Bẫy tình 2

Chương 43 : Sự thật.

Cô lại bàn rượu lấy thêm một ly rượu lại. Cầm đi lại chỗ chú " của mình" cười.y " Lúc nãy cháu không biết là chú nên hơi thất lễ, lần đầu gặp chú mà lại thất lễ như vậy là không đúng. Bây giờ cháu kính chú một ly xem như..." Câu không nói hết câu, người khác có thể nghĩ phần sau đó là " tạ lỗi" nhưng đối với cô là " hình phạt". Câu nói của cô không có một chút gì là giả dối. Mới gặp cô còn chưa rõ có phải ông ta có phải là người hôm đó hay không, quan sát một hồi cô đã xác định được chính là ông ta. Cô cười cười, ông ta cũng cầm lấy ly rượu rồi nói: " Cháu đã kính chú thì chú xin nhận." Nói xong thì một hơi uống hết một ly rượu, cô cũng nhấp môi uống rượu nụ cười của cô đã tươi bây giờ còn tôi hơn. Cô trở lại vị trí của mình, nhìn đồng hồ thời gian cứ trôi qua. Mười lăm phút rồi, cô bắt đầu đứng dậy đi lại chỗ một nhận viên phục vụ rồi thì thầm vào tai họ. Người nhân viên kia gật đầu như biết rồi. Nhân viên kia vừa đi thì cô lại gọi tiếp một nhân viên nữa tới thì thầm vào tai họ, anh ta cũng nghe có vẻ đã hiểu nên cũng rời đi. Khoảng một hai phút sau, nhân viên thứ nhất quay lại trên tay cầm một cái thẻ khoá mở phòng khách sạn. Cô cầm lấy chúng rồi trở lại phòng. Trong lúc cô ra ngoài lấy chìa khoá phòng, anh cũng đi ra ngoài nhưng đi hướng ngược lại với cô. Thuốc bắt đầu phát tác dụng, nhìn thấy người chú của mình cơ thể bắt đầu uốn éo, mặt đỏ bừng, có vẻ rất khó chịu, rất nóng. Cô cười thâm sâu, cuối cùng thuốc cũng phát tác dụng. Mọi người trong phòng đều nhận ra vẻ khác thường của ông ta. " Chú ba, anh sao thế không sao chứ." " Chú ba nếu không khoẻ chỗ nào thì cứ nghỉ ngơi trước đi." " Vào phòng tôi ở trên lầu cũng được." " Tôi không sao, mọi người không cần lo lắng." Mọi người bắt đầu lộn xộn, bây giờ cô mới lên tiếng: " Chú ba, lúc nãy cho có đặt một phòng ở khách sạn bên cạnh. Vì sợ Hàn Vũ cần tiếp khách nên sợ anh ấy về muộn, còn ở nhà thì phòng trống nghĩ nhiều người cần nên cháu mới đặt phòng. Nhưng có vẻ công việc xong hết tất cả rồi nên có lẽ cháu không cần nữa. Dù gì chú cũng vừa từ trên máy bay xuống có lẽ rất mệt, so với ở đây thì khách sạn yên tĩnh hơn nhiều." Cô vừa nói vừa đi lại chỗ người " chú ba của mình" đút vào tay ông ta tấm thẻ khoá cửa. Lời cô vừa thoát ra, mọi người ở đó cũng có vẻ đồng tình nên ông ta cũng không tiện từ chối. Thật ra thì có thể nói thư kí đưa ông ta về, lời cô nói cũng có rất nhiều lỗ hổng nhưng mà có vẻ không có ai để ý. Ông ta vừa ra ngoài được một lúc thì cô cũng đi theo sau ông ta, đi tìm người nhân viên lúc nãy. " Cô báo rồi chứ." " Dạ thưa thiếu phu nhân tôi báo rồi ạ." Cô gật đầu một cái nhẹ rồi lại quay trở lại phòng. Đúng lúc cô bước vào thì thấy anh đi vào. Hai người cùng ngồi xuống, cô thì ngồi nhìn ra bầu trời ngoài kia, còn anh thì nói chuyện với mọi người, một lúc sau thì thấy anh hỏi: " Chú ba, chú ấy đi đâu rồi ạ." " À, chú ấy hình như mệt nên chú ấy tới khách sạn nghỉ rồi. Cũng may có vợ con chuẩn bị phòng trước đó." Anh nghe nói vậy thì hỏi tiếp: " Phòng mấy ạ, để con xem xem chú ấy xem sao." " Cái này thì không biết, còn thử hỏi vợ con xem sao?" Nghe thấy vậy thì anh lại quay sang nhìn cô, ý hỏi là phòng bao nhiêu. Cô nhìn anh, nếu bây giờ nói số phòng cho anh thì chắc cái cảnh kia anh cũng thấy, như vậy cũng tốt cho anh biết cái cảm giác bị dày vò là như thế nào. Thế là cô mở miệng từ tốn đáp. " Phòng 560." Nghe nói vậy anh liền đi ra ngoài, cô không để ý nhưng vẻ mặt của anh rất thâm trầm, ánh mắt lạnh lùng. Cứ nghĩ anh ra ngoài tìm ông chú của mình, không ngờ rằng năm phút sau anh gọi điện cho cô bảo cô ra ngoài, nơi ảnh bảo tới là hoa viên. Cô không nghi ngờ gì mà đi ra ngoài. Tới đó thì đã thấy anh đứng quay lưng, tay cầm điếu thuốc. Nghe thấy tiếng chân, anh không ngoảnh lại chỉ hỏi: " Tại sao lại làm vậy?" Cô đứng ngơ ngác không hiểu anh nói gì liền hỏi lại. " Làm gì?" Anh im lặng một lúc rồi lại nói tiếp. " Tại sao lại làm vậy? Khuê Văn đâu gây thù chuốc oán gì với cô? Chú ba cũng vậy, ông ấy vừa mới về nước tại sao lại làm như vậy?" Cô im lặng không nói gì, có thể ảnh đã điều tra ra mọi chuyện nhưng không nghĩ rằng thời gian lại nhanh như vậy. Thấy cô im lặng, anh quay lại nhìn cô. " Sao lại không nói gì?" Cô vẫn vậy, không cúi đầu gương mặt vẫn cao ngạo nhìn về phía trên bầu trời. " Anh tìm người giúp ông ta chưa? Nếu không ông ta sẽ chết đấy." Loại thuốc của cô phát tác rất chậm nhưng mà một khi phát tác lại rất mạnh. Có lẽ khi anh ta rời đi đã mang cô ta đi rồi. " Nhưng mà như vậy cũng tốt, phải cho ông ta biết cái cảm giác ấy là như thế nào." Nói xong rồi cô lại nở một nụ cười, một nụ cười chua xót. "Cô ấy còn chưa đến. Cũng may là trước lúc đó tôi đã gặp cô ấy ở sảnh. Còn thứ tôi cần bây giờ là giải thích, con người cô có cần như vậy không?" Anh không rõ nhưng anh biết chắc chắn trong này có vấn đề. Anh vừa dứt lời thì cô lại cười, cười rất lớn một nụ cười cô dành cho cuộc đời nhơ nhớp này. Đây cũng là lần đầu tiên anh thấy cô cười một cách thê lương đến như vậy. " Thay vì hỏi tại sao cô lại làm như vậy, tại sao anh không hỏi tôi là có phải cô làm không? Còn nữa tôi là người như thế nào? Anh hỏi vì sao tôi lại ra tay cô ta? Cái này anh không cần biết chỉ cần nghĩ rằng tôi thích làm như vậy là được, tôi nghĩ anh cũng không quan tâm đến cô ta lắm. Dù sao thì cô ta cũng chưa mất một miếng thịt nào? Còn về ông ta..." Cô nói đến đây cô nhìn anh, cô cười. " Anh còn nhớ không? Anh đã từng bảo tôi cô cũng chẳng khác gì là con đĩ. Tôi lúc đó không hề để ý đơn thuần chỉ nghĩ rằng anh đang nổi điên. Anh cũng từng lừa tôi, tối hôm đó thật ra tôi và anh không hề xảy ra bất cứ một cái gì hết. Đến ngày hôm ấy tôi mới biết tất cả lời anh nói đều có dụng ý của nó không phải là anh tự nhiên nổi điên." Anh không nói gì chỉ đứng trầm ngâm nhìn cô. " Hôm ấy, chính là cái hôm anh cho người cưỡng hiếp cô bạn của tôi. Chính cái lúc mà tôi cầm súng lên, họng súng hướng vào đầu anh, chính cái lúc mà tôi nổi điên, tôi điên cuồng nổ súng. Anh biết vì sao không? Thật ra năm mười hai tuổi tôi từng bị cưỡng hiếp." Cô chỉ bình thản nói ra nhưng cái câu chuyện này không phải của mình, giọng điệu bình thản một cách lạ lùng, ánh mắt kia vẫn nhìn về thứ xa xăm không hề có một điểm dừng. Anh vẫn vậy, vẫn chỉ đứng nhìn cô chờ cô nói tiếp. " Năm mười hai tuổi, tôi chính bị một người bạn của bố làm nhục, một người xứng đáng làm cha mình. Anh biết không lúc đó tôi sợ hãi, ngày nào cũng gặp ác mộng ngày nào cái hình ảnh kia cũng xuất hiện trong đầu, thật sợ rất nhơ nhớp. Tôi luôn có ý nghĩ tìm đến một cách giải thoát tốt hơn. Tôi không muốn bước ra khỏi nhà, nói đúng hơn là không muốn bước ra khỏi cửa phòng. Cứ đụng vào bất cứ người nào tôi đều cảm thấy bẩn, đều cảm thấy rất ghê tởm. Tôi không muốn làm bất cứ một thứ gì, cứ nằm rồi nước mắt chảy dài. Anh nghĩ thế nào về việc những hành động kia cứ diễn ra lặp đi lặp lại trong suốt một năm? Năm mười ba tuổi, bố mẹ đưa tôi ra nước ngoài chữa trị. Nói chữa trị nhưng cái bệnh tâm này thì chữa trị kiểu gì? Họ không còn cách khác chỉ đành tìm cách dùng thuốc để xoá những kí ước trước năm mười hai tuổi của tôi, để tôi bắt đầu một cuộc sống mới. Nó thật sự rất tốt cho tới khi gặp anh, tất cả mọi thứ của tôi đều trở nên hỗn loạn. Cũng chính vì ngày hôm ấy, chắc nên cảm ơn anh vì đã lấy lại được kí ức về vết nhơ cuộc đời của tôi. Chắc hẳn anh đang nghĩ cái này thì liên quan gì đến chú của anh phải không? Thật ra không thể ngờ rằng người tạo ra cái vết nhơ ấy lại chính là chú anh. Tôi không có ý định tìm lại người đàn ông kia, là ông ta tự tìm đến. " Đến câu cuối cùng cô nhìn anh mỉm cười, anh cũng nhìn cô. Hai người họ đứng nhìn nhau, sau đó cô quay lưng bước đi. Đây là lần đầu anh thấy cô bình yên như vậy, bình lặng đến một cách lạ thường. Cũng là lần đầu tiên anh thấy bóng lưng kia đều u ám một nỗi buồn. Anh không biết làm gì, chỉ biết đứng nhìn bóng lưng dần khuất xa. Lời anh nói, anh chưa từng nghĩ rằng nó sẽ ảnh hưởng tới cô như vậy. Anh không hề biết quá khứ kia của cô. Cô mở lòng ra nói với ánh cái chuyện này có nghĩa là cô chẳng còn quan tâm đến chúng nữa. Anh lần đầu tiên cảm thấy tim mình như thắt lại. #Đoản : Anh là Nghiêu Chính Đình – thiếu gia Nghiêu gia. Là người đào hoa, thích gì có nấy, rất hay vung tiền vào mấy quán bar. Mỗi ngày một bạn gái khác nhau là chuyện bình thường. Chỉ có điều vào cái đêm ấy anh lại nguyện trao cả trái tim cho một cô gái… Anh cao ngạo ngồi trên ghế sofa, xung quanh toàn các cô gái bám lấy. “Nghiêu thiếu gia, để em rót rượu cho anh nhé” Cô gái uốn éo lại gần giơ ly rượu đỏ đến trước mặt anh. Anh uống một hơi, cười khoái chí. … “Tại sao anh ấy lại bỏ tôi như thế chứ ? Anh thử nói xem” Tiếng gào đau khổ vang lên từ quầy rượu. Cố Liễu nằm gục xuống bàn, thảm thiết khóc. Cậu bartender luống cuống thu chai rượu không cho cô uống nữa thì bị cô giựt lại, ôm chặt vào lòng : “Không được lấy rượu của tôi, tôi chưa say” … “Quý khách…cô say thật rồi” … “Chưa say, chưa say. Tôi phải uống để quên tên người yêu cũ xấu xa đó” Ngay lập tức, cô thu hút ánh mắt Nghiêu Chính Đình. Anh đứng dậy, ngồi xuống cạnh cô thản nhiên rót rượu cho cả hai: “Không biết…tôi mời vị tiểu thư xinh đẹp như cô một ly được không ?” … “Tôi…không…quen…anh” Cô ngắt quãng cố nói từng chữ. Anh bật cười, chống cằm nhìn chằm chằm cô : “Cô thân là con gái, đêm cũng dám đến những chỗ này sao ? Gặp chuyện tình cảm à ?” … “Tôi phải đánh cho tên xấu xa đó một bài học” Cô bất ngờ giơ nắm đấm ra tạo động tác giống boxing. Anh tránh người, nắm lấy tay cô đè xuống bàn : “Cô sao có thể manh động đến thế được nhỉ ?” Cô đẩy mạnh anh ra, lảo đảo bước đi. Cậu bartender định đòi tiền cô, ngay lập tức anh để lại thẻ ngân hàng, vội vàng đuổi theo cô : “Này, đợi tôi. Cô không về một mình được đâu !” Cô tựa vào tường, ngồi khóc như đứa trẻ con. Anh thấy vậy, lại gần cô, bối rối dỗ dành : “Đừng…khóc. Không mọi người lại nghĩ tôi làm cô khóc đấy” … “Tôi xấu xí lắm hả ?” Cô ngẩng mặt, nức nở hỏi. Anh khẽ vén tóc cô, dịu dàng nói : “Không, cô đẹp, đẹp lắm” Cô với người ôm cổ anh, hôn nhẹ lên môi anh, cười ngây ngô : “Tặng anh đó. Nụ hôn đầu của tôi, tôi chưa trao cho ai kể cả người yêu cũ của tôi. Hắn không đáng !” Anh ngơ ngác trước cái hôn đấy. Ai ngờ cô đột nhiên nôn thốc nôn tháo, toàn mùi rượu đầy áo anh…Anh tức giận siết tay mà chẳng làm được gì, đành ngồi đợi cô “giải quyết” xong… Sáng hôm sau : “Á, anh là ai ?” Cô hét ầm phòng, ném loạn xạ chăn gối. Anh lơ mơ ngủ mãi mới dụi mắt tỉnh dậy, hồn nhiên trả lời : “Hôm qua cô uống say, nôn hết lên quần áo tôi. Vì không biết nhà cô nên tôi thuê tạm khách sạn” ... "Anh đã làm gì tôi rồi ?" ... "Tôi thề tôi chưa làm gì cô cả, tôi chỉ thay quần áo cho cô mà thôi" “Đồ biến thái, biến thái !” Cô bật khỏi giường nhào xuống đánh anh . Anh không kịp né, cứ nằm im để cô đánh mình. Miễn là cô thích là được. “Nghiêu Chính Đình ! Mày mang cái thân mày ra đây” Tiếng ai đó vang lên từ ngoài phòng khách. Anh vội vội vàng vàng chỉnh tề lại quần áo. Thấy cô cứ đờ người ra vì khó hiểu, anh liền giải thích một mạch : “Là mẹ tôi. Mau giúp tôi ! Nhanh lên” … “Nghiêu Chính…” Người đàn bà quý phái, sang chảnh được cho là mẹ anh đi thẳng vào phòng. Nhìn cô đang ngồi bệt dưới đất, khuôn mặt có chút thảm hại, đầu tóc bù xù, bà đột nhiên quát : “Nghiêu Chính Đình, ai cho phép mày hành hạ con dâu tao ?” […] “Mọi chuyện là như vậy đó bác, con và Nghiêu Chính Đình thực sự không có quan hệ gì cả ?” Sau một hồi ngồi giải thích, bà Nghiêu rốt cục mới tin. Nhưng vẫn còn lườm lườm anh, gằn giọng : “Mấy chuyện này chỉ có mày bịa nên được. Cả đêm qua không về, mày định trêu ngươi tao cơ à ?” Rồi bà quay sang hiền từ nói, tay nắm chặt lấy tay cô : “Con gái ngoan, nó làm gì con, ta sẽ bắt nó chịu trách nhiệm. Sinh con xong, con chỉ cần ở nhà an tâm tĩnh dưỡng là được. Quả thật, con cũng làm ta rất ngạc nhiên” … “Ngạc nhiên vì điều gì ạ ?” Cô nhíu mày hỏi. Anh chống cằm tỏ vẻ khó chịu nãy giờ lúc này mới lên tiếng : “Chưa có cô gái nào qua đêm với tôi từ trước đến giờ. Cô là đầu tiên” … “Tôi không có qua đêm với anh. Chỉ là ngủ cùng nhau, ngủ với tư cách như 2 người bạn” … “Hai người bạn : 1 trai, 1 gái nửa đêm lôi nhau vào khách sạn. Cô nghĩ ai cũng ngây thơ như cô chắc ?” Bà Nghiêu mãi mới cho cô về vì công việc tập đoàn, ra lệnh cho anh bên cô mỗi ngày. Từ hôm ấy, ngày nào anh cũng qua đưa đón cô. Thỉnh thoảng còn dẫn cô đi chơi một số chỗ, hai người dần dần thân thiết với nhau hơn. Trái tim anh chính thức biết rung động…anh bỏ tất cả những cô gái khác để dành thời gian của mình cho cô. “Muốn uống thứ không ? Tôi đi mua cho em” Anh dừng xe trước công ty cô, quan tâm hỏi han. Cô chăm chú làm việc, cười tươi : “Tuỳ anh, tôi uống gì cũng được” Anh vừa rời xe được mấy phút, cửa kính ô tô phát ra mấy tiếng gõ cộc cộc. Cô đang làm việc đành ngừng lại ngẩng mặt lên – là tên người yêu cũ của cô, người làm cô khóc suốt vì anh ta đòi chia tay. “Nói chuyện đi” Hắn lè nhè, dường như mới uống rượu xong. Cô hạ kính cửa sổ xuống, khoanh tay, khinh bỉ nhếch môi : “Có việc gì nói luôn tôi đang bận” … “Cố Liễu cô đừng quá đáng, cô nói đi, đây là ai ? Hoá ra trong lúc yêu tôi, cô đã có người đàn ông khác ở ngoài” Hắn ném đống ảnh vào mặt cô, trong ảnh toàn là hình cô và anh, khi say rượu, cô đã hôn anh… “Anh cho người theo dõi tôi ?” … “Thì sao ? Cô yêu anh ta nên mới bỏ tôi ?” … “Phải, tôi yêu Nghiêu Chính Đình” Cô chắc nịch trả lời không hề hối hận. “Con khốn” Hắn định đánh cô thì ngay lập tức đằng sau anh bắt lấy tay hắn, ném hắn sang một bên, đổ cà phê mới mua vào người hắn, lạnh lùng nói : “Xin lỗi, Cố Liễu là của tôi, riêng tôi” … “Nghiêu Chính Đình !” Cô kinh ngạc kêu lên, chạy xuống xe ngăn anh lại. Anh hờn dỗi kéo tay cô vào xe : “Em yêu tôi mà không chịu nói, làm tôi cứ tưởng tôi yêu đơn phương cơ chứ” Ngồi trong xe cả hai im lặng hồi lâu vì khó xử, họ đều không biết rằng đối phương đều yêu mình. Mãi cô mới dám mở lời : “Vậy…cà phê của em đâu ?” … “Mất rồi. Mua tạm tôi đi. Tôi tình nguyện cho em mua tôi về làm chồng, giá cả miễn phí, chất lượng khỏi chê !” #Đoản tiếp nè. “Bác sĩ Cố, tôi bị đứt tay” … “Bác sĩ Cố, tôi thấy đau bụng” … “Bác sĩ Cố, em có thể nhìn tôi một chút không ?” Anh lẽo đẽo chạy theo cô như đứa con nít. Lần thứ n của n anh đến tận bệnh viện đòi cô khám bệnh. Chỉ sau một lần vào bệnh viện, anh đã đem lòng yêu cô. Đường đường là chủ tịch Hứa thị - Hứa Lập Thành vậy mà lúc nào cũng bám đuổi theo, tìm mọi cách tiếp cận cô. “Hứa Lập Thành !” Cô quay lại quát lớn, anh “mặt dày” vui vẻ cười tươi : “Em gọi tên tôi tiếp đi” Cô day trán thở dài thườn thượt, tên này không biết xấu hổ là gì sao ? “Lần sau không có bệnh thì đừng tìm đến chỗ tôi nữa. Tôi bận nhiều việc lắm” … “Tôi có bệnh thật mà” Anh tỏ vẻ đau đớn nũng nịu nhìn cô. Cô phất tay, bất lực cười khổ : “Mai quay lại khám. Tôi phải đi thăm bệnh nhân nữa” … “Cố Tịnh Kỳ, em đi cẩn thận nhé, mai tôi sẽ quay lại với em” Anh gào to vang hành lang khiến bao nhiêu người xì xào bàn tán, chỉ trỏ cô và anh. Cô che mặt lại, siết chặt tay, lẩm bẩm : “Hứa Lập Thành, anh đúng là ngu xuẩn hết chỗ nói” Cô vừa đi, anh lập tức nhấn gọi cho thư kí của mình : “Thư kí Trình, làm thế nào để nhanh chóng mắc bệnh?” … “Hứa tổng, anh lại bị lên cơn à ?” […] Sáng hôm sau… Anh đến sớm hơn bao giờ hết, ngồi đợi cô hơn 1 tiếng mới được vào. Anh diện nguyên bộ vest, vuốt tóc tai, chuẩn bị ngoại hình kĩ càng trông càng tôn lên vẻ đẹp trai của anh. “Bệnh nhân Hứa Lập Thành !” Nghe thấy tên mình, trong lòng anh ngập tràn hạnh phúc : Anh được gặp cô rồi ! Cậu thư kí đứng bên cạnh anh nãy giờ, rụt rè nói thầm : “Hứa tổng…anh nghĩ thông chưa ? Nhỡ cô ấy không đồng ý thì sao ?” … “Tôi yêu cô ấy nhiều như vậy, chắc chắn cô ấy rung động trước tôi, chỉ là không dám nói thôi” Anh hùng hồn nói. Hôm nay anh quyết định tỏ tình cô…theo cách riêng của mình. “Bệnh nhân Hứa Lập Thành !” Tiếng thúc giục của vị y tá lại vang lên. Anh chỉnh lại cà vạt, ngang nhiên bước vào. Vừa thấy anh, cô trưng ra vẻ mệt mỏi vô cùng : “Hứa Lập Thành, anh đi khám bệnh hay đi dự tiệc ?” … “Tôi đi tán em !” Cô nhẫn nhịn cơn giận, nghiến răng : “Ngồi xuống, căn bệnh ?” Anh ngồi đối diện cô, nghiêm nghị nhìn cô : “Dạo này tôi thỉnh thoảng hay bị đau tim” … “Diễn tả chi tiết” … “Có lẽ là vì tan chảy trước em…” Bộp Cả đống tài liệu bay thẳng vào mặt anh. Cô tức tối kêu lên : “Đi ra ngoài ! Hứa Lập Thành, anh là con người không biết xấu hổ sao ?” … “Thích em cần gì xấu hổ” Cô hít một hơi dài, sau khi đã bình tĩnh cô mở lời tiếp : “Cho anh lần cuối trả lời, bệnh của anh là gì ? Thời gian của tôi có hạn” … Đoản 3 “Yêu em có tính là một căn bệnh không ? Tôi yêu em” "Đại thần, đố biết hôm nay là ngày gì?" "Ngày 23/9." "Không, ý nghĩa của ngày này cơ." "Không biết." "Sinh nhật em đó." Hắn dường như nghe xong cũng chả quan tâm. Mặc kệ ánh mắt của cô mong chờ một lời chúc từ hắn, nhưng giọng nói lãnh khốc ấy chỉ để lại một chữ vô vị. Hắn lấy máy tính ra, giải Toán. ... "Đại thần, hôm nay rạp chiếu một bộ phim kinh dị cực hay. Đi xem cùng em nha?" "Bài luận văn tôi còn chưa làm xong. Đi một mình đi." ... "Đại thần, bài Toán này khó quá." "Đưa tôi xem." Cô hí hửng đưa tập vở cho hắn, chưa được ngắm nghía khuôn mặt ấy được giây nào thì hắn liếc qua tập vở một lượt rồi chả lại cho cô ngay tức khắc. "Bài này có công thức trong sách giáo khoa. Tự làm đi." ... "Đại thần, hôm nay em học năm tiết. Anh đợi em về cùng với nha." "..." "Anh không nói gì thì là đồng ý rồi đấy." Trên lớp cứ nghĩ tới việc lúc về sẽ được đại thần chờ nên cô hào hứng không thôi, liền tủm tỉm trên lớp hết tiết học. Chỉ là lúc ra nhà xe, đại thần đúng là đang chờ một người, nhưng người đó lại không phải là cô. Cơn ghen làm lu mờ lí trí cô khi đó, lại nghĩ thế nào mà ra cho cô gái đó một bạt tai. Thứ cô nhận được, cũng không hơn không kém. "Đại thần, anh vì cô ta mà tát em?" "Cô cũng không nhìn lại xem cô là cái gì mà tôi không thể trả lại cái tát này cho em ấy?" Đôi tay run rẩy áp lên gò má ửng hồng, cô cúi thấp mặt xuống, lần này cô thấy tủi hổ thật sự. Cô gái bên cạnh hắn lúc này tiến đến, đưa cho cô một tờ khăn giấy, cô liền hất văng. "Tránh ra." Cô quay người rồi bỏ chạy. Để lại cô gái ấy ngây ngốc nhìn theo. Quay sang phía hắn vừa cơ hồ một chút chất vấn lại như thắc mắc. "Anh hai, anh không tính giải thích cho chị ấy sao?" "Không cần." Hôm sau, không thấy cô đến trường. Hắn vẫn cứ nghĩ là cô nghỉ một buổi vì có việc. Nhưng hôm sau nữa, cô vẫn là nghỉ không phép. Lần này hắn một mình đến nhà cô, vừa tới nơi đã bắt gặp cảnh cô được người con trai khác lái xe moto đưa về. Hắn mặt lạnh tiến đến, ghim chặt cánh tay cô. "Nghỉ học là đi đú đởn như thế này à?" "Thế nào là đú đởn? Anh lai con khác thì được còn tôi thì không được người khác lai à?" Hắn buông tay, quay người. Mọi ngày cô chạy theo thả thính mà có xi nhê gì đâu, nay lại có cái thái độ kia là sao, làm cô mắc nợ tên đại thần hắn không bằng. Cũng không sao, hả dạ cô mấy hôm trước là vui rồi. Cô quay sang nhìn người con trai đưa mình về, chất giọng cảm kích: "Anh trai, nay anh cũng hơi bị ngầu đấy." Phần 2 : "Anh trai, nay anh cũng hơi bị ngầu đấy." "Mày nghĩ anh mày đèo mày không công à? Con em thằng đại thần nhà mày cũng được đấy chứ." ... Hôm sau cô nhờ anh trai cô đưa đến trường, vì là đến phiên lớp cô trực ban nên tên lớp trưởng đại thần nào đó đã ngồi chễm chệ ở ngoài cổng để sẵn sàng ghi tên những anh chị "xấu số" nào đó không đội mũ bảo hiểm vào sổ ngay lập tức. Chỉ là chuyện sẽ không có gì nếu như hôm đấy cô đã đội mũ mà vẫn bị ăn sổ. "Này, anh đừng tưởng tôi coi anh là đại thần mà anh thích làm gì thì làm nhé. Hôm nay tôi có đội mũ, mau xóa tên tôi ngay!" "Đi học bằng xe phân khối lớn, phạm quy." "Anh...xe phân khối lớn nhưng mà tôi có đi vào trường đâu? Này là tôi đi nhờ rồi dừng xe ngoài cổng mà?!" "Chỉ cần tôi thấy học sinh trong trường đi xe phân khối lớn là có lỗi. Nên đừng hỏi tại sao." Uầy, điên! Nói đến vậy mà mặt hắn cứ lạnh tanh nói như là điều hiển nhiên. Cái này là mượn việc công trả thù riêng đây mà. Cô biết là không thể nói đạo lý với tên đại thần hách dịch này nên cuối buổi thứ Bảy ngày hôm đó, cô lên phòng hội đồng báo cáo lại. Nhưng là chưa kịp bước ra khỏi lớp một giọng nói vang lên khiến cô đứng hình. "Định lên đính chính lại với cô à? Không cần đâu, tôi nộp sổ lên đoàn rồi." "RẦM!" ... Kể từ hôm đó cô đều bị hắn ghim, mặc dù cô đã cố gắng rút kinh nghiệm để không bị ăn sổ tuần nữa nhưng cái tên đó lại suốt ngày moi móc lỗi của cô ra dù là nhỏ nhất. Kết quả cuối ngày hôm sinh hoạt cô phải ở lại trực nhật. Dọn ngăn bàn của từng người, cô phát hiện chiếc máy tính với tập đề cương Toán dưới bàn của đại thần thì thấy lạ lùng. Đều là những đồ vật bất ly thân với hắn, có đời nào lại để quên? Nhưng là, cô vẫn mặc kệ. Nghĩ là mặc kệ rồi nhưng mà lúc trực nhật xong cô vẫn cầm theo mang về, có đi qua nhà hắn thì trả treo đại thần một chút. Giờ này chắc chắn trường đã tản hết, nhưng đột nhiên lại xuất hiện một chị khóa trên đứng chắn đường. Nhìn một lúc mới nhớ, chị sao đỏ crush đại thần đây mà. "Chị mày đợi mày hơi lâu rồi đấy." "Có việc gì ạ?" "Mày bớt bớt giả nai đi. Trong sổ ghi của đại thần tất tần tật đều là ghi lỗi của mày, mày đang cố tạo sự chú ý với đại thần của tao đấy à?" Ý chị ta là cô bị ghi nhiều lỗi là muốn tên đại thần đó chú ý đến mình? Nực cười, chị ta đâu có biết, cô không có lỗi thì hắn ta vẫn ghi như thường. Giải thích với người đang có ác cảm sẵn với mình thì người ta ngược lại càng ghét thêm cho nên cô im lặng. Nhỡ chẳng may mai chị ta gọi đồng bọn lên gây sự có mà khốn cô à? Chỉ là chị ta thấy cô không nói gì lại tưởng cô khinh mình, kết quả liền bị đẩy người vào thành lan can đến đau điếng. "Trực nhật xong chưa mà ra đây gây sự đánh nhau? Có phải là tôi phạt nhẹ quá rồi có đúng không?" ... Cô cúi mặt xuống, nắm chặt chiếc quai balo đi sau đại thần. Hắn ta ở đây giờ này làm gì? Nếu là định bắt lỗi cô thì cũng phải thôi, hắn ta từ đầu đến cuối đều một mực cho rằng cô có lỗi mà. "Xin lỗi." Hắn bỗng nhiên dừng lại, quay người. Buông câu xin lỗi khiến cô sững sờ. Cô đứng im nghe đại thần ấp úng giải thích, dường như nói với cô đại thần có em gái là khó khăn hay sao mà lấp lửng mãi. Nhưng mà, đại thần có em gái sao? Vậy chẳng lẽ lời anh trai cô nói hôm qua là thật? Còn chưa kịp định hình, đã bị tên nào đó trước mặt áp đôi tay thon dài, mềm mại lên gò má của cô. Ánh mắt khi ấy nhìn cô, càng cực kì ôn nhu hơn...