám tin nhau. Trong bốn anh em mình, có anh Năm Bé là người mới, mình chỉ biết nhau có mấy ngày, kể từ Ba Rùm giới thiệu cho quá giang hôm kia . Năm Bé có vẻ buồn, gượng gạo nói: - Anh Mười nói đúng , phải biết nhau thì mới kết tâm giao được. Ðúng là tôi mới quen với các anh có ba ngày. Vậy thì trừ tôi ra, còn ba anh đã quen biết nhau từ lâu thì cứ làm lễ đào viên như anh Tư Nhị mong muốn . Bảy Viễn nhìn Năm Bé lom lom rồi nói: - Không ai làm chuyện kỳ cục như anh Năm Bé nói. Ði trên tam bản bốn người, cùng chung số phận, sống chết có nhau, sao lại kết nghĩa có ba người ? Người bị bỏ ra tất nhiên là sẽ tủi hổ. Tôi không phải là thầy tướng số nhưng thoạt nhìn anh Năm, tôi biết anh là người tốt . Rồi lại nghe chuyện anh chửi cha mấy thằng Tây cà chớn trong tiệm bán nón đường Catinat, tôi chấm anh là tay "chơi được". Lại thêm có sự giới thiệu của Ba Rùm là cháu của anh Mười, tôi thấy có thể cho anh Năm Bé nhập bọn chúng mình. Tuy là dân Bắc kỳ nhưng vô Sài gòn lâu năm, đã Nam kỳ hóa nhiều, không khác gì dân trong Nam. Anh Mười tính sao? Mười Trí khẽ gật: - Tôi chỉ nói nguyên tắc. Nhưng trong nguyên tắc cũng có ngoại lệ. Anh Năm Bé là người tốt. Trong mấy ngày qua, tôi có để ý theo dõi cách sống của anh thì thấy anh hòa nhập trọn vẹn với anh em. Tôi đồng ý với anh Bảy . Tư Nhị nghe hai đàn anh bàn bạc, vui mừng tìm một cái gáo dừa tát nước kỳ cọ sạch trơn, đưa lên trước mặt mọi người nói: - Trời hôm nay sáng rỡ, đúng là giờ hoàng đạo. Xin lai đại ca tiểu vô đây trước rồi tới hai em sau. Chúng ta làm lễ thích huyết ăn thề theo kiểu tù vượt ngục, thay máu đào bằng nước tiểu, cũng là thử nước từng lưu thông trong cơ thể chúng ta . Bảy Viễn nói: - Mình tuổi Thìn, Giáp Thìn, 1904, năm nay băm sáu. Còn anh Mười ? - Mình sanh 1903, năm Quý Mão, cầm tinh con mèo. Tư Nhị : - Vậy anh Mười là anh Hai, kế anh Bảy là anh Ba, còn anh Năm là anh Tư, tôi là út. Anh Hai hãy khấn vái ít lời cho cuộc lễ kết nghĩa hôm nay đi.