Bẫy trong bẫy

Chương 13 : Phúc lợi năm mới

(Đây là phần ngoài lề lì xì Tết cho độc giả nha.)Mới đây đã sang một năm mới, CVH đang mải mê trang trí mấy chậu kiểng cho có cảm giác ngày Tết. Đột nhiên phía sau xuất hiện một cánh tay nam tính vòng qua ôm trọn lấy eo cô, cưng chiều hạ môi hôn xuống má mỹ nữ một cái. “Bảo bối, làm sao thế? Em còn đang bận chút việc, anh ra phòng khách ăn sáng trước đi.” Cố Vân Hi cười cười, mặt thoáng nét dịu dàng. “Em xem mấy vật chết này quan trọng hơn chồng em sao?” Kỳ Dực tỏ vẻ khó chịu ra mặt, bá đạo bế bổng cô đi ra phòng khách, không cho cô tiếp tục ngó lơ hắn. Đem cô đi đến so-fa, Kỳ Dực giữ chặt cô ngồi trên đùi mình, một khắc cũng không rời. Nhìn anh mây đen đầy đầu, mặt phụng mày phịu, Cố Vân Hi tức cười, môi run run mím chặt. “Sao anh lại ghen với cả một cái cây chứ? Tất nhiên là anh quan trọng hơn rồi.” Cái tên này, đến một chậu cây mà cũng ăn giấm, nhưng cô lại cảm thấy trong lòng truyền đến sự ấm áp, quay đầu hôn đáp lại người đàn ông tính tình như con nít trước mặt, dỗ dành. “Sếp, sếp… Khụ, hôm nay mùng 1 rồi, chúng ta chơi một chút để mọi người cùng được vui vẻ đi. Cũng nên cho độc giả ủng hộ chúng ta chút phúc lợi chứ.” Tử Báo dắt theo Tiểu Vỹ loi choi chạy vào, cười nham hiểm. Khi nãy vừa đi vào, cậu ta liền bị một màn cẩu lương của hai người làm cho tức nghẹn nên nảy ra ý phá đám. “Chơi cái gì, cậu muốn chơi thì tìm Hắc Hắc chơi cùng đi. Tôi không hứng thú.” Đang vui vẻ thì bị cắt ngang, Kỳ Dực lườm hắn một cái, mặt đầy ghét bỏ. Hắc Hắc là con báo Cố Vân Hi đem về hồi mùa đông năm ngoái, chủ tử thế mà lại bảo hắn đi chơi với một con thú cưng, trái tim bảo bảo tổn thương quá mà. “Bảo bối, em muốn chơi, những ngày này cứ quanh quẩn trong nhà. Vừa lúc em cũng muốn tìm gì đó giải trí một chút.” Cô nắm tay Kỳ Dực lắc lắc, giở giọng mè nheo. “Nghe em vậy.” Kỳ Dực ngay lập tức đồng ý. Đừng tưởng anh không biết là cô đang giúp Tử Báo giải vây, nhưng vì phu nhân thích nên muốn gì cũng được. Kể cả cô có muốn đi đốt nhà thì cũng không ai dám cản. Tử Báo ở bên này vẻ mặt biến hoá muôn hình vạn dạng len lén nhìn Kỳ Dực mặt vẫn không đổi sắc. Chủ tử, anh bán bánh tráng hồi nào vậy? Nói trở mặt là trở mặt, mặt anh không đau sao? Một lát sau, Kỳ Dực, Cố Vân Hi, Tiểu Vỹ, Diệc Bách, Kỷ Quân Nhiên, Tử Báo cùng thêm vài người nữa tụ hợp đông đúc giữa phòng khách cực kỳ náo nhiệt. Sau một hồi tranh cãi, cuối cùng tất cả quyết định chọn “truyền tin” làm trò chơi ngày Tết. Tử Báo là người ra đề vòng đầu tiên, tất cả đều bắt buộc phải bịt chặt tai, không được nghe, chỉ được nhìn khẩu hình mà đoán. Anh ta suy nghĩ một lúc liền hướng Tiểu Vỹ ngồi phía sau mình, giở hai ngón tay ý chỉ có hai chữ, nói: “Nhìn gì?” Tiểu Vỹ mặt phát ngốc: “?” “Nhìn cái gì?” Tử Báo lặp lại. Vẫn thấy Hạ Minh Vỹ không có phản ứng, Tử Báo bắt đầu quơ tay múa chân cực kỳ hài hước làm cả bọn trừ Kỳ Dực cười bò. Nhưng thành quả của anh ta cũng được báo đáp, Tiểu Vỹ hình như hiểu ra gì đó, nhìn theo khẩu hình, đoán: “Tên ngốc?” “Không phải, là “Nhìn gì?”.” “Làm ngốc?” “Đúng rồi.” Tử Báo nhìn khẩu hình của Tiểu Vỹ mà xác nhận. Tiểu Vỹ cũng đờ cái người, mặt méo mo nhìn anh ta. Cái này cũng được, Tử Báo lão ca trong đầu nghĩ cái gì vậy chứ? Cậu không biết đâu, lát hồi có xảy ra cái gì cũng không phải lỗi của cậu nha. Và cái cụm từ vô nghĩa nhưng rất dễ ăn đòn kia cứ thế mà được thuận lợi truyền đi, “nhìn hắn”, “đồ ngốc”, “còn ngốc”, đủ thứ trên trời dưới đất. Đi đến đâu thì người đó toát mồ hôi lạnh, thầm mắng chửi kẻ chọn cái từ quái đản này. Đến lượt Kỷ Quân Nhiên truyền tin cho Kỳ Dực, hắn nhìn anh ngây thơ. Hắn giơ lên hai ngón tay: “Lão đại, anh nghe kỹ nha. Làm… Ngốc.” Môi mấp mé đọc ra từng chữ nhưng bộ dạng đã thủ sẵn tư thế bỏ chạy. Kỳ Dực sau khi nhìn hắn nói xong thì mặc kệ hắn, quay đầu nhìn Cố Vân Hi. Ngay lập tức Kỷ Quân Nhiên thở phào, cảm thấy may mắn vì không bị ăn đập ngày đầu năm. Những người truyền tin trước đó cũng lặng lẽ lui lại một góc, chỉ có Tử Báo thì không biết gì. “Nhìn gì?” Kỳ Dực thế mà lại chỉ nhìn một lần liền đoán đúng được đề bài, nét mặt vẫn bình tĩnh không chút dao động, cực kỳ tự tin mà mở miệng. Nhưng Cố Vân Hi thì lại cực tệ ở khoản này, lại thêm tiếng nhạc xập xình bên tai làm cô càng thêm mất tập trung. Cô chau mày đoán hết từ này đến từ khác, Kỳ Dực vẫn kiên nhẫn diễn đạt cho cô. Anh đưa tay chỉ vào mắt mình rồi kéo về hướng cô, lặp lại cụm từ “nhìn gì?” Không biết Cố Vân Hi nhìn ra được cái gì, mặt cô đen lại, tức giận đùng đùng kéo phắt tai nghe cả hai ra, đứng bậy dậy. Bọn người kia thấy cô nổi nóng liền nhanh chóng trốn mất dạng, thuận tiện kéo luôn cả Tử Báo đang không biết chuyện gì đang diễn ra. Phòng khách náo nhiệt phút chốc chỉ còn Kỳ Dực và Cố Vân Hi. Cố Vân Hi: “Anh ngốc thì có. Bà đây trời sinh thông minh mà anh dám bảo em ngốc. Quỳ xuống!” Kỳ Dực vô cớ bị ăn đạn, mặt đơ ra. Rõ ràng mình nói là “nhìn gì?”, cô ấy là nghe ra là “đồ ngốc” sao? Anh là bị oan mà. Tử Báo cùng đám người ban nãy ở bên ngoài chứng kiến một màn kia, bọn họ lấp ló ngoài cửa hé mắt xấu xa nhìn vào. Nhìn bộ dạng lão đại cao ngạo của bọn họ bị vợ phạt ôm chậu cây quỳ gối, nhất thời không nhịn được, ôm bụng cười bò. Tử Báo: “Ha ha. Lão đại, lần này không phải lỗi của tôi nha.”