Ink xột xoạt trong lá cây, lần mò dưới bụi cỏ, trèo lên núi, leo qua cành nhánh, giơ từng hòn đá lên. Thậm chí còn định dùng mực để nhấc bổng mấy tảng đá to đùng, nhưng bị Error ngăn lại ngay lập tức.   Ink gãi đầu, suy nghĩ từng trường hợp một, não hoạt động bốc lửa. Error đi theo cậu mãi cũng mệt, đành ngồi xuống cạnh bờ hồ, chán nản nhìn cậu năng nổ muốn xới tung cả đỉnh núi này.   Trong khi đó, hắn thấy hai vị thần còn lại đang trò chuyện khá vui vẻ, thi thoảng nghe phải điệu cười nắc nẻ của thần Sự Sống. Error đôi chút tò mò, nghểnh tai hóng hớt.   "Nếu một con vịt hay ba hoa bốc phét, sẽ gọi là gì?"-thần Chết cười cười hỏi.   "Là gì?"   "Xì, vịt vờ!"   Thần Sự Sống bật cười. Error câm lặng, hắn không muốn cười trước câu đùa ngặt nghẽo này, khổ nỗi khoé miệng cứ phản chủ muốn nhoẻn lên. Hắn gằn giọng, quay trở lại nhìn Ink, người đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn làm suýt ngã ngửa xuống hồ nước.   Error quơ tay quơ chân, lấy lại dáng ngồi thẳng.   "Làm trò gì vậy!? Ma quỷ có quỷ rồi không cần ma đâu!"-hắn quát tháo.   "… xì. Tại anh mà chúng mình phải mò mẫm như tìm ngọc dưới đáy biển chứ sao…"-Ink chống nạnh, mặt tỏ vẻ khiển trách. Error lườm cậu một cái, làm cậu không tiếp diễn được, cười khanh khách.   "Đã bảo…"-hắn đang định nói hết, bỗng dưng im lặng. Ink đang chờ hắn thì chẳng thấy tiếng gì.   "Sao thế?"   "… còn nhớ câu đố của thần Chết không?"-Error xoa cằm, mắt rải từ rừng cây xuống tảng đá gần đấy. Ink nheo mắt, liếm môi, gãi mũi, mồm ậm ờ:   "… cái gì mà, xanh xanh, mất tiếng, giọng chết gì à?"   Hắn ngó Ink với nửa con mắt, bóp trán, thở dài.   "Hừm, thật ra ta cũng không nhớ quá rõ, để hỏi lại."-Error gãi gáy, uể oải tới gần chỗ thần Chết. Hắn thật không muốn phá đám cặp tình nhân này, nhưng vì lí do gì đấy.   Error dậm chân tại chỗ, đầu bỗng nhận ra nhiều thứ. Hắn đang ở đây vì sao? Vì Ink kéo hắn tới đây, và tìm được cánh cổng thần kì. Tại sao hắn lại bị Ink kéo theo? Vì hắn chấp nhận du hành cùng cậu. Tại sao Error lại chấp nhận điều hắn ghét cùng thể loại người hắn chẳng ưa? Chắc chắn không vì hắn có tình cảm đặc biệt với "Inesik Myelioson", mà là… vì hắn nhớ gia đình duy nhất của mình.   Error nhớ em trai. Nhưng, thật sự ngoài kia, em trai hắn còn ở đó? Nếu cốt lõi vấn đề không hề có chống đẩy, tại sao hắn vẫn ở đây?   Error nghĩ Ink chỉ muốn hắn đi theo cho câu chuyện của cậu thêm ngầu mà thôi. Chứ còn lí do nào để Ink giúp hắn tìm ra em trai chứ?   "Sao vậy? Anh tự dưng sao thế?"-Ink đi ra đối diện Error, ngẩng đầu lên hỏi, bắt gặp sự thẫn thờ của hắn. Tóc Error bay nhẹ trong gió, cậu quan sát thấy mắt hắn nhìn xuống mình, nhưng giống như đang ở phương trời khác hơn.   "Ink, mi có đang lợi dụng ta không? Ta rất, rất, rất ghét bị lợi dụng."-tay Error co lại thành nắm đầu, lông mày nhíu chặt vào nhau như muốn ghép lại thành một. Error tự nhiên nhớ ra một sự kiện khác liên quan tới chủ đề lợi dụng này.   Ink nhìn Error với khuôn mặt không thể nào bất ngờ hơn. Cậu chưa nghĩ tới việc hắn sẽ hỏi một câu hỏi bất thường thế này.   Ink chợt băn khoăn, liệu lời hắn nói là thật?   "Hừm. Nếu để nói ấy thì ừ, tôi đang….˝lợi dụng˝ anh, vì tôi muốn có bạn đồng hành."   Hơi thở Error dần trở nên nặng nề, dây thần kinh hắn căng lên, hắn phì khí ga. Lồng ngực Error nặng nề khó tả, não đau nhức, nắm tay chặt tới chảy máu. Hắn muốn nói gì đó, nhưng hắn không thể.   Error quay lưng về phía Ink, đi thật xa sang phía bên kia bờ hồ rồi ngồi xuống, dùng áo choàng ôm lấy người.   Ink nhìn vết máu từ tay hắn lấm chấm trên bụi cỏ xanh mát, thật nổi bật, mang tính rất nghệ thuật. Cậu giống bị quyến rũ bởi điều này, Ink muốn chiêm ngưỡng ˝bức tranh˝ này lâu hơn.   Cậu đứng đó ngẩn người chục phút, tát mạnh lên má, lắc đầu. Ink để ý máu đã khô, liền cúi xuống. Máu của Ink là mực, cậu có thể biến mực thành mọi thứ và mọi chất lỏng thành mực, nhưng riêng máu nguyên chất đặc sánh thì sức mạnh của cậu vô dụng. Máu thật khác lạ, chắc vì nó mang theo sự sống.   Ink lấy cọ bé, móc một lọ nhỏ đựng mực ra. Tay Ink điêu luyện điều khiển cây cọ, máu trồi lên. Cậu khẽ nhướng mày, tất nhiên, phải pha máu với mực thì mới có thể điều khiển được.   Ink tiến lên từ từ, như ếch nhái thu thập máu của Error.   Đi không để ý khiến cậu va phải tảng đá, ngã nhào. Ink xoa đầu ngước lên, gặp phải Error lườm nguýt cậu, tức tối quay sang bên khác.   "Ta không muốn nói chuyện."-hắn gầm gừ,  đuôi quật xuống đất rầm từng nhịp.   "… không sao, đưa tay anh đây."-Ink mặc kệ sự đáng sợ của hắn, đi ra trước mặt.   Error giả câm, chẳng trả lời, thu mình vào áo choàng.   "Error. Nếu anh không đưa ra tôi sẽ đẩy anh xuống hồ nước đó."-cậu nhướng mày, cười ranh.   Error vẫn không trả lời, gượng ép bản thân chìa tay ra.   "Cả hai tay."   Chìa nốt tay còn lại, Error thở hắt, mặt cau có.   Ink cười, cho ˝máu mực˝ vào hai tay Error. Máu khô dính ở trên, cậu tách mực ra, tạo thành băng, bó vết thương hở của hắn lại.   "Máu khô sẽ chặn hở vết thương. Băng sẽ giúp máu không bị tách ra. Tộc trưởng đều giải thích như vậy cho tôi mỗi khi tôi ngã."-Ink cố gắng không chạm tay mình vào da hắn, băng chặt lại.   Error nhéo bên mày, hơi xót.   "Chắc mi cả ngày ngã chứ gì?"   "Chứ sao."-cậu hoàn tất, đứng dậy.   Error ngắm nghía tay mình, nắm lại rồi mở ra.   "Thật ra, ta đã nghĩ ra câu trả lời cho câu đố rồi."-Error đứng dậy, cười nhe răng.   "Thật hả!? Sao anh không nói sớm!?! Là gì là gì?"-Ink rũ bỏ mọi thứ trên vai, hồ hởi mắt sáng loá, hỏi tới tấp hắn.   "Tự đi mà tìm ngọc ở dưới đáy, nhé!"-Error nói lớn, triệu hồi dây xanh từ mắt mình ra. Ink khó hiểu, chưa kịp thắc mắc đã bị nhấc bổng lên, ném ùm xuống hồ nước.   Thần Chết từ đâu xuất hiện, mặt vui tươi.   "Nhớ ra… lộn, giải được câu đố rồi à?"   "Tôi sẽ coi như thần không nói vế đầu. Ừ, ra rồi, quá mức đơn giản."   "Ta biết hai người sẽ làm được mà."-thần Sự Sống vỗ nhẹ hai tay vào nhau, mặt cũng hạnh phúc.   Ink ở dưới nước, còn vô cùng khó hiểu thốt lên, nhưng chỉ xuất hiện mấy bọt khí. Cậu trồi khỏi mặt nước, thở gấp, nhăn nhó.   "Ở dưới nước, mọi thứ đều yên lặng, và tất nhiên giọng nói của ngươi không thể nào tồn tại được! Nước màu gì??"-Error từ bờ hét ra.   "Màu xanh!!!"-Ink tới giờ mới hiểu ra, hít một hơi dài rồi lặn xuống.   Cậu lặn lội, quan sát xung quanh bơi bơi. vài loài cá kì dị, cây rong, dưới đây vô cùng trong sạch. Càng gần đáy, Ink càng thấy rõ một thứ gì đó phát sáng màu xanh rêu đậm.   Ink há hốc mồm, lập tức bịt miệng lại khi để ý mình bị thoát hơi. Cậu cẩn thận, bình tĩnh, cơ vậy vẫn run rẩy tay với tới lọ phát sáng. Một lọ hình trụ, dài bằng ngón út, nắp hình trái tim cùng màu.   Ink chiêm ngưỡng vẻ đẹp, có cơn lốc xoắn từ bụng trào lồng ngực, nó muốn thoát ra khỏi đây với tiếng hét. Cậu cố nhịn, chỉ biết ré lên trong thầm lặng.   Truyền thuyết là có thật.   Truyền thuyết là có thật.   Truyền thuyết là có thật.   Lọ đầu tiên trong bảy lọ tất cả, chính đang ở trên tay Inesik Myelioson.   Error mãi không thấy Ink, cứ nghía ngang nghía dọc mặt hồ.   "Cậu ấy không sao đâu."-thần Sự Sống trấn an.   "Ai quan tâm nó đâu, quan trọng là nó chưa xong nhiệm vụ."-Error đáp, vẫn quan sát mặt hồ. Error không thích khi hắn sai, lỡ đâu câu trả lời không phải là cái hồ thì sao?   "Ink mà tìm thuốc mãi không về thì là—"   "Thôi đi! Coi kìa!"-hắn cả gan ngắt lời thần Chết, tay chỉ về phía hồ.   Từ giữa hồ, Ink trồi lên, bắn nước tung toé xung quanh. Cậu thở liên tục, mắt đảo tìm hắn.   "Đây này đồ đần! Đáng đời lắm!"-Error vẫy tay.   "Anh tàn địa quá! Lỡ tôi không biết bơi thì sao??"   "Ai quan tâm chứ? Mi biết bơi! Tàn độc chứ không phải tàn địa! Và có tìm được không?"   Ink cười khì, căng thẳng tay cầm lọ tinh túy màu xanh lên.   "Gerol, lần sau giấu nó ở nơi nào khó tìm hơn nhé!!!" **TINH TÚY 1** MÀU XANH LÁ CÂY HOÀN TẤT **** **** Error: thông minh chưa? Ink: xì, chỉ là nhớ lại thôi mà… Error: ! ( cốc đầu Ink) 23/9/2020