Rồi sẽ có 1 ngày bay sang app khác … ****   Sáng sớm tinh mơ, mưa đã sớm tắt, để lại nền đất ẩm ướt. Vạn vật lơ lửng giữa hố đen không đáy của sự im lặng.   Ink vô tình bị đánh thức bởi tiếng sóng đập mạnh vào bờ. Cậu tơ mơ mở mắt, nhận thấy trời đen mù mịt bèn gục xuống ngủ tiếp, nhưng có thứ khiến cậu lần nữa mở mắt.   Một tia sáng vàng rọi không rõ nguồn gốc bay xuyên tạc màn đêm, đâm thẳng về phía chân trời cho tới khi bóng tối nuốt chửng nó.   Ink bàng hoàng, tưởng mình gặp ảo giác. Cậu dụi mắt, tát nhẹ mặt, ngẩng đầu lên, mong chờ tia sáng kia sẽ xuất hiện. Tuy vậy, chẳng có gì xảy ra, trời vẫn tối om, sóng vẫn đánh lộn lẫn nhau. Ink lắc đầu, quay sang bên thấy Error nằm co ro, cách một mét, mặt yên bình ngáy rất say sưa.   Ink vốn thiếu nhạy cảm với nhiệt độ thời tiết, cũng có thể cảm nhận được sự lạnh ẩm này, liền rút cọ vẽ một chiếc chăn to, trùm lên người hắn. Tốt tính thế cơ mà, Ink tự khen, cậu chưa nghĩ tới chuyện vài tiếng sau nó sẽ trở lại thành mực.   Ink ù ù cạc cạc, vô cùng khó hiểu chuyện ban nãy, rốt cuộc kết luận mình bị ảo tưởng. Cậu nhún vai, chui vào chăn ngủ. Ngủ không thực sự cần thiết, nhưng Ink thích tham gia sinh hoạt cùng mọi người(Error). Ink trằn trọc khó ngủ, rồi vẫn về vùng đất mộng mơ.   Khi Ink bắt đầu nói mớ trong mơ, Error choàng tỉnh vì buồn đi vệ sinh. Hắn ngại, nằm trong chăn ấm mãi mới dứt được. Error vừa giải quyết, vừa ngáp, hắn quay lại, chiếc chăn chưa biến mất, nhưng Ink thì biến mất.   Mặc kệ, Error chui vào chăn, hắn lim dim.   Chợt nghe một tiếng vút, cắt gió làm đôi, Error trố mắt ngắm một tia sáng bí ẩn xẻ dọc bầu trời đêm, đâm tít tận phía bên kia đại dương.    Error chớp mắt nhiều lần, lắc mạnh đầu, hắn há hốc mồm khi bắt gặp ánh sáng kia xuất hiện lần hai. Error chắc chắn mình không mơ ngủ, cuống cuồng chạy ra ngoài. Hắn cứ chờ mãi, thế mà lần thứ ba chẳng xuất hiện.   Ink ban nãy đột nhiên mở mắt, đi ngược hướng vừa nãy kiểm tra lần cuối vẫn chỉ thấy trời đêm. Cậu ngao ngán trở về chui lọt chăn, nghe tiếng huỳnh huỵch, bèn thò đầu quan sát, thấy cộng sự đứng giữa bờ biển. Cậu lấy làm lạ, chạy tới gần hắn.   "Sao thế?"   "Ta bị ảo tưởng."-Error lắc đầu, bóp trán.   "Hả?"   "Nãy đi xíu việc, xong thấy …"-hắn đắn đo, không biết có nên kể cho tên chúa trêu ngươi này không.   "Xíu việc? Việc gì?"   "Không liên quan tới mi! Chỉ là tự dưng thấy hai vệt sáng giống sao băng màu vàng thôi."   Ink cảm thấy câu chuyện có phần quen thuộc, suy nghĩ chốc lát.   "À! Chẳng lẽ chúng ta mơ cùng một giấc mơ? Tôi cũng thấy vệt sáng ý!"   "Sao có thể được?"   Ink định trả lời, nhưng một ánh sáng lấp lánh thu hút cậu. Error khó hiểu, rồi hắn để ý bóng mình lồ lộ giữa màn đêm.   Vệt sáng sắc nhọn, phi thẳng xuống gần chân Error. Lực của nó phi thường tới nỗi cát tung bụi mù, đá sỏi tan thành mảnh. Nhiệt độ nó nóng y chang hàng triệu tia nắng tích tụ, khiến Error chưa kịp định hình đã phải nhấc chân chạy gần biển giải nhiệt.   Ink ho khụ, phẩy cát dính trên mặt lẫn người.   "Cái gì vậy trời?!"-Error thốt lên, xoa dịu chân.   "Nó là một mũi tên!"-Ink bới mũi tên phát sáng lên, nó xì khói, dần dần hạ nhiệt. Ink cầm mũi tên vàng trong tay, ngắm nghía, đầu cậu liên tiếp gào thét sự quen thuộc từ cân nặng, hình dáng, kể cả đường nét khắc hoạ trên thân cung.   "Đâu?"-Error ngoảnh mặt, Ink vừa ngắm vừa chạy tới.   Error nheo mắt, trong màn đêm, hắn mù.   Error lấy tạm đầu đuôi mình, tay nhặt đá cuội, thả khí ga rồi chà mạnh hai hòn đá, tạo lửa. Đuôi Error bùng cháy, dí sát gần để hắn dò xét.   "Anh… sao lại đốt đuôi?"-Ink khó hiểu.   "Xương đốt rất tốt đấy."   "Không, ý là đốt thế có ngày cụt đuôi thì sao?"   "Đuôi của ta là vĩnh hằng, là lỗi sáng tạo của Đấng, giống như bao thứ khác trên người ta, nó không thể bị biến mất."   "Sao nghe cái lỗi này ngầu quá vậy?"-Ink xoa cằm, ghé sát ngó nghiêng đuôi hắn.   "Chứ sao."-Error để ý cuối đuôi có một tờ giấy cùng màu, bèn mở ra xem.   "Gì thế gì thế? Cho xem với coi!"-Ink nhún chân, múa máy.   "Để ta đọc! Đây chắc hẳn từ thần Poillodon. Cái kiểu cung này không nhầm được, nhưng mà tại sao nhỉ…"   "Đọc mau đi!"-Ink thiếu kiên nhẫn. Error tức do bị sai bảo, nhưng vẫn gằn giọng, đọc cho cả làng nghe:   ˝Tự hỏi bản thân và cây sồi,   Liệu đã chỉ đường sai?   Liệu để người dấn mình vào bóng tối?   Ta vẫn đang chờ quái vật sương,   Tại ranh giới bản đồ.   Kí tên: Poillodon.˝   Error chớp chớp mắt, liếc sang Ink, Ink đăm chiêu cầm tờ giấy, ngẩng nhìn hắn. Cả hai chung một cảm xúc bối rối.   "Ý tên này là sao trời?"-Error như muốn đốt tờ giấy đi, nhưng hắn chưa kịp làm thế thì nó đã tan thành những bụi nhang hồng, lả tả xuống đất, hoà hợp hoàn toàn vào cát.   "Lần trước ngài ấy đã nói gì?"   "Cái gì mà đuổi không kịp số phận các kiểu ấy, xong không cho chúng ta đi tiếp."-Error ngứa tai, khó chịu dậm chân lên cát.   "… thế sao tờ này lại…"-Ink gãi đầu, mâu thuẫn.   Gió biển thổi mạnh, áo choàng Error bay phầm phập, hắn trông xa xăm về nơi những mũi tên đã bay.   "Có khi Undyne đã tráo đổi bức thư."-Error nhắm mắt, hít một hơi dài ngập tràn mùi mặn của đại dương.   Lòng Error chợt co lại, tim hắn thổn thức, não hắn dấy loạn bao suy nghĩ. Tuy nhiên, Error từ chối chấp nhận chúng, đẩy chúng đi bằng được. Hắn ghét phải đau đầu, ghét bị khó thở, rơi vào tình trạng hoá đá nhất thời.   Đầu Error tuôn trào các hình ảnh bí ẩn, các giọng nói đủ thể loại kì quái thế mà lại ấm áp. Quá nhiều, hắn không thể thấy rõ, quá lạ, hắn chẳng nhận ra cái nào cả.   "Nè, Error?"   Error mở mắt, trước mắt chỉ có màn đêm vô tận. Hắn quay sang Ink, người chỉ cao đến môi hắn.   "Sao?"   "Tôi vừa hỏi là làm thế nào mà Undyne tráo được á. Kiểu anh thấy rõ nó có nhiệt độ cao thế nào mà."   "Undyne là một tên không tưởng đấy, có lắm thứ lạ về con quái vật ấy lắm."-Error thở dài, ngồi xuống ngắm trời ngắm đất.   Error không rõ vì sao hắn có thể nói ra câu chắc nịch ấy.   Error ngáp cái dài, bước trở về nhà chỉ có nóc và sàn do Ink tạo ra. Cậu đang mải suy tư, thấy hắn bước đi liền chạy theo.   "Nè nè anh đi đâu vậy?"   "Đi ngủ?"   "Điên à, phải đi tìm cái nơi mà Poi… Popo vừa bảo chứ?"   "Popo? Tất nhiên sẽ đi tìm rồi, nhưng ngủ cái đã."-Error trùm chăn.   "Này! Đi đi, ngủ sau! Đi!! Lỡ đâu nơi này chỉ được kích hoạt vào ban đêm, khi trời và biển hợp thành một thì sao?"-Ink nhảy cẫng, kéo chăn ra.   Error không trả lời, nghĩ về lời cậu nói. Bình thường hắn chẳng đặt nặng lời ai bao giờ, tuy vậy nhớ đến Undyne đang săn lùng mình vô cùng cực phiền phức, hắn đành cất công rời bỏ giấc ngủ.   "Thôi được rồi. Nhưng sau đấy ngủ, được không?"-Error chẹp miệng, mặt cau có rời chăn.   Ink gật đầu lia lịa. Hai người lần nữa mở bản đồ, hắn lần nữa dùng đuôi làm đèn.   "Popo bảo gì?"   "Lại Popo? Nghe tởm. Cơ mà Poipo… Poillodon bảo hắn ta đợi ở cuối bản đồ."   "Ý ổng là sao? Cuối bản đồ?"   "Thì đó. Đúng thật dở hơi mà."-Error thở dài, từ đầu tới giờ, toàn những câu đố vớ vẩn, lằng nhằng, rắc rối kinh dị. Đây là phưu lưu tìm vật trong truyền thuyết, hay giải đố tìm quà? Hắn mỉa mai.   "… hay ý Popo bảo tấm bản đồ rách của chúng ta không?"-Ink chỉ tấm bản đồ rách dưới đất.   "Điên, sao biết được?"   "Thôi nào, thần Chết và thần Sự Sống biết về trưởng tộc, và tấm bản đồ này do trưởng tộc vẽ. Chắc Popo biết thôi, vả lại, ổng là thần mà!"   Error lườm Ink, lườm khuôn mặt vui vẻ, bình thản lảm nhảm mấy thứ ngu ngốc.   "Đó là giả thuyết vớ vẩn nhất ta từng nghe."   "Thôi nào, thử mới biết chứ! Với cả chúng ta nên nhanh lên, mực tôi không giữ yên quá được năm tiếng mà không có tôi ở đó đâu."-Ink giục giã, cậu nói dối mắt để yên, thực chất là một ngày. Tộc trưởng đã từng dạy cậu điều khiển chất lỏng chất rắn, kết quả Ink tự nhốt bản thân chờ mực tan tận hai tư tiếng.   Error vuốt mặt, hối hận cuộc đời.   Hắn chỉ vào phần rách bên tay phải, quyết định nhảy xuống trôi theo cậu.   "Đây đúng không? Vậy đi thôi."   Ink mừng quýnh, vo bản đồ nhét vào túi. Cậu biến "trạm trú ẩn" kia trở lại thành mực, xong xuôi hết, đi chân sáo hệt đứa con nít.   Cuộc hành trình này dài lắm, Error nghĩ, bước theo tên đần, dập lửa ở đuôi. **** Mỗi lần nghĩ thơ với nghĩ câu đố mình đều đau đầu ỉa lun, xong lên mạng tìm hỉu các vị thần balabalo để hay ho… Ink: hình như quên gì thì phải Error: có gì mi không quên à… 14/12/2020